Tề Minh Nguyệt sửng sốt, lập tức chống lại đôi mắt hung ác của La Minh, khinh miệt nói: “Không phải xử nữ thì sao? Chẳng lẽ anh còn là xử nam à?”
Bàn tay La Minh nắm chặt tóc cô ta, khuôn mặt anh tuấn bắt đầu vặn vẹo quỷ dị, ở dưới ánh đèn u ám giống như ác quỷ khiến người ta sự hãi. Tề Minh Nguyệt sợ run người, giả vờ chẳng hề để ý lật người trốn khỏi ánh mắt anh ta. Không ngờ La Minh hoàn toàn không có ý buông tha cho cô ta.
Một tay anh ta nắm chặt mái tóc của Tề Minh Nguyệt, hung bạo kéo cô ta đến trước mặt, đè ở bên dưới, hốc mắt đỏ ngầu, mắng: “Kẻ đê tiện! Kẻ đê tiện! Kẻ đê tiện phải đi tìm chết đi!” Nói xong, anh ta kéo ngăn kéo ở đầu giường ra, từng đạo cụ SM lập tức đập vào mắt Tề Minh Nguyệt, vòng vòng xích xích, cái gì cần có đều có.
Tề Minh Nguyệt hoảng hốt, quên cả kêu đau, kinh ngạc nhìn chằm chằm La Minh, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta. Làm sao lại như vậy? Tại sao một người dịu dàng, hay săn sóc có thể biến thành như vậy Tề Minh Nguyệt không một mảnh vải che thân, lộ liễu nằm ở trên giường lớn, bởi vì khiếp sợ quá độ mà run run, thoạt nhìn thậm chí có một loại mỹ cảm mỏng manh.
La Minh kích động đỏ rần mặt, cúi đầu hung hăng cắn một phát trên bộ ngực trắng nõn của Tề Minh Nguyệt, hung ác giống như muốn xé toạc một miếng thịt của cô ta. Tề Minh Nguyệt đau đớn kêu to một tiếng, nước mắt liền tuôn rơi, hoảng sợ đạp đạp hai chân, hai cánh tay cũng vung lung tung, giống như muốn thoát khỏi gian phòng này. Đáng tiếc La Minh lại không để cô ta như nguyện.
“Muốn trốn sao? Tôi liền đánh gãy chân cô!” Mắt La Minh đỏ ngầu, thở hổn hển, hung hăng ngồi ở trên người Tề Minh Nguyệt, áp chế cô ta, hai tay bắt được cánh tay phải của Tề Minh Nguyệt, ác độc bẻ một cái....
“Á! Á! Đau quá!” Tiếng 'rắc rắc' thanh thúy kèm theo tiếng hét chói tai của Tề Minh Nguyệt vang lên, trong đêm đen làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
La Minh liếm liếm môi, vẻ mặt quỷ dị nhìn Tề Minh Nguyệt, nói: “Đồ đê tiện, còn muốn trốn hay không?”
Toàn thân Tề Minh Nguyệt giống như lá khô trong gió, sắc mặt bởi vì đau đớn mà trắng bệch giống như tờ giấy, nước mắt liên tục tuôn rời nhìn La Minh đang đè trên người mình. Cô ta không tin! Người này rõ ràng là vô hại, rõ ràng là săn sóc như thế, làm sao sẽ biến thành thế này? Trên cổ tay truyền đến cơn đau tan lòng nát dạ, từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng bị khổ sở như thế. Tất cả cảm xúc đau đớn, uất ức, hồi hộp, hối hận....Trong nháy mắt xông lên đầu, cuối cùng Tề Minh Nguyệt cũng không nhịn được lớn tiếng khóc.
Khóc cho tương lai bất hạnh, ảm đạm của mình. Gãy xương là cơn đau đớn nhất khiến người ta khó có thể chịu đựng được, đau đớn giống như tràn đầy trong không khí, dồn dập tiến vào trái tim cô ta, đau đến run rẩy cả người.
Hơn hai mươi năm sinh mệnh của Tề Minh Nguyệt, cho tới bây giờ đều là tùy ý tự do, ngang ngược kiêu ngạo, chưa từng hối hận vì sai lầm của mình, cũng không có ai dạy cho cô ta đạo lý 'Người đang làm trời đang nhìn'. Lúc này, rốt cuộc những đau đớn mà cô ta gây ra trên người tiểu Trạch mới năm tháng tuổi, đã báo ứng lên người cô ta rồi.
“Câm miệng!” La Minh vung tay cho cô ta một cái tát, quát.
“Đồ đê tiện cũng biết đau à? Cho dù đau cũng phải nhịn xuống cho tôi! Còn kêu nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”
Đầu óc Tề Minh Nguyệt trống rỗng, lúc này, đối với cô ta mà nói, La Minh quả thật đáng sợ giống như ác quỷ đang thi hành hình phạt trong địa ngục. Cô ta cắn chặt môi, run rẩy nuốt xuống tất cả những tiếng nức nở nghẹn ngào. La Minh như vậy thật sự rất đáng sợ, ngay cả dũng khí phản kháng cô ta cũng không thể khơi dậy nổi.
Thấy Tề Minh Nguyệt bất động, La Minh cười lạnh, vươn tay xoa mặt cô ta, nói: “Phải thế mới đúng, đồ đê tiện thì phải có tính tự giác chứ, đứng lên! Quỳ xuống!” Anh ta rời khỏi người Tề Minh Nguyệt, tay phải nắm thật chặt cổ tay bị gãy của Tề Minh Nguyệt, để phòng cô ta chạy trốn.
Tề Minh Nguyệt đau đến nửa chết nửa sống nhưng đành chịu đựng, nghe lời từ trên giường đứng lên, ngoan ngoãn quỳ gối ở trước mặt La Minh, hạ thân không che đậy của người đàn ông tựa sát vào mặt Tề Minh Nguyệt.
La Minh tàn nhẫn nhếch khóe miệng, nắm cổ tay cô tay kéo dài ra, đỏ mắt ra lệnh: “Nuốt xuống!”
Nước mắt Tề Minh Nguyệt không ngừng rơi xuống, nhưng vẫn không dám phản kháng, đưa mặt tới gần. Vốn tưởng rằng là một đêm tân hôn ngọt ngào, không ngờ lại thành cơn ác mộng cả đời của Tề Minh Nguyệt. Hơn nữa, cơn ác mộng ấy vẫn còn kéo dài, Tề Minh Nguyệt không biết, vận may nửa đời trước của mình đã đi đến tận cùng, nửa đời sau chỉ vì trả nợ mà thôi.....
Tiểu Trạch được tám tháng tuổi, hai chiếc răng nhỏ lại mọc ra trong miệng, hai cái răng gãy lúc trước đã bị nhổ đi, hai cái răng khác liền mọc ra thay thế, lợi đứa bé còn mềm, cũng không bị gì cả. Vết thương trên mặt bé đã khá lên rất nhiều, đã khôi phục bộ dạng trắng trẻo như trước, chỉ là phần thái dương phía bên phải bị thương khá sâu, để lại một vết sẹo hồng nhạt. Có lẽ cả đời này cũng chẳng thể xóa bỏ, may mà về sau tóc mọc dài sẽ che mất nên không đáng lo.
Xương cốt của trẻ em rất mềm, sự trao đổi chất cũng nhanh, tuy rằng thân thể tiểu Trạch có nhiều chỗ bị gãy xương song lại khôi phục khá nhanh. Tuy rằng vẫn phải bó thạch cao, nhưng chỉ khoảng tháng nữa là có thể dỡ bỏ hết.
Tám tháng tuổi chính là lúc đứa bé tập bò, nhưng tiểu Trạch lại không thể, Triệu Ngạn Kiều thường lo lắng về sau bé tập đi sẽ bị muộn hơn những đứa nhỏ khác, không ngờ tối hôm đó tiểu Trạch liền cho cô một sự bất ngờ.
Lúc ấy cô đang bưng một bát canh trứng gà chuẩn bị đút cho tiểu Trạch, đôi mắt to tròn lanh lợi của tiểu Trạch nhìn nhìn bát lại ngó ngó cô, chợt gọi một câu: “Múc...Múc.....Múc...” Mặc dù vẫn còn chưa sõi nhưng lại khiến cho Triệu Ngạn Kiều vui mừng đến nỗi suýt chút nữa đánh rơi bát xuống đất.
Mỗi một giai đoạn trưởng thành của con trai đều mang đến cho cô biết bao vui sướng, so với lần đầu tiên lãnh được tiền lương, cô còn thấy vui sướng hơn. Cô vội vã kéo Tần Dịch Hoan qua chia sẻ tin tức đó, ai ngờ Tần Dịch Hoan lại nhìn chằm chằm tiểu Trạch một hồi lâu, mới nói: “Anh còn tưởng rằng con trai sẽ gọi mẹ chứ, nghe mẹ nói lúc đứa bé lớn tầm đó sẽ biết kêu 'múc, múc, múc', chưa tính là biết nói đâu.”
Anh nói vô cùng nghiêm túc, một chút cũng không có ý chế nhạo, nhất thời giống như có một chậu nước lạnh đổ xuống dập tắt mọi hưng phần của Triệu Ngạn Kiều. Trong khoảnh khắc, khóe môi đang nhếch lên của Triệu Ngạn Kiều liền xịu xuống, cô liếc xéo anh một cái, quay đầu đi ra khỏi phòng. Còn dư lại một mình Tần Dịch Hoan và con trai mắt to trừng mắt nhỏ.
Đây là sao thế? Vì sao cô đột nhiên tức giận chứ?
Có lần đầu tiên lên tiếng này, tiểu Trạch liền thường xuyên mở miệng “trò chuyện”, mặc dù không biết rốt cuộc bé đang nói cái gì nhưng Triệu Ngạn Kiều vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Tiếng nói non nớt của con trai nghe lọt trong tai ngọt ở trong lòng.
Tính tình của tiểu Trạch đã hoạt bát hơn so với trước đây, bắt đầu thích cười, nhưng vết thương trên người bé còn chưa lành, Triệu Ngạn Kiều không dám bỏ đồ chơi lên giường nhỏ của bé nữa, chỉ có lúc tự cô trông chừng thì mới cho bé chơi.
Có lẽ là do ngột ngạt quá mức, có một lần Triệu Ngạn Kiều ôm tiểu Trạch cùng Tần Dịch Hoan ngồi trên ghế sofa xem kênh thế giới động vật, không biết mẹ Tần nghe được ở đâu nói, trẻ em xem nhiều động vật một chút thì sau này sẽ có lòng yêu thương, bọn họ không có cách dẫn bé đi vườn thú, chỉ có thể để cho bé xem ti vi.
Kỳ này nói về hổ Sumatra, con hổ cao lớn uy mãnh nhảy lên mỏm nham thạch ngửa mặt lên trời rống dài, Triệu Ngạn Kiều nhìn mà sôi trào cả máu. Cô luôn luôn có thiện cảm không giải thích được với những động vật to lớn như thế. Trong mắt cô, con hổ không hề trải qua con người nuôi dưỡng quả thật là vô cùng oai phong.
Cô vừa định quay đầu nói một chút cảm nghĩ của mình với Tần Dịch Hoan, liền nghe thấy một tiếng 'grào' non nớt. Triệu Ngạn Kiều ngẩn ngơ, không dám tin cúi đầu nhìn con trai nằm trong lòng mình, vừa khéo con hổ trong TV lại gầm lên một tiếng, Triệu Ngạn Kiều chỉ thấy con trai bảo bối nhà mình mở cái miệng nhỏ nhắn trắng nõn, vươn dài cổ....
“Grào.....”
“Phụt...” Triệu Ngạn Kiều không nhịn được cười ra tiếng, đây là tiểu Trạch đang bắt chước con hổ kêu đấy. Ở bên cạnh, Tần Dịch Hoan nhìn tiểu Trạch cũng cảm thấy có chút buồn cười, bình thường có rất ít đồ vật có thể hấp dẫn sự chú ý của nhóc con, không ngờ lại thích bắt chước con hổ kêu!
Tiểu Trạch mở to đôi mắt tròn vo, nhìn nhìn Triệu Ngạn Kiều rồi ngó ngó Tần Dịch Hoan, có lẽ bé cảm thấy có thể hấp dẫn được lực chú ý của cha mẹ là một chuyện rất vui mừng, nhất thời hứng thú, lại kêu vài tiếng liên tiếp. Cuối cùng Triệu Ngạn Kiều sợ bé bị đau họng nên dùng đủ mọi cách để dời đi sự chú ý của bé, không để bé kêu nữa.
Từ nay về sau, xem như Triệu Ngạn Kiều đã biết một sở thích của con trai nhà mình, đó là: động vật! Vì vậy, về sau mỗi ngày xem ti vi, Triệu Ngạn Kiều đều xem kênh thế giới động vật. Dĩ nhiên, vì để bảo vệ đôi mắt của tiểu Trạch, sẽ không cho bé xem hàng ngày, hơn nữa, cô cũng mua rất nhiều con thú đồ chơi cho bé. Tiểu Trạch quả nhiên rất ưa thích, nụ cười cũng nhiều hơn so với trước kia.
Sau khi mẹ Tần biết được bí mật đó, liền mua một con mèo Ba Tư nhỏ đưa đến trước mặt tiểu Trạch! Đối với thành viên mới này của gia đình, tiểu Trạch hết sức nể tình, gần như tập trung hết lực chú ý lên người mèo con, - thậm chí Triệu Ngạn Kiều cũng có chút ghen tỵ. Cuối cùng đành phải ôm mèo con ra ghế sofa trong phòng khách, mới khiến cho tiểu Trạch nhắm mắt ngủ.
Nhà ba người lại thêm một thành viên mới, Triệu Ngạn Kiều đặt tên cho mèo con là A Bạch, cái tên đúng là rất hình tượng. Người trong nhà đều rất cưng chiều A Bạch, Triệu Ngạn Kiều chưa từng nghĩ để cho con trai tiếp xúc với chó con, mèo con sẽ bị lây nhiễm vi khuẩn gì, ngược lại còn rất sẵn lòng để tiểu Trạch chơi cùng A Bạch. May mắn là A Bạch khá lười biếng, sẽ không cào cắn tiểu Trạch.
Hôm nay, Triệu Ngạn Kiều chợt nhớ ra trong nhà đã hết thức ăn cho mèo, cô giao tiểu Trạch cho thím Trần, tự mình đi siêu thị mua thức ăn cho mèo. Thế nhưng, trong siêu thị ở dưới nhà không có nhãn hiệu mà A Bạch thích, Triệu Ngạn Kiều đành phải gọi xe đến siêu thị trung tâm thành phố mua đồ.
Không ngờ lần này ra ngoài lại gặp được Tề Minh Nguyệt. Triệu Ngạn Kiều hơi khiếp sợ nhìn hai người đang đi ở phía trước, chỉ một tháng ngắn ngủi không gặp, Tề Minh Nguyệt gầy gò đến chẳng còn hình dáng. Vẻ kiêu căng và tự tin trên người đã hoàn toàn biến mất, cô ta co ro khúm núm đứng ở bên cạnh một người đàn ông, đôi chân gầy đét gần như không chống đỡ nổi ống quần chật hẹp.
Trước mắt lại hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vết thương của con trai, trong lòng Triệu Ngạn Kiều chợt dâng lên một khoái cảm vì thù của bé đã được báo. Cô nắm chặt gói thức ăn cho mèo trong tay, suýt chút nữa liền mất khống chế cười ra tiếng. Tiểu Trạch, ba ba báo thù cho con rồi, con nhìn thấy không?
Không biết có phải là 'minh minh chi trung tự hữu ý trời' (giữa sự sáng tối đều có ý trời) hay không, đúng lúc này Tề Minh Nguyệt chợt quay đầu lại nhìn một chút, ánh mắt của hai người chạm nhau, Tề Minh Nguyệt run rẩy một hồi, tay phải không kiềm được kéo cánh tay của người đàn ông bên cạnh. Người đó sững sờ, sau đó dùng sức hất cô ta ra, dưới chân Tề Minh Nguyệt lảo đảo một cái, cuối cùng không đứng vững liền ngã trên mặt đất.