Sống Lại Sinh Em Bé

Chương 45: Chương 45




Người đàn ông kia chẳng những không qua đỡ lấy cô ta mà ngược lại còn khoanh hai tay trước ngực, lạnh nhạt đứng ở bên cạnh, châm chọc cùng những người khác. Nền siêu thị đều là gạch tráng men cứng rắn, Tề Minh Nguyệt ngã thẳng xuống đất như thế, chắc chắn là rất đau, nhưng vẫn phải ép buộc mình bò dậy, cười cười lấy lòng người đàn ông kia, sau đó rụt vai đi theo phía sau người đàn ông đang đi thẳng về phía trước.

Nhất thời trong tim cô dâng lên một cảm giác quái dị, người mà gần như hèn mọn đến tận trong xương thật sự là vị Tề đại tiểu thư kiêu ngạo tùy ý đó sao? Chỉ trong thời gian một tháng, làm sao có thể thay đổi nhiều như vậy? Triệu Ngạn Kiều chợt không muốn nhìn tiếp nữa, cô lại lấy tiếp mấy túi thức ăn cho mèo trong xe đẩy hàng ra, tính tiền rồi đi về nhà.

Vừa vặn tiểu Trạch đã tỉnh dậy, Triệu Ngạn Kiều cho bé bú sữa, chơi cùng bé một lúc mới đi tới phòng bếp giúp đỡ thím Trần nấu cơm. Gần đây cô hay nhờ thím Trần dạy nấu ăn, dù sao cô cũng nhàn rỗi vô sự nên luôn muốn tìm một chút chuyện để làm.

Buổi tối, dùng cơm tối xong, Triệu Ngạn Kiều liền tim cơ hội hỏi Tần Dịch Hoan về chuyện của Tề Minh Nguyệt.

Tần Dịch Hoan không biết cô đã trông thấy Tề Minh Nguyệt rồi, cho là cô vẫn còn canh cánh trong lòng sự sơ suất lúc trước của anh, vội vàng lôi kéo tay cô, giải thích cặn kẽ kế hoạch của mình và Lâm Thụy.

La Minh là đứa con út của nhà họ La ở thành phố B, tổ tiên nhà họ La đã xây dựng nền móng vững chắc ở thành phố B. Mồi thế hệ đều sẽ có mấy nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, cho nên thế lực dĩ nhiên hơn hắn những gia đình bình thường. Người nhà họ La bắt đầu chỉ là nhập ngũ tham chính, nhưng mấy năm gần đây đã bắt đầu tiến quân vào thương trường.

Trong lúc tình cờ, Lâm Thụy đã quen được La Minh. Phải nói La Minh cũng được coi là một nhân tài, từ nhỏ đã khôn khéo khác thường, thủ đoạn tàn nhẫn, đầy bụng tâm cơ. Người như vậy quả thật chính là vì chính trị mà xuất hiện, cho nên được sự ủng hộ của gia đinh và cố gắng của bản thân, hơn ba mươi tuổi La Minh đã ngồi lên vị trí phó phòng cấp vụ trưởng.

Nhà họ La vốn ở thành phố B, làm sao thì La Minh cũng không thể tới thành phố A được, nhưng mấy năm trước, trong giới thượng lưu của thành phố B đã từng lộ ra một vụ tai tiếng. Con em trong một đại gia tộc nào đó hung tàn thành tính, ham mê SM, hung bạo tra tấn hai cô gái trẻ như hoa như ngọc đến chết.

Tin tức này vừa lộ ra, cả thành phố B đều xôn xao, thị dân đều vô cùng oán giận, ở trên mạng rối rít muốn bắt được hung thủ. Đáng tiếc, thế lực của gia tộc kia vô cùng cường đại, cuối cùng vẫn không tìm ra được hung thủ, chuyện này liền chìm xuống.

Mặc dù thị dân không biết hung thủ, nhưng không có nghĩa là một vài người trong xã hội thượng lưu không biết. Bằng thân phận của Lâm Thụy cũng không thể biết được, nhưng mọi chuyện cố tình lại cứ khéo như vậy. Hồi đại học, một người bạn cùng phòng của Lâm Thụy là người trong một dòng họ có chút danh vọng ở thành phố B, một lần đi dạo phố cùng anh ta, Lâm Thụy đã vô tình gặp được La Minh. Vì vậy Lâm Thụy liền biết được người đàn ông ấy có ham mê SM nặng, hơn nữa còn là không phải là xử nữ thì không được.

Vợ chồng Tề thị qua đời là một việc ngoài ý muốn, Lâm Thụy và Tần Dịch Hoan vốn tưởng rằng phải chiến một trận ác liệt, đã nghĩ cặn kẽ kế hoạch, không ngờ nhân vật mấu chốt lại qua đời rồi. Chỉ là, đây đúng là để cho bọn họ có thể hành động dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng kế hoạch ban đầu không thể sử dụng được nữa, bọn họ đành phải lên kế hoạch khác. Vô tình, lúc này nhà họ Chu bởi vì chuyện của Tề Minh Nguyệt mà bắt đầu ra sức chèn ép nhà họ Tề, khiến cho Lâm Thụy vừa tiếp nhận nhà họ Tề gần như không lật người được. Lâm Thụy vạn bất đắc dĩ đành phải đi vào thành phố nhờ vả, vừa vặn gặp phải La Minh.

Ký ức thời đại học đột nhiên tràn đầy trong đầu, Lâm Thụy chợt tóm được một manh mối. Sau khi anh ta cẩn thận điều tra tình hình mấy năm qua của La Minh, biết mấy năm nay La Minh bị người trong nhà bức hôn, mà danh tiếng của La Minh ở thành phố B đã sớm thối nát rồi. Ngay cả những cô gái môn đăng hộ đối cũng không dám gả cho anh ta, vì vậy mới có kế hoạch sau đó của Lâm Thụy.

Anh ta đơn độc hẹn La Minh, cường điệu muốn giới thiệu Tề Minh Nguyệt, hơn nữa còn nói mình muốn cầu cạnh La Minh. Nếu như La Minh chịu giúp một tay thì có thể gả em gái cho La Minh. Mặc dù La Minh rất nghi ngờ đối với những điều Lâm Thụy nói, nhưng vì người trong nhà đã giục giã quá, La Minh cũng không dám cãi lời cha mình, huống chi, đối với anh ta mà nói, có lấy ai cũng không sao cả nên đã đồng ý gặp mặt Tề Minh Nguyệt một lần.

Phải công nhận Tề Minh Nguyệt đúng là kẻ xui xẻo, diện mạo của cô ta đúng là hợp khẩu vị của La Minh, cao gầy, thanh lệ, không lẳng lơ không quyến rũ. Sau khi gặp qua một lần, La Minh liền gọi điện thoại cho Lâm Thụy tỏ vẻ đồng ý hôn sự, vì thế liền có phần sau đó.

Tề Minh Nguyệt chơi đùa nhiều năm như vậy, đã sớm không còn là hoàng hoa khuê nữ, mà La Minh không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là đụng phải người đã không còn là xử nữ, hơn nữa người ấy còn là vợ anh ta! Trong một tháng sau khi kết hôn, La Minh đã dùng hết mọi loại thủ đoạn ác độc. Vừa mới bắt đầu, Tề Minh Nguyệt không chịu khuất phục, càng về sau càng sợ hãi, rồi đến cuối cùng là chết lặng và chấp nhận. Bây giờ đã hoàn toàn trở thành một con rối hình người, còn La Minh chính là chủ nhân nắm giữ sợi dây trên người cô ta, bảo cô ta làm gì thì cô ta phải làm cái đó.

Trong một tháng này, Tề Minh Nguyệt chịu khổ còn nhiều hơn so với hơn hai mươi năm qua cộng lại. Dưới lớp quần áo là thân thể tràn đầy dấu vết bị ngược đãi, không có một chỗ nào hoàn hảo. Đặc biệt là hạ thân, đau đớn như tê liệt, lúc nào cũng như nhắc nhở, cô ta gả cho kẻ không phải là người, mà là một ác ma! Cô ta đã từng nghĩ tới phản kháng, nhưng dần dần tuyệt vọng, cha mẹ đều mất rồi có ai là chỗ dựa cho cô ta đây?

Thể trọng nhanh chóng giảm sút, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt, Tề Minh Nguyệt sống không bằng chết. Muốn tự sát lại bị La Minh phái người giám sát, một khi cô ta có hành động quá đáng nào sẽ lập tức báo cáo nhanh cho La Minh, sau đó chờ La Minh trở về cô ta sẽ phải chịu đau khổ gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.

Hôn nhân của cô ta giống như một phần mộ khổng lồ mà kín kẽ, vây chặt cô ta ở bên trong, dần dần rút sạch sức sống của cô ta, lúc nào cũng tiêu hao tinh thần của cô ta, cho đến khi thân thể cô ta dẹp lép, tinh thần tử vong mới thôi....

Triệu Ngạn Kiều hoàn toàn không ngờ được kế hoạch của Tần Dịch Hoan và Lâm Thụy lại là như vậy. Tuy tính cách của cô có ngang ngạnh lại quật cường nhưng trong bụng lại không có cong cong quẹo quẹo gì. Cách trả thù hung ác nhất mà cô có thể nghĩ tới chính là hung hăng đánh đập Tề Minh Nguyệt một trận hoặc là giết cô ta, khiến cô ta nếm hết tất cả những khổ sở mà tiểu Trạch phải chịu đựng.

Triệu Ngạn Kiều đột nhiên cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tần Dịch Hoan bỗng trở nên khủng bố, ánh mắt cô không nghe lời liếc về phía bụng của Tần Dịch Hoan.-l;l;le,,.,e- Rốt cuộc trong bụng người này chứa bao nhiêu ý tưởng xấu xa đây? Cô chợt nghĩ, nếu có một ngày hai người họ cãi nhau ầm ĩ, có phải anh cũng sẽ đối xử với cô như vậy không? Triệu Ngạn Kiều càng nghĩ càng thấy kinh hãi, xê dịch mông ngồi cách xa Tần Dịch Hoan một chút mới cảm thấy khá hơn.

Sao Tần Dịch Hoan không phát hiện được hành động nhỏ của cô, nhất thời bị cô chọc cho vừa giận vừa buồn cười, duỗi bàn tay to ra kéo cô vào trong lòng, oán giận cắn nhẹ lỗ tai cô, hỏi: “Thế nào, sợ à?”

Dĩ nhiên! Đây chính là tương đương với việc nuôi một con sói hung ác ở bên cạnh đấy! Triệu Ngạn Kiều lén liếc anh một cái đầy khinh thường, ngó ngó con trai trong chiếc giường nhỏ ở bên cạnh, trong lòng yên lặng cầu nguyện tính tình con trai mình ngàn vạn lần đừng giống như Tần Dịch Hoan.

“Thật ác độc!”

“Ác độc à? Anh cảm thấy cô ta còn có lợi chán! Em đã nghe qua câu này chưa?” Tần Dịch Hoan nhíu mày hỏi Triệu Ngạn Kiều.

Triệu Ngạn Kiều xoa xoa vành tai bị anh thổi ngưa ngứa hỏi: “Câu gì?”

“Chết vinh còn hơn sống nhục.”

Triệu Ngạn Kiều nhất thời sợ run cả người, anh tra tấn giày vò người ta đến sống không bằng chết mà họ còn phải cảm ơn anh sao? Thật vô sỉ!

“Như thế nào, hả giận chưa?” Tần Dịch Hoan cười tít mắt nhìn Triệu Ngạn Kiều, nói.

Triệu Ngạn Kiều chớp chớp mắt, lần đầu tiên ở trước mặt Tần Dịch Hoan dùng giọng nũng nịu, nói: “Không nói cho anh đâu!”

Có lẽ, bởi vì bị anh ôm nên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô liền ửng hồng, mắt to ngập nước khép hờ, nâng cằm nhỏ hướng về phía anh làm nũng, quả thật rất giống nàng mèo trắng đã phơi đủ ánh nắng trưa. Tần Dịch Hoan vừa rục rịch, tỉnh bơ nhích thân thể đến gần cô, cúi đầu bắt được đôi môi đỏ mọng của cô, hung hăng mút vào.

Triệu Ngạn Kiều vừa thẹn vừa cáu, mặc kệ con trai nhìn có hiểu được không, tóm lại là vẫn có khán giả, da mặt cô chưa dày bằng da mặt Tần Dịch Hoan, vội vàng đẩy anh đang hôn đến say sưa ra, đôi mắt to mông, tức giận trừng anh: “Con trai vẫn còn ở đây đó!”

Tần Dịch Hoan cười ninh nọt, chỉ chỉ con trai đang tập phun bong bóng, hơi ngửa đầu khinh thường: “Con nít thì biết cái gì chứ! Nào, bà xã, chúng ta tiếp tục thôi!”

“Cút đi!” Triệu Ngạn Kiều đỏ mặt, bối rối né tránh ánh mắt của anh, ôm con trau chạy trối chết.

Tần Dịch Hoan ngồi yên tại chỗ, híp mắt nhìn Triệu Ngạn Kiều, chỗ cô nàng chạy vào chính là phòng ngủ đó!

Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong chớp mắt liền tiến vào mùa đông, bởi vì do chuyện của tiểu Trạch nên Triệu Ngạn Kiều rất hiếm có cơ hội đi ra ngoài. Suốt cả một năm đều gần như ru rú ở trong nhà, nhưng không hè cảm thấy quá buồn bực, ít nhất là vẫn có con trai ở cùng cô.

Tiểu Trạch đã có thể gọi cha mẹ rồi, mặc dù phát âm còn chưa sõi, nhưng dầu gì cũng có thể nghe được. Sắp đến cuối năm, Triệu Ngạn Kiều lại đưa bé đến bệnh viện kiểm tra toàn diện lần nữa, xác nhận lần ngã cầu thang đó thật sự không có lưu lại chút di chứng nào, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc sống của Triệu Ngạn Kiều rất tốt, không còn mệt nhọc và bôn ba như kiếp trước, có con trai và ông xã cũng nhàn hạ. Cô gần như không còn liên hệ với người nhà họ Chu nữa, không phải do cô tuyệt tình, mà là không biết nên dùng thái độ gì để gặp mặt Chu Tiểu Mạch và Chu Thần Cốc. Tình nghĩa của kiếp trước vẫn còn nhưng đã xen lẫn quá nhiều sự thất vọng, cho nên Triệu Ngạn Kiều hoàn toàn không có cách buông xuống mọi thứ ở trong lòng, để cùng Chu Tiểu Mạch trở về như lúc ban đầu.

Cô đã nghĩ rất kỹ, có lẽ cô và Chu Tiểu Mạch cứ như vậy đi, ông trời đã bồi thường cho cô rất nhiều, song lại chỉ lấy đi tình bạn của cô. Chỉ là loại chuyện này đâu thể cưỡng cầu, giữa người với người có lẽ chính là như vậy, một khi đã xuất hiện khoảng cách đến mức này thì cứ tan rã thôi.

Triệu Ngạn Kiều quyết định chờ đến sau khi tiểu Trạch dứt sữa sẽ ra ngoài tìm một công việc nhẹ nhàng để làm, mặc dù nhà họ Tần không thiếu chút tiền ấy, nhưng cứ ngồi ở trong nhà để cho người khác nuôi mình thì cô thật sự không quen. Có lẽ khi đó cô còn có thể biết kết bạn hoặc không, ai mà biết trước được.

Hôm sinh nhật của tiểu Trạch, nhà họ Tần đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng cho bé, không chỉ vì đây là đứa cháu đời thứ ba đầu tiên của nhà họ mà càng vì đứa bé này đã phải tranh đấu để giành lại từ tay thần chết. Theo lời của mẹ Tần chính là phải làm càng long trọng càng tốt, khiến hỉ khí cuốn đi toàn bộ xúi khí!

So sánh với bạn cùng lứa tuổi, tiểu Trạch còn chưa thể bò được, bởi vì vết thương trên người mới vừa lành lại nên nhóc con đáng thương còn chưa biết bò trong khi cháu nhà người ta đã sắp biết đi rồi Bé mặc bộ quần áo màu đỏ thêu chữ Đại Phúc của bé trai, trên cổ đeo sợi dây nhỏ hình Phật bằng vàng do mẹ Tần xin ở trong đền, được Triệu Ngạn Kiều ôm ở trong tay, trợn một đôi mắt to đen láy nhìn đám người.

Tiết mục ''chọn đồ vật đoán tương lai'' gì đó đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ cần mẹ Tần ra lệnh một tiếng là có thể bắt đầu. Mẹ Tần cũng không lề mề, biết tất cả mọi người đều chờ mong liền nhận lấy tiểu Trạch, đặt bé ở bên cạnh chiếc bàn bằng gỗ lê hoa. Người xung quanh đều nín thở, rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm tiểu Trạch, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ một động tác nhỏ nào của bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.