Editor: Puck - Diễn đàn
Chạng vạng giữa hè, trời chiều vẫn nóng bỏng lại không thiêu đốt người, từng trận gió nhẹ thổi lên mang đến một chút mát mẻ cho mọi người.
Tống Khai Minh đứng ở giữa đường lúc này lại không cảm thấy bất kỳ lạnh lẽo.
Anh vốn định dò xét để một lần vô tình gặp được Liễu Nghiên Vũ, lại không nghĩ rằng gặp thì gặp, tình huống lại hoàn toàn khác biệt với dự đoán của anh.
Anh trực tiếp đứng sững ở giữa đường, cách đó không xa là ba người đối diện đi tới.
Trên tay người đàn ông khỏe mạnh cường tráng mặc áo sơ mi trắng ôm một bé trai chừng bốn tuổi, bé trai mặc áo tay ngắn quần cụt, tóc bị cạo sạch chỉ còn lại một mảng trên trán, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh hết sức đáng yêu. Hai khuôn mặt của một lớn một nhỏ cực kỳ tương tự, hẳn là hai cha con.
Bên cạnh hai người là một cô gái mặc váy màu xanh nhạt, lúc này người đàn ông bên cạnh cô nói gì đó, không biết người đàn ông nói những gì chọc cô hé miệng cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển, mặt như hoa đào, càng nhìn càng xinh.
Giờ phút này Tống Khai Minh chỉ cảm thấy như bị sét đánh cứng đờ đứng tại chỗ, không nhúc nhích, anh chưa từng nghĩ Liễu Nghiên Vũ sẽ tái hôn, còn sinh một đứa con trai lớn như vậy, mà ngoài ra khiến anh kinh ngạc chính là anh biết đối tượng cô tái hôn, lại là thanh niên trí thức Thạch Cương cùng thôn.
Trong khoảng thời gian này Thạch Cương mới nghỉ phép thăm người thân, mỗi buổi chiều đều mang tiểu Nhạc Nhạc tới đón Liễu Nghiên Vũ, sau đó một nhà ba miệng ngọt ngọt ngào ngào tản bộ về nhà, Liễu Nghiên Vũ cũng hết sức hưởng thụ thời gian đoàn tụ khó có được này.
Tay chân Tống Khai Minh lạnh lẽo, anh cảm thấy đầu óc của anh đã không đủ dùng rồi, sao lại là Thạch Cương? Anh như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến sẽ là anh ta, nói xác thực anh chẳng thể nghĩ tới Liễu Nghiên Vũ sẽ tái hôn. Trong lòng của anh vẫn cho rằng Liễu Nghiên Vũ sẽ không kết hôn nữa, cho dù kết hôn cũng sẽ về sau khi lớn tuổi tìm một người đàn ông thích hợp cùng nhau sống qua ngày.
Dáng vẻ Liễu Nghiên Vũ và Thạch Cương biểu hiện ra, người sáng suốt vừa nhìn có thể nhìn ra tình cảm thâm hậu giữa hai người, cho dù trước kia khi Liễu Nghiên Vũ là bà xã của anh cũng không lộ ra phong tình ngượng ngùng hờn dỗi giống như bây giờ, anh cũng bắt đầu hoài nghi anh rốt cuộc có từng sống chung một chỗ với Liễu Nghiên Vũ không.
Cho dù trong lòng anh gợi lên bao nhiêu sóng to gió lớn, một nhà ba người nơi xa đã càng đi tới càng gần. Anh biết rõ anh nên trốn đi, nhưng làm như thế nào cũng không di động được bước chân. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Trong lòng anh ảo tưởng đến vẻ mặt của Liễu Nghiên Vũ khi nhìn thấy anh.
Gần, gần.
Tống Khai Minh ngừng thở, ánh mắt căng thẳng trên người ba người kia, bên tai chỉ nghe được tiếng tim đập như trống của chính anh.
Nhưng mà một nhà ba người đối diện khi đi ngang qua anh bước chân không hề dừng lại chút nào, khi Thạch Cương nhìn thấy anh, mày kiếm giương lên, trong mắt lóe lên một tia sáng. Liễu Nghiên Vũ chỉ bình thản nhìn anh một cái, trong ánh mắt không có bất kỳ dao động, giống như đang nhìn một người xa lạ hoàn toàn không quen biết.
Lướt qua nhau.
Tống Khai Minh quay đầu, chìa tay về phía mấy người bọn họ, muốn gọi ra tên của cô lại phát hiện như thế nào cũng không thể mở miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ càng lúc càng xa.
Một tay Thạch Cương ôm con trai một tay nắm tay bà xã, ngón tay cái nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay đầy đặn của cô, hỏi: “Em còn hận anh ta không?”
Liễu Nghiên Vũ nhìn ông xã bên người, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không yêu thì sẽ không hận, đối với em mà nói anh ta đã là người xa lạ.”
Ánh mắt Thạch Cương sáng lên, ngắm nhìn khuôn mặt như ngọc của cô, “Bà xã, có em thật tốt.”
Hai người bèn nhìn nhau cười.
Bên này thấy hai người đi xa, Tống Khai Minh mới vô lực buông cánh tay xuống, ánh mắt hoảng hốt, nâng chân giống như đổ chì lên chậm rãi đi về phía trước.
Anh không hiểu nổi mình rốt cuộc vẫn còn đang hy vọng xa vời điều gì? Hy vọng xa vời Liễu Nghiên Vũ vẫn thích anh, không quên anh? Sau khi anh tàn nhẫn như vậy làm tổn thương cô, sao anh còn có thể hy vọng xa vời như thế.
Tống Khai Minh đột nhiên cảm thấy mình nhất định điên rồi.
Anh chẳng có mục đích gì mà đi, dù sao trừ nhà ra anh cũng không có chỗ nào có thể đi.
Đột nhiên…
“Tin… Tin…”
Một hồi tiếng còi xe bén nhọn vang lên, Tống Khai Minh chỉ có cảm giác thân thể mình trong nháy mắt bay lên không, bên tai vang đầy tiếng gió gào thét.
Rầm…
Sau đó là tiếng một vật nặng rơi xuống đất.
“Không tốt rồi, không tốt rồi, đụng chết người…”
Sau một trận nhốn nháo hoảng loạn lộn xộn, Tống Khai Minh được đưa vào bệnh viện, toàn thân gãy xương nhiều chỗ, nội tạng chảy máu, bị xe buýt cán đứt hai chân. Khi Tần Tố Ngọc chạy tới bệnh viện, bác sỹ từ phòng phẫu thuật ra ngoài nói cho cô biết, chân của Tống Khai Minh phải cắt, cô không chịu nổi ngất đi tại chỗ. dieendaanleequuydonn
Sau khi Tống Khai Minh phẫu thuật xong tỉnh lại, hết sức yếu ớt, người nhà họ Tống sợ anh không chịu nổi kích thích che giấu chuyện hai chân anh bị cắt. Tần Tố Ngọc đã mang theo con gái về nhà mẹ đẻ rồi, cô không tiếp nhận nổi một người chồng bị tàn phế, lợi dụng lý do con gái không ai chăm sóc cự tuyệt đi bệnh viện chăm sóc Tống Khai Minh.
Mỗi ngày mẹ Tống lấy nước mắt rửa mặt, bà cảm thấy đây là báo ứng, thiện ác đến cùng cuối cùng có báo, không phải không báo, chỉ là thời gian chưa tới.
Tống Khai Minh cuối cùng vẫn biết chuyện hai chân mình bị cắt, vốn là lừa