Editor: Puck - Diễn đàn
Tô Mặc Nhiên mở cửa chính nhà họ Trương ra đã nhìn thấy nhìn vệ sĩ mặt than quen mắt đứng ở ngoài cửa.
“Là anh!” Tô Mặc Nhiên nói.
Vệ sĩ mặt than giữ cửa mở ra, mới khiến cho Kỷ Mân Huyên ngồi trên xe lăn ở phía sau anh lộ ra.
Kỷ Mân Huyên trải qua hai tháng điều dưỡng thân thể đã khôi phục, trải qua lần này thân thể của anh càng thêm suy bại. Lần này cố ý tới cảm tạ Tô Mặc Nhiên, anh sợ chờ tiếp có lẽ sau này cũng không có cơ hội.
Từ chỗ chủ nhiệm lớp hỏi thăm được nơi của Tô Mặc Nhiên, anh liền mang theo Ngô Chí Dũng tới.
“Sao anh lại tới đây?” Tô Mặc Nhiên không ngờ Kỷ Mân Huyên lại có thể xuất hiện ngoài cửa nhà họ Trương, từ lần trước ở phòng học giúp anh châm kim xong liền chưa từng gặp, sao hôm nay chạy đến nơi đây? Thân thể như vậy còn chạy loạn khắp nơi, cũng không đàng hoàng tử tế ở trong nhà ngây ngô.
“Bạn học Tô, lần này tôi cố ý tới bày tỏ lòng biết ơn, cám ơn cô đã cứu tôi.” Kỷ Mân Huyên tỏ vẻ chân thành nói.
“Sao lại nói vậy?” Tô Mặc Nhiên không hiểu ra sao, cứu anh, cô đã làm chuyện tốt như vậy lúc nào, sao cô không nhớ rõ?
“Lần trước nhờ có cô giúp tôi châm kim, chữa hết ho khan cho tôi không gây ra viêm phổi, cho nên đã cứu tôi một mạng, nếu không cái mạng nhỏ của tôi chỉ sợ sẽ không giữ được.” Kỷ Mân Huyên cố ý dùng giọng điệu thả lỏng nói, đau đớn và gian khổ trong đó không đáng để nói với người ngoài.
“Nếu tốt rồi, cũng không cần khách khí như thế, dù sao đối với tôi mà nói cũng chỉ là một cái nhấc tay, anh thật ra không cần cố ý tới đây.”
“Như vậy sao được, cho dù như thế nào, tôi đều phải gặp mặt cảm tạ.”
Nghe anh nói như vậy, Tô Mặc Nhiên cũng không biết nên làm thế nào cho phải, không thể làm gì khác hơn là trước mời người vào nhà, cũng không thể vẫn để cho người ta đứng ở ngoài cửa nói chuyện đi.
“Đây chính là nam thần xe lăn ở trong lớp các em à?” Liễu Nghiên Vũ ôm Nhạc Nhạc, nhìn thấy Kỷ Mân Huyên ngồi lên xe lăn liền đoán được người này nhất định là người bạn học mà Tô Mặc Nhiên thường treo bên miệng kia, từ “nam thần xe lăn” này vẫn từ trong miệng Tô Mặc Nhiên nói ra.
Tô Mặc Nhiên gật đầu một cái.
Trong khoảng thời gian này bởi vì Tôn Hiểu Mỹ thay đổi, tình cảm của Tô Mặc Nhiên và Liễu Nghiên Vũ nồng hậu hơn trước kia nhiều, rất nhiều chuyện Tô Mặc Nhiên đều chỉ nói với Liễu Nghiên Vũ, rất ít giống như trước kia ba người cùng nhau. Bây giờ mặc dù Tôn Hiểu Mỹ vẫn ở trong nhà họ Trương lại thường không trở lại, dọn đi ra là chuyện sớm hay muộn.
Hai người bọn họ không thể không nghĩ tới khuyên nhủ Tôn Hiểu Mỹ, đáng tiếc mặc kệ bọn họ nói thế nào đều không thể thay đổi ý tưởng của cô ấy, huống chi còn có một Hoàng Dương, bọn họ chỉ có thể vô lực nhìn Tôn Hiểu Mỹ cách bọn họ càng ngày càng xa.
Bọn họ còn có Khuynh thành, đây là một đường lui mà các cô nể tình về mặt tình cảm trong quá khứ mà lưu lại cho cô ấy, mặc kệ về sau cô ấy sẽ có kết cục như thế nào, Khuynh thành tóm lại có một phần của cô ấy, chỉ hy vọng bản thân cô ấy đừng cắt bỏ con đường lui này.
Mấy ngày trước Tôn Hiểu Mỹ nói với các cô muốn để cho chị gái cô ấy và em gái Hoàng Dương đến trong cửa hàng làm nhân viên phục vụ, kêu các cô xa thải hai nhân viên phục vụ trong cửa hàng, nói ra cho oai, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.
Đề nghị này Tô Mặc Nhiên và Liễu Nghiên Vũ đều cự tuyệt, kể từ ngày đó Tôn Hiểu Mỹ bắt đầu tồn tại khúc mắc trong lòng với các cô, cảm thấy bọn họ không nể tình, hơn nữa Khuynh thành cũng có một phần của cô, cô cũng là bà chủ, định sắp xếp hai thân thích cũng không được, cảm thấy các cô cố ý làm khó cô. die nda nle equ ydo nn
Đối với cách làm của Tôn Hiểu Mỹ, hai người bọn họ cũng có thể hiểu, tiền lương của nhân viên bán hàng trong cửa hàng thêm trích phần trăm tháng trước cầm năm sáu chục đồng, cao hơn tiền lương của công nhân bình thường gấp hai ba lần, cô ấy định sắp xếp chị gái mình vào về tình có thể tha thứ, nhưng em gái Hoàng Dương tính toán chuyện gì?
Lại nói nhân viên bán hàng trong cửa hàng của bọn họ vừa mới thuê một tháng, tiền lương Cao lập tức xa thải người ta đổi thành thân thích của mình có phải quá không phúc hậu rồi không, cũng có ảnh hưởng đến danh dự của Khuynh thành.
Nhưng Tôn Hiểu Mỹ đều không suy tính những chuyện này, một lòng chỉ nghĩ đến bọn họ không đồng ý yêu cầu của cô, là làm khó cô khinh thường cô, cố ý để cho cô mất mặt ở trước mặt Hoàng Dương.
Nếu như bọn họ thật sự làm khó cô khinh thường cô, cần gì phải lôi kéo cô cùng nhau mở cửa hàng, có năm mươi đồng của cô hay không vốn không có ảnh hưởng với bọn họ.
Đáng tiếc, tất cả điều này, Tôn Hiểu Mỹ đều nghe không lọt.
Tô Mặc Nhiên giữ hai người Kỷ Mân Huyên ở đây ăn cơm trưa, buổi trưa Từ Tường và Trương Hoài Dật cùng trở về.
“Chào giáo viên Trương!” Kỷ Mân Huyên nói với Trương Hoài Dật.
“Kỷ Mân Huyên?” Từ Tường kinh ngạc nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn.
“Cậu là?” Trương Hoài Dật hỏi.
“Em là Kỷ Mân Huyên, anh trai em Kỷ Mân Huy là học sinh của ngài.”
“Từ Tường, không ngờ ở đây gặp được cậu.” Kỷ Mân Huyên chia ra nói với hai người.
“Tôi cũng không ngờ.” Từ Tường như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến lại gặp mặt ở đây.
“Được rồi, được rồi, đừng đứng nữa, ăn cơm trước đi!” Trương Hoài Dật nói với mấy người bọn họ.
Tô Mặc Nhiên căn cứ tình huống thân thể của Kỷ Mân Huyên cố ý chuẩn bị một chút dược thiện, Kỷ Mân Huyên bày tỏ cảm kích vì cô tỉ mỉ săn sóc.
(*) Dược thiện là khái niệm được bắt nguồn từ xa xưa trong Đông và Nam y. Dược là thuốc, thiện là ăn. Dược thiện