Sống Lại Về Một Nhà

Chương 62: Chương 62




Tết nguyên tiêu qua đi, kỳ nghỉ đông cũng đã đến cuối, Hàn Duyệt chỉ có thể trăm bề không nỡ mà trở về thành phố B chuẩn bị các thủ tục cho lễ khai giảng. Giờ ngoài phải bắt đầu học một loạt chương trình học mới sau khai giảng ra, cậu còn phải cùng Mã Trí Hân cùng nhau chuẩn bị dàn ý cho kịch bản phim truyền hình. Lúc này đã là tháng hai, ngày hết hạn nộp dàn ý đề ra là ngày ba tháng năm, nếu dàn ý không thể thông qua xét duyệt, vậy thì bọn họ cũng chẳng cần phải tham gia trận đấu kế tiếp, cho nên sáng tác dàn ý với sáng tác kịch bản cuối cùng đều quan trọng như nhau.

Khi Mã Trí Hân ở nhà chỉ lo chúc tết với chơi đùa cùng người thân, việc chính sự chẳng làm được bao nhiêu, vì đuổi kịp tiến độ liền trở về trường học sớm. Hàn Duyệt thì cho tới trước khai giảng hai ngày mới trở lại thành phố B, sau khi Mã Trí Hân biết cậu ngồi chuyến bay nào thì lập tức tính thời gian chạy tới cửa khu chung cư của Hàn Duyệt ngồi chờ. Cậu ta một là vì lo lắng chuyện kịch bản, hai là vì trong lòng còn nhớ tới Hàn Duyệt đã đồng ý mang quà lưu niệm ở Nam Đảo về cho cậu ta. Kết quả khi Hàn Duyệt ngồi xe nhà họ Chu sai đến đón cậu trở về khu chung cư, vừa nhìn liền thấy được Mã Trí Hân giống như một con chó bự đáng thương đang ngồi chồm hổm ở trước cổng khu chung cư.

Tháng hai thành phố B còn rất lạnh, Mã Trí Hân mặc một bộ áo lông nhung màu trắng, vành nón liền với áo lông, cổ áo còn có một viền lông trắng. Có lẽ là do cảm thấy quá lạnh nên Mã Trí Hân lấy nón che kín mít đầu mình, chỉ lộ ra một gương mặt xinh đẹp, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn từ xa chính là một cục lông xù trắng bóc. Hàn Duyệt ánh mắt đầu nhìn qua còn tưởng đâu là một con Samoyed.

Mã Trí Hân nhận ra chiếc xe nhà họ Chu mà Hàn Duyệt ngồi này, lập tức đứng dậy dùng sức vẫy tay với cậu, Hàn Duyệt vội vã kêu tài xế dừng lại gọi Mã Trí Hân đi lên.

Mã Trí Hân xoa tay nhanh nhẹn chui vào xe, lập tức dùng đôi mắt lóe sáng cực kỳ đáng thương mà nhìn Hàn Duyệt, câu đầu tiên mở miệng nói chính là: “Anh Duyệt, đồ anh mang cho em đâu?”.

Hành lý của Hàn Duyệt giờ đều để trong cốp xe sau, nhưng trong cái túi cậu thường hay mang theo còn có mấy cái bánh dừa dẻo, vội vàng lấy ra an ủi Mã Trí Hân không biết đã đợi cậu bao lâu trong gió lạnh.

Đợi tới dưới lầu, Mã Trí Hân đặc biệt nhiệt tình giúp Hàn Duyệt xách túi hành lý, còn xung phong nhận việc phải giúp cậu sắp xếp hành lý. Hàn Duyệt biết trong lòng cậu ta chờ mong thứ gì nhất nên cũng không làm khó cậu ta nữa, liền đem cái vali lớn để quà lưu niệm kia đưa cho cậu ta. Mã Trí Hân lập tức kéo vali tới trong góc phòng khách, lấy từng món đặc sản ra, món có thể ăn ngay liền mở ra ăn một ít, vui vẻ tới mức cả mặt hồng hào.

Hàn Duyệt thấy cái dáng vẻ này của cậu ta thì trong lòng buồn cười, cảm thấy mình giống như đang nuôi một chú chó to ấy. Đợi sau khi hành lý của cậu đều sắp xếp xong, lại tắm sơ một cái thay một bộ đồ khác, đi ra vừa nhìn, Mã Trí Hân vẫn còn ngồi xổm trên đất ăn, mà trong thùng rác bên cạnh cậu ta đã chất đầy mấy túi đóng gói rỗng tuếch của các món ăn vặt.

“Ăn ít một chút, mấy món ăn vặt này mỗi ngày ăn một chút là được rồi, chứ ăn như em thế này không tới một tuần là đã ăn hết sạch.” Hàn Duyệt giật một túi bánh dừa lớn từ trong tay cậu ta lại ném trở về va li, “Dù gì cũng phải chừa bụng một ít, đợi lát nữa cơm chiều sẽ dẫn em đi ra ngoài ăn.”

Mã Trí Hân lúc đầu còn không vui, vừa nghe thấy Hàn Duyệt muốn dẫn cậu ta ra ngoài ăn lập tức liền chủ động bỏ mấy món đặc sản này kia trở lại, đứng phắt dậy vừa dùng mu bàn tay chùi vụn ngoài miệng vừa nói: “Anh Duyệt? Mình đi đâu ăn cơm vậy? Ăn cái gì?”.

Hàn Duyệt tìm một hộp khăn giấy còn chưa khui ở chỗ để đồ dưới bàn trà đưa cho Mã Trí Hân, nói: “Đi ăn tôm hùm thế nào? Hay là ăn lẩu?”.

“Tôm hùm!” Mã Trí Hân lập tức lớn tiếng trả lời, “Nghỉ đông thường xuyên ăn lẩu, ăn tới ngán rồi.”

Nhìn thấy cậu bé trai trước mặt mở to đôi mắt tràn đầy mong chờ, Hàn Duyệt không kìm được giơ tay xoa xoa tóc cậu ta, rồi nói: “Vậy giờ anh đi đặt chỗ, giờ còn sớm chúng ta thảo luận kịch bản một hồi trước rồi đi ăn cơm sau.”

Trong khoảng thời gian này hai người đều dồn hết tất cả suy nghĩ lên việc hoàn thành kịch bản dự thi, rốt cuộc trước kỳ hết hạn một ngày đã nộp kịch bản lên. Hai người rất có lòng tin dàn ý kịch bản có thể thông qua xét duyệt, sau khi nộp dàn ý xong lập tức bắt đầu sáng tác tổng thể kịch bản. Trước đó khi viết dàn ý hai người đã viết không ít tình tiết lặt vặt, giờ việc cần thiết chính là đem sáng tác của hai người kết hợp lại với nhau. Tuy hai người đối với sự hiểu biết về nhân vật và hướng đi của tình tiết đều là dựa trên phân tích cùng một dàn ý cùng một nhân vật, nhưng dù sao cũng là hiểu biết của hai người, nên vẫn là có chút chi tiết không khớp. Sau khi trải qua bàn bạc, hai người quyết định việc sáng tác tất cả những nhân vật tách rời ra từ truyện của Hàn Duyệt đều giao cho Hàn Duyệt, còn tất cả những nhân vật tách rời ra từ truyện của Mã Trí Hân thì giao cho Mã Trí Hân.

Mà cùng lúc đó, việc quay bộ phim 《Yêu người, dằn lòng không nổi》cuối cùng cũng đã đi tới giai đoạn cuối. Vì đuổi kịp giai đoạn đóng máy của Chu Bác Nghị, Hàn Duyệt còn đặc biệt trốn học hai ngày chạy tới Nam Đảo tham gia lễ đóng máy của đoàn phim.

Ngày quay phim cuối cùng xem như bắt đầu tuyên truyền bộ phim, đoàn phim mời không ít giới truyền thông giải trí tới tham quan cảnh quay cuối cùng.

Màn diễn cuối của bộ phim chọn quay ở một tiệm chụp ảnh nằm ngoài bãi biển Nam Đảo, tình tiết cốt lõi của câu chuyện xảy ra ở một quán cà phê, diễn viên chính của cảnh này là Chu Bác Nghị và Mạnh Đình.

Câu chuyện phát triển tới đoạn cuối, Chu Bác Nghị cuối cũng cũng có thể chấp nhận chuyện Chu Trĩ Tú là mẹ ruột của mình, cũng rốt cuộc có thể đối xử Mạnh Đình như người thân của mình. Mà sau một loạt sự việc này Chu Bác Nghị bị chuyện gia đình làm phân tâm, trước khi anh kịp phản ứng thì Lý Dật Thần cuối cùng vẫn tiến gần với Mạnh Đình hơn, đã xác định quan hệ, còn anh xem như đã hoàn toàn ra khỏi cuộc chơi. Sau khi trải qua cố gắng nhưng không có kết quả, Chu Bác Nghị cuối cùng cũng buông xuôi, cũng nản lòng quyết định ra nước ngoài giải khuây tiện thể mở rộng luôn thị trường công ty ở nước ngoài.

Trước khi đi, Chu Bác Nghị giấu Lý Dật Thần hẹn Mạnh Đình ra nói chuyện, xem như nói lời tạm biệt và cũng là kết thúc tất cả mọi việc đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Trong quán cà phê trang trí tỉ mỉ trang nhã bên bờ cát sạch đẹp của Nam Đảo, hai con người trẻ tuổi đi từ người yêu tới kẻ thù rồi lại thành người thân, cuối cùng cũng bình tĩnh ngồi chung một bàn im lặng uống cà phê.

“Cho nên, bọn em sẽ có một khoảng thời gian rất dài không gặp được anh sao?” Mạnh Đình dùng cái muỗng bạc nhỏ khuấy cà phê, “Khi nào thì quay về?”.

“Không xác định.” Chu Bác Nghị híp mắt nhìn ra mặt biển hiện lên vẻ xanh trong dưới ánh nắng tươi đẹp chiếu xuống ngoài cửa sổ, “Không chừng là một tháng, không chừng thị trường nước ngoài có tiềm năng rất lớn mấy năm cũng không về, cũng không chừng anh sẽ định cư luôn ở bên ngoài.”

“Anh sẽ không thế đâu.” Mạnh Đình đem muỗng nhỏ đặt ở trong đĩa bên cạnh, cũng học theo dáng vẻ anh nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ, bình tĩnh khẽ nói, “Trong lòng anh còn nhớ thương anh Thần, anh không nỡ rời khỏi nơi này.”

Chu Bác Nghị khẽ bật cười, biểu cảm trên mặt không rõ nghĩa: “Vẫn là câu nói kia. Đừng mãi dùng thế giới quan và giá trị quan ngây thơ của em để đánh giá cách làm việc của người khác.”

Mạnh Đình từ từ xoay đầu lại nhìn vào mặt Chu Bác Nghị, nói: “Thật ư?” Tạm ngừng một hồi rồi bưng ly cà phê lên uống cạn một hơi, nói, “Có lẽ em rất ngây thơ, cho dù anh cũng là con của mẹ, em vẫn muốn nói với anh: Em sẽ không nhường anh Thần cho bất cứ ai, kể cả anh, anh hai.”

Ngoài cửa sổ, dáng vẻ rình rập của Lý Dật Thần từ lâu đã bị hai người trong quán cà phê phát hiện. Nói xong những lời này, Mạnh Đình vẫy tay với Lý Dật Thần ra hiệu anh ta đi vào. Lý Dật Thần ngại ngùng nấn ná đi vào quán cà phê, lại ngại ngùng mà chào Chu Bác Nghị.

“Giờ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy tớ rồi sao?” Chu Bác Nghị cúi đầu nhìn chăm chú vào cái bàn, cười khổ nói.

“Đâu có.” Lý Dật Thần ngượng nghịu nói, sau một hồi im lặng mới lớn tiếng nói, “Dù là ai cũng không thể nào tự nhiên được, anh em tốt mười mấy năm đột nhiên nói.. nói thích mình này kia…” giọng anh ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt, ngừng một hồi rồi nói tiếp, “Khi nào thì trở về?”.

“Cậu mong tớ về sao?” Chu Bác Nghị ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh ta, “Sẽ không cảm thấy không thoải mái chứ?”

Tầm mắt hai người giao hòa, một sự mập mờ như có như không lặng lẽ dâng lên.

Mạnh Đình nhẹ nhàng ho một tiếng, lập tức xua sạch loại mập mờ này. Lý Dật Thần tỉnh táo lại liền đỏ mặt, kéo Mạnh Đình hốt hoảng chạy khỏi quán cà phê.

Tầm mắt của Chu Bác Nghị vẫn dõi theo bóng dáng của hai người biến mất mới rụt trở về, bưng ly cà phê trên bàn lên nhấp cạn từng chút một.

Kiều Tranh từ từ lại gần Chu Bác Nghị, cuối cùng đứng ở sau lưng anh, chờ sau khi Chu Bác Nghị buông cái ly xuống mới nhỏ giọng nói: “Vẫn là không bỏ được cậu ta đúng không.”

Chu Bác Nghị lấy khăn tay lau miệng, bình tĩnh nói: “Là cậu ấy không bỏ được tớ.” Ngừng một cái rồi nói, “Tớ sẽ không buông tay.”

“Tớ cũng sẽ không buông tay.” Kiều Tranh cười khổ nhìn vào Chu Bác Nghị, “Cứ mãi đi theo cậu như thế này, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ dành cho tớ một chỗ trong trái tim cậu.” Không chờ Chu Bác Nghị trả lời liền xoay người rời khỏi quán cà phê, vừa đi vừa nói: “Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, cậu còn một tiếng thời gian để chuẩn bị.”

Chu Bác Nghị lặng lẽ bật cười, ống kính từ trên gương mặt cô đơn của anh lướt qua từng chút một rồi dừng lại trên bờ cát và biển rộng ngoài cửa sổ.

“Cắt!” đạo diễn vừa lòng kêu ngừng, sau đó kêu vào loa, “Công việc quay phim của 《Yêu người, dằn lòng không nổi》chính thức chấm dứt toàn bộ! Mọi người vất vả rồi!”.

Chu Bác Nghị từ trên ghế đứng lên cùng mọi người cùng nhau vỗ tay, các phóng viên ngồi ở bên cạnh vây xem đoàn phim quay phim lúc này cuối cùng cũng bắt đầu ấn nút chụp, có mấy người dáng người lanh lẹ lập tức chạy ra ngoài vây kín mấy vị diễn viên chính, quăng ra một câu rồi lại một câu hỏi.

Việc quay phim chính thức kết thúc, trong lòng Chu Bác Nghị buông lỏng, mỉm cười kiên nhẫn trả lời tất cả câu hỏi của phóng viên. Lúc này lại có phóng viên vây tới bên cạnh Hàn Duyệt hỏi đông hỏi tây cậu, sau khi Chu Bác Nghị nhìn thấy lập tức chạy qua đó đứng ở bên cạnh cậu gánh đạn một phần cho cậu.

“Cậu Hàn đặc biệt chạy tới tham dự lễ đóng máy của Chu Bác Nghị sao?” Một phóng viên giọng to nhất dùng sức đem míc-rô đưa tới trước mặt Hàn Duyệt, “Hai người quan hệ thật tốt, thế cậu Hàn, Chu Bác Nghị trong phim điên cuồng thích Lý Dật Thần cậu có ghen hay không?”

“Tới lúc đó nhờ các vị giúp tôi che bớt mặt chút được không?” Hàn Duyệt không vội trả lời câu hỏi mà nói như đùa giỡn, “Hôm nay tôi trốn học tới đây, đừng để giáo viên biết được tôi thiếu chuyên cần, nếu không tôi sẽ chết chắc.”

Một đám phóng viên đều phát ra tiếng cười thân thiện, lúc này vẻ mặt Hàn Duyệt mới nghiêm túc nói: “Lúc bắt đầu có ghen, nhưng Bác Nghị rất săn sóc, mỗi lần quay tình tiết này xong anh ấy đều sẽ giải thích rõ ràng với tôi, dỗ dành tôi chọc tôi vui để tôi đừng giận… à đúng rồi, Bác Nghị còn có thể xuống bếp nấu một bữa cho tôi xem như nhận lỗi với tôi nữa.”

“Cậu ba Chu còn biết nấu cơm!” Các phóng viên phát ra một tràng tiếng ngạc nhiên, đề tài từ từ rẽ sang tới Chu Bác Nghị là một người đàn ông hiền lành biết chăm lo cho gia đình thế nào.

Cuối cùng, đạo diễn, nhà sản xuất và người lập kế hoạch bảo các thành viên của đoàn phim cùng nhau chụp ảnh để kỉ niệm cho việc quay phim mấy tháng đã kết thúc. Sau khi tham gia lần liên hoan cuối cùng của đoàn phim xong, Chu Bác Nghị cuối cùng cũng có thể dọn dẹp hành lý trở về thành phố B nghỉ ngơi cho khỏe một thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.