Tuy việc quay phim truyền hình đã xong nhưng còn cần làm công việc hậu kỳ như cắt ghép, biên tập, lồng tiếng; với lại phải giao cho tổng cục kiểm duyệt thông qua rồi mới có thể chính thức đi vào phát sóng trên các đài truyền hình.
Chu Bác Nghị nhân dịp này nghỉ ngơi một tuần, sau đó mới bắt đầu công việc tuyên truyền phim. Mà lúc này anh cũng muốn thừa khoảng thời gian này nạp điện lại đầy đủ, đi thăm hỏi mấy giáo viên của học viện điện ảnh, học hỏi và rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình.
Hàn Duyệt vốn cho là sau khi công việc quay phim kết thúc thì cuộc sống của bọn họ có thể trở về tình trạng khi mới bắt đầu sống chung, mỗi sáng khi tỉnh dậy vừa đi ra khỏi cửa phòng liền có thể nhìn thấy anh chàng mặc đồ ngủ ở trong bếp, mỗi tối khi ngủ đều có thể trao nhau một nụ hôn chúc ngủ ngon ngọt ngào.
Nhưng trên thực tế, công việc tuyên truyền phim cũng rất là vất vả, Chu Bác Nghị thường cùng các thành viên của đoàn phim cùng nhau bay đi thành phố khác tham gia đủ thứ hoạt động. Mà trong những ngày ít ỏi ở lại thành phố B, cũng phải phối hợp với sự sắp xếp của người đại diện và người lập kế hoạch phim tham gia ghi hình đủ mọi tiết mục tuyên truyền, thường xuyên phải thức khuya. Hàn Duyệt đã có mấy lần bị tiếng mở cửa làm tỉnh giấc vào lúc ba bốn giờ sáng, ra khỏi phòng liền nhìn thấy Chu Bác Nghị vô cùng mệt mỏi đi vào cửa. Chỉ mới mấy tuần sắc mặt của anh chàng đã trở nên rất hốc hác, dưới mắt mang theo quầng thâm dầy đậm và bọng mắt sâu hoắm, chỉ có thể nhờ vào trang điểm che đi.
Người xem nhìn không tới sự trả giá xót xa của các diễn viên chỉ vì một bộ phim truyền hình, mà Hàn Duyệt lại nhìn thấy rất rõ những điều đó. Cậu không có khả năng khuyên Chu Bác Nghị không đi làm, chỉ có thể chăm sóc anh tốt hơn trong cuộc sống. Vì để Chu Bác Nghị mỗi ngày đều căng chặt thần kinh làm việc có thể nhanh chóng thả lỏng xuống, trong thời gian nghỉ ngơi Hàn Duyệt chuyên môn đi tiệm spa nổi tiếng ở thành phố B để học nghề, học cách mát xa thả lỏng cơ bắp giảm bớt phù thũng, còn mua tinh dầu chườm nóng cho Chu Bác Nghị. Lại lo Chu Bác Nghị khi đi nơi khác tuyên truyền không có ai mát xa cho anh, còn bắt ép kéo trợ lý của Chu Bác Nghị cũng đi học mát xa, lấy tiền mình viết văn nhận được ra làm thù lao cho việc tăng thêm lượng công việc của trợ lý. Khi Chu Bác Nghị ở nơi khác, mỗi ngày cậu đều gọi điện thoại giám sát trợ lý có chăm chỉ mát xa cho Chu Bác Nghị hay không, ngoài ra cậu còn tìm kiếm mấy thực đơn dinh dưỡng ở trên mạng giao cho dì nấu cơm, nói dì ấy coi theo mà làm vài món ăn dưỡng sinh để bồi bổ cho Chu Bác Nghị. Chu Bác Nghị đi đến mỗi một nơi để tuyên truyền cậu đều sẽ tìm kiếm quán ăn bổ dưỡng tương đối nổi tiếng ở nơi đó, rồi giao địa chỉ cho Chu Bác Nghị kêu anh cố gắng tranh thủ tới mấy quán ăn này giải quyết việc ăn uống.
Tất cả những gì Hàn Duyệt đã làm vì Chu Bác Nghị mọi người nhà họ Chu đều nhìn thấy rất rõ, mẹ Chu lại càng hài lòng với Hàn Duyệt hơn, ai cũng mong muốn người yêu của con mình đối xử tốt với con mình, Hàn Duyệt cố gắng hết khả năng của mình chăm sóc cho Chu Bác Nghị, chỉ dựa vào điều đó người nhà họ Chu không thể không thích Hàn Duyệt được, càng đối xử với cậu như người trong gia đình.
Mẹ Chu coi Hàn Duyệt như người trong nhà, đương nhiên sẽ phải lo lắng cho tương lai của Hàn Duyệt. Phim truyền hình lập tức cũng sắp chiếu, dựa theo kinh nghiệm lâu năm của mẹ Chu bộ phim truyền hình này chắc chắn sẽ trở thành chú cừu đầu đàn của dòng phim truyền hình trong vài năm tới, dẫn đến những nghề nghiệp liên quan cũng sẽ trở nên rất hot. Hàn Duyệt có ý định làm biên kịch, mẹ Chu bèn có ý muốn cho Hàn Duyệt đi nhờ chuyến xe 《Yêu người, dằn lòng không nổi》để gom góp một chút nhân khí trước.
“Đem bộ phim truyền hình này viết thành tiểu thuyết?” Hàn Duyệt hơi mở to mắt nhìn vào mẹ Chu, “Con viết?”.
“Đúng.” Mẹ Chu gật đầu, nhìn dáng vẻ ngạc nhiên giống như chú mèo con bị dọa giật mình này của cậu, không kìm được mà xoa đầu cậu, nói: “Nếu như bộ phim truyền hình này mà có nguyên tác, phim truyền hình vừa nổi truyện chắc chắn cũng sẽ nổi theo, nhưng nếu không có nguyên tác vậy thì chúng ta cũng có thể sáng tác ra một quyển. Chuyện dựa theo kịch bản phim truyền hình mà trực tiếp viết ra tiểu thuyết cũng không phải không có, với lại việc xây dựng kịch bản của bộ phim truyền hình này vốn cũng có một phần công lao của con, để con viết cũng là chuyện phải lẽ.”
Đó là một cơ hội rất tốt, nhưng kịch bản cũng không phải là do một mình Hàn Duyệt làm ra, cứ thế đem tất cả công sức của bậc tiền bối làm thành của riêng, làm chuyện thế này Hàn Duyệt sẽ cảm thấy áy náy.
Mẹ Chu nhận ra sự khó xử của cậu, liền nói: “Con cũng đừng có gánh nặng tâm lý, theo khía cạnh phát triển lợi ích lâu dài mà nói, để con tới viết tiểu thuyết cùng tên của phim truyền hình cũng là sự lựa chọn tốt nhất. Mấy người kia đều là mấy ông già, bề ngoài cũng không đẹp đẽ, trong giới cũng không có danh tiếng gì mấy. Còn con thì khác; đầu tiên, Tiểu Duyệt mặt mũi của con đủ đẹp, rất phù hợp với điều kiện cần có của thị trường thần tượng; với lại, con là vị hôn phu của Bác Nghị, Bác Nghị lại là diễn viên chính của bộ phim truyền hình này, quan hệ giữa hai con và quan hệ của hai con với bộ phim truyền hình này chính là một đề tài rất dễ dẫn tới bàn tán. Cuối cùng chính là lòng ích kỷ của bác.”
Mẹ Chu thương yêu vuốt tóc Hàn Duyệt, nói tiếp: “Sau này con tính làm biên kịch, nổi tiếng không sợ sớm, bác biết con không phải là một đứa kiêu căng không chịu khen nổi, vậy giờ hãy bắt đầu gom góp chút danh tiếng và kinh nghiệm cho tương lai của con, viết ra bộ tiểu thuyết này, một khi thành công con sẽ tiến lên một bước lớn trong thế giới giải trí. Huống chi con cũng có khả năng này mà, không phải sao?”.
Nói tới đây, mẹ Chu nở ra một nụ cười gian trá: “Tiểu thuyết trên Cửu Châu của con bác với với bác trai đã xem hết rồi, mấy bộ tiểu thuyết tiến bộ rất lớn, đặc biệt là bộ 《Giang sơn》hiện nay bác trai con mỗi ngày đều chờ tới giờ để đi tra chương mới đó.”
Mặt Hàn Duyệt lập tức đỏ bừng. Rất nhiều tác giả của tiểu thuyết mạng đều có thứ cảm xúc kỳ lạ này, họ sẽ mong độc giả trên mạng của mình càng nhiều càng tốt, nhưng lại kiên quyết không chịu để người mình quen biết trong cuộc sống hiện thực đọc tác phẩm của mình, thứ cảm giác xấu hổ kỳ lạ này khiến họ giấu kín chuyện mình viết văn ở trong lòng giống như một bí mật rất hổ thẹn không thể để lộ, không cho bất kỳ ai biết. Hàn Duyệt cũng có ít tâm trạng này, cậu có thể cho Chu Bác Nghị và Mã Trí Hân biết mình đang viết thứ gì, nhưng ngay sau khi biết mẹ Chu cũng đã xem thì lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cái này cũng giống như bị người ta lột trống trơn rồi quăng ra đường cái vậy.
Hàn Duyệt cười gượng gạo, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình để mình mau chóng bình tĩnh lại.
Việc viết tiểu thuyết cùng tên với phim truyền hình cũng không gấp, mẹ Chu cũng không vội giục Hàn Duyệt đưa ra quyết định ngay mà là kêu cậu suy xét nghĩ ngợi trước, chuyện này cứ thế gác qua một bên.
Cơ hội mà mẹ Chu đưa ra này cực kỳ cám dỗ, loại tiểu thuyết này rất dễ nổi, chỉ cần không viết quá nát thì fan của phim truyền hình đều sẽ ủng hộ, và cậu cũng sẽ theo đó mà nổi tiếng. Không có ai không khát vọng thành công, với lại tuy Hàn Duyệt đã sống hai đời, nhưng cuộc sống vạn người chú mục với cậu mà nói vẫn là có sức hấp dẫn rất lớn, cậu còn chưa đạt tới cảnh giới có thể thờ ơ đối mặt với những thứ nhìn qua có vẻ hư vinh này.
Nhưng người phải biết rõ mình đang đứng ở nơi nào, không có khả năng thì đừng quá trèo cao, không phải thứ gì tốt cũng có thể đưa tay ra bắt lấy, điều đó trong lòng Hàn Duyệt hiểu rất rõ.
《Yêu người, dằn lòng không nổi》là một bộ phim tình cảm đô thị, tình tiết truyện chủ yếu của nó đều tập trung vào tình cảm dây dưa của các nhân vật nam nữ, tình cảm của nhân vật đều rất là tinh tế. Hàn Duyệt tuy có tham gia vào soạn một phần kịch bản phim truyền hình, nhưng trong việc sáng tác cậu sở trường hơn chính là viết tình tiết không thuộc tình cảm, mà không phải là chuyện yêu đương phức tạp vòng đi ngoảnh lại rối ren không ngừng của thiếu niên. Kêu cậu lập một ít tình tiết máu chó độc lạ còn được, mà một khi trở thành lời văn đầy đủ tỉ mỉ hơn thì Hàn Duyệt nghĩ rằng mình có lẽ vẫn còn khá thiếu sót.
Vì thế sau một tuần suy nghĩ kỹ lưỡng, khi Hàn Duyệt đến nhà họ Chu ở lại cuối tuần vào lần sau, liền chủ động đi tìm mẹ Chu quyết định bỏ qua chuyện này. Tuy mẹ Chu cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng bà tôn trọng quyết định của Hàn Duyệt, với lại ở trước cơ hội có sức hấp dẫn lớn như thế Hàn Duyệt vậy mà vẫn có thể bình tĩnh cẩn thận phân tích khả năng và lợi-hại của mình, điều đó khiến mẹ Chu lại càng thêm coi trọng Hàn Duyệt hơn.
Sau khi từ chối chuyện viết sách, Hàn Duyệt hơi ngập ngừng một chút, thử nói: “Bác à, con trái lại muốn đề cử một người với bác, con cảm thấy cậu ấy rất có tài năng trong việc viết cảnh tình cảm, không biết bác có bằng lòng cho cậu ấy một cơ hội để cậu ấy thử một lần được không ạ?”.
Mẹ Chu lập tức nổi hứng thú: “Nói thử xem, bác coi thử có hợp hay không”.
“Con không biết người này bác có nghe nói qua chưa, cậu ấy là bạn mà con quen khi đi học ở học viện điện ảnh, tên là Mã Trí Hân, năm nay mới mười bảy tuổi. Bề ngoài cũng đẹp trai lắm.” Hàn Duyệt tăng thêm một cậu, không kìm được mà cười cười.
“Người này có nghe nói.” Mẹ Chu gật đầu, cười nói, “Là cậu nhóc luôn tới ăn chực nhà hai đứa đúng không, lúc khai giảng con còn đặc biệt mang cho cậu ta một vali hàng đặc sản, làm Bác Nghị ghen tị chết được!”.
Hàn Duyệt bất đắc dĩ cười cười, lại nói tiếp: “Mã Trí Hân cũng viết tiểu thuyết trên Cửu Châu, nhưng con ở nam tần còn cậu ấy ở nữ tần, thích viết một vài tiểu thuyết cung đấu hay trạch đấu này kia. Con đã đọc tác phẩm của cậu ấy, tình tiết rất, à, rất có khúc chiết, lời văn cũng rất đẹp và tinh tế, chỗ cần hoa lệ thì hoa lệ, chỗ cần ngây thơ cũng rất ngây thơ, chỉ xem chữ nghĩa mà nói còn tưởng đâu tác giả là một cô gái.”.
“Nhưng người như thế này bác cũng không phải không tìm được, tại sao phải chọn một cậu học trò vừa mới lên năm hai, không có một bộ tác phẩm cũng không có một chút tiếng tăm gì chứ?” mẹ Chu khá là hứng thú nhìn vào Hàn Duyệt, muốn nghe xem cậu định làm sao thuyết phục mình.
Điều này Hàn Duyệt đã suy nghĩ rất lâu, cứ cảm thấy là mình đang đi cửa sau. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đi cửa sau thì đi cửa sau vậy, mẹ Chu cũng là người công tư phân minh, tuy bằng lòng chăm lo nhiều hơn cho cậu nhưng đó cũng là thành lập trên cơ sở không ảnh hưởng tới toàn cục và không mang lại thiệt hại cho Tinh Hạo.
“Bác cũng biết, con và Mã Trí Hân cùng nhau tham gia cuộc thi biên kịch sinh viên trên toàn quốc.” Hàn Duyệt nói, “Nếu như có thể giành được thứ hạng tốt và nhận thưởng thì kịch bản của bọn con sẽ được quay thành phim. Tuy hiện giờ cuộc thi đấu còn chưa có kết quả, nhưng con và Trí Hân đều rất có lòng tin vào tác phẩm của tụi con. Nếu bác cảm thấy có thể, hoặc là bằng lòng đem kịch bản này quay thành phim, vậy tới lúc đó con và Trí Hân có thể nổi tiếng, lại thêm tiểu thuyết của bộ phim truyền hình 《Yêu người, dằn lòng không nổi》này, con nghĩ Trí Hân có lẽ sẽ lập tức có thể trở thành một ngôi sao thần tượng biên kịch thiếu niên mới ra đời. Với lại, trải qua thời gian gần gũi lâu như thế con thật sự cho rằng Trí Hân là một nhân tài.”
Nói tới đây Hàn Duyệt cũng trở nên nghiêm túc: “Trí Hân là một người rất có sức sáng tạo, suy nghĩ sáng tác cực ít hạn chế và rập khuôn, rất giỏi nắm bắt xu hướng văn hóa thịnh hành đương thời. Tuy ngay khi cậu ấy sáng tác tiểu thuyết cũng từng xuất hiện tình huống bắt chước theo phong trào, nhưng có nhiều lúc là cậu ấy đang viết những gì mình muốn viết hơn. Con nghĩ tương lai cậu ấy chắc chắn có thể trở thành biên kịch nổi tiếng khắp Châu Á. Nhân tài thế này con cho rằng nên nhanh chóng được thu nhận vào Tinh Hạo.”
“Đánh giá cậu ta cao tới vậy?” mẹ Chu nhướng một bên mày, không rõ ý mà nói ra một câu như thế.
“Không thì bác gặp thử cậu ấy xem?” Hàn Duyệt nói, “Hay là đọc tiểu thuyết của cậu ấy trước cũng được. Bác hiểu biết sâu rộng, là nhân tài thật sự hay là Thương Trọng Vĩnh*, bác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay không phải sao ạ?”.
*(Một áng văn xuôi viết về một thần đồng từ thuở bé, nhưng vì không được học tập mà trở thành một người bình thường)
Mẹ Chu cười ha ha: “Con đã nói thế, vậy thì tìm dịp gặp mặt đi. Nhưng chuyện này cũng không thể để Bác Nghị biết, nếu nó biết sẽ lại ghen nữa.”