Vừa nghe mẹ Chu đồng ý gặp mặt Mã Trí Hân mà mình rất sùng bái, Hàn Duyệt vừa quay về liền lập tức nói tin tốt này cho Mã Trí Hân. Mã Trí Hân lúc đầu còn không tin, nghĩ rằng cậu nói đùa, Hàn Duyệt giải thích hết lần này tới lần khác Mã Trí Hân vẫn chưa tin, Hàn Duyệt cũng liền không phí sức nữa, chỉ đợi Mã Trí Hân bình tĩnh lại. Quả nhiên, tối hôm đó Mã Trí Hân lần đầu mất đi cơn thèm ăn.
Hàn Duyệt vừa thấy dáng vẻ cậu ta không tập trung mà dùng đũa chọc vào sườn chua ngọt trong bát, nhưng chẳng ăn lấy một miếng, thì biết cậu ta cuối cùng đã tiếp nhận chuyện tốt ngoài ý muốn này, bèn cười nói: “Sao thế, còn nghĩ rằng anh đang nói đùa à?”.
Mã Trí Hân cười ngượng, nói: “Anh Duyệt, chuyện tốt thế này vì sao lại tìm em, em cũng chẳng phải biên kịch hay tác giả có tiếng tăm gì.”
“Bởi vì em thật sự là thiên tài, với lại em quen biết anh.” Hàn Duyệt nói nửa đùa nửa thật, “Tài năng về biên kịch của em anh đã biết từ lâu, hoàn toàn có khả năng nhận nhiệm vụ viết sách, còn về phần vì sao lại chọn em… Trí Hân, em nên biết rằng thiên tài trên thế giới này có rất nhiều, nhưng không phải mỗi một thiên tài đều có thể vào lúc sinh thời có thể bộc lộ ra tài năng hơn xa người thường của mình, rất nhiều người thành công đều là đợi đến lúc đầu đầy tóc bạc, dần dần già đi, cuối cùng mới thực hiện được lý tưởng của mình, đó là vì sao? Không phải vì bọn họ không có cơ hội hay sao? Cơ hội thứ này không phải em có tài thì sẽ rơi xuống bên cạnh em, còn cần may mắn nữa.”
Hàn Duyệt vươn tay qua bàn, vỗ vỗ vai cậu ta, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Hiện giờ anh chính là cơ hội và vận may của em, cái gọi là có quý nhân tương trợ trong tiểu thuyết hẳn chính là tình huống hiện giờ của hai chúng ta. Trí Hân à, ‘Tức quý, vô tướng vong’ đấy nhé.”
Nửa câu cổ văn phía sau là lời khi Bình Dương công chúa tiễn Vệ Tử Phu vào cung đã nói trong 《Sử Ký》. Mã Trí Hân mỗi ngày ngoại trừ viết kịch bản dự thi ra còn viết tiếp tiểu thuyết nhiều kỳ mới của mình trên Cửu Châu, nữ chính trong đó chính là Vệ Tử Phu. Vì viết tiểu thuyết, Mã Trí Hân đặc biệt đem lịch sử về giai đoạn này trong 《Sử Ký》,《Hán Thư》với《Tư Trì Thông Giám》đều đọc một lượt, mỗi ngày đều giống như tẩu hỏa nhập ma mà ép uổng truyền dạy đoạn lịch sử này cho Hàn Duyệt, lúc đầu Hàn Duyệt còn nghe khá hăng hái, đến sau cùng tưởng chừng như sắp bị cậu ta bức điên.
“Cám ơn anh Duyệt.” Mã Trí Hân cười ngọt ngào, lại cho thêm một đũa sườn chua ngọt lớn vào trong bát của Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt lại nói: “Nhưng anh có thể làm cũng chỉ là giới thiệu em cho mẹ của Bác Nghị, còn bác gái rốt cuộc có bằng lòng cho em cơ hội này hay không thì phải xem biểu hiện của bản thân em. Mấy hôm này em hãy chuẩn bị cho thật kỹ trước, anh đem tiểu thuyết em viết với kịch bản chúng ta sáng tác dự thi cho bác gái xem thử đã. Nhưng em cũng đừng có áp lực tâm lý, cho dù cuối cùng không thể có được cơ hội này thì em cũng quen biết với Tổng giám đốc của Tinh Hạo, để người ta chú ý tới em thì còn lo sau này không có càng nhiều cơ hội thích hợp hơn hay sao?”.
Mã Trí Hân trịnh trọng gật đầu, nói: “Cám ơn anh Duyệt rất nhiều, em nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Thời gian mẹ Chu gặp Mã Trí Hân liền chọn vào thứ bảy tuần sau, địa điểm ở ngay nhà họ Chu, cũng không phải phỏng vấn chính thức gì mà là mời cậu ta tới nhà ăn bữa cơm gia đình. Bởi vì giờ Hàn Duyệt toàn trôi qua cuối tuần ở nhà họ Chu, cho nên lúc này mời Mã Trí Hân tới ăn cơm cũng thoải mái giống như bạn bè con cái tới nhà ăn bữa cơm vậy, Mã Trí Hân cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Tới lúc đó trước tiên nhìn sơ tình hình của đứa nhỏ này trên bàn ăn đã, cụ thể hơn thì chờ cơm nước xong rồi đi phòng sách nói.
Trước khi cuối tuần đến, Hàn Duyệt đầu tiên là đưa đường link riêng trên Cửu Châu của Mã Trí Hân cho mẹ Chu, lại sắp xếp dàn ý kịch bản đang viết và nội dung kịch bản đã viết ra giao cho mẹ Chu thẩm duyệt. Mẹ Chu vẫn chưa đưa ra bình luận gì mấy đối với tiểu thuyết mà Mã Trí Hân viết, nhưng với kịch bản hai người cùng nhau sáng tác trái lại khen hai câu, cho rằng cuối cùng chắc chắn có thể giành được thứ hạng tốt.
Từ khi Mã Trí Hân biết rằng mình sẽ ăn bữa cơm với Tổng giám đốc Tinh Hạo vào cuối tuần này liền bắt đầu đứng ngồi không yên, mấy ngày nay sức ăn giảm mạnh. Mà đợi tới thứ sáu, Mã Trí Hân bắt đầu xoắn xuýt chuyện nên mặc gì, thử hết bộ này tới bộ khác, nói chuyện video với Hàn Duyệt trên QQ để cậu ra quyết định giúp, Hàn Duyệt sau khi xem xong một tiếng đồng hồ thì nói với cậu ta bộ nào cũng được, Mã Trí Hân ăn mặc rất có gu, mỗi bộ đều có phong cách riêng lại rất hợp với khí chất của cậu ta.
Nhưng cậu nhóc to xác rõ ràng đang rơi vào lo lắng như cậu ta không nghe lọt lời khuyên của Hàn Duyệt, vẫn cứ không ngừng loay hoay quần áo của mình, đến khi Chu Bác Nghị gọi điện thoại tới, Mã Trí Hân vẫn còn đang rối rắm.
Nếu không phải vì dỗ dành Mã Trí Hân, buổi biểu diễn thay đồ không có điểm dừng này Hàn Duyệt sớm đã không kiên trì nổi nữa, nhìn thấy cuộc gọi của Chu Bác Nghị liền vội vàng bắt máy, vừa hỏi chuyện công việc, ăn uống với tình hình mát xa hôm nay của anh vừa ngáp.
“Mệt thì nghỉ sớm chút đi.” Chu Bác Nghị dịu dàng nói, “Ngủ sớm chút, đừng không có anh ở nhà liền thức đêm viết tiểu thuyết…”
“Anh Duyệt! Bộ này thì sao!” Mã Trí Hân đổi một bộ tây trang màu lam nhạt phối với quần bò, nhảy tới trước camera giang hai tay giơ ra cho Hàn Duyệt xem.
Hàn Duyệt liếc mắt nhìn sơ một cái, gật đầu nói: “Rất đẹp trai…” rồi tiếp tục nói vào điện thoại, “Yên tâm, sẽ không thức khuya mãi đâu, thức đêm có hại cho sức khỏe, em cũng yêu mạng mình lắm.”
Chu Bác Nghị im lặng vài giây, nói: “Tiếng vừa rồi.. là Mã Trí Hân? Trễ vậy rồi cậu ta vẫn còn ở nhà mình sao?”
Mấy câu này tuy nghe ra giống như hỏi vu vơ, nhưng với sự hiểu biết của Hàn Duyệt về Chu Bác Nghị, cậu biết trong lòng anh chàng lúc này chắc chắn là đang buồn bực vò đầu bứt tai, vội vàng cười giải thích: “Đúng là Trí Hân, nhưng trễ thế này cậu ấy chắc chắn sẽ không ở nhà chúng ta…”
“Anh Duyệt, anh nói gì thế?” Mã Trí Hân nghe thấy Hàn Duyệt đang nói chuyện, vừa chọn một cái áo khoác tây trang mới, vừa hỏi.
“Không có gì, đang nói chuyện điện thoại với Bác Nghị, không có nói chuyện với em.” Hàn Duyệt xua xua tay, nói tiếp với Chu Bác Nghị, “Ngày mai Trí Hân có một cuộc hẹn quan trọng, giờ cậu ấy đang chọn quần áo.”
Chu Bác Nghị dừng một chút, nói: “Đừng vì thế mà thức khuya quá.”
Hàn Duyệt ừ một tiếng, đang định nói chuyện khác thì nghe thấy giọng vui mừng của Mã Trí Hân từ trong loa ngoài truyền ra: “Á, anh Duyệt, anh Bác Nghị không phải con trai của Tổng giám đốc sao? Anh hỏi anh Bác Nghị giùm em, mẹ anh ấy thích con trai mặc quần áo như thế nào vậy?”.
“… Cậu ta hỏi việc này để làm gì?” Chu Bác Nghị bình tĩnh hỏi, “Tiểu Duyệt, có phải em có chuyện gì không nói với anh chứ.”
Hàn Duyệt đè hai bên trán, có chút nhức đầu nói với Mã Trí Hân ở bên kia máy tính: “Bác gái không có sở thích đặc biệt gì, em ăn mặc gọn gàng sạch sẽ là được. Tự mình chọn trước đi, anh đi gọi điện cái.”
Nói xong vội vàng đi tới phòng khác, đem chuyện từ đầu tới cuối nói hết cho Chu Bác Nghị. Quả nhiên, sau khi nghe xong toàn bộ sự việc Chu Bác Nghị liền lập tức nói: “Sao em lại đem cơ hội tốt như vậy nhường cho cậu ta? Có phải em đánh giá Mã Trí Hân cao quá rồi không?”
“Tuy là cơ hội tốt nhưng lại không thích hợp với em.” Hàn Duyệt kiên nhẫn giải thích một hồi, lại nói dỗ, “Em xem ra có tốt với Trí Hân hơn đi chăng nữa đó cũng chẳng qua là tiện tay thôi, đâu có tốt được như đối với anh.”
Chu Bác Nghị nói cho rõ: “Không phải anh can dự việc em kết bạn…”
“Em biết mà.” Hàn Duyệt cắt ngang lời anh nói, “Không nói chuyện này nữa, khi nào thì anh về?”
Sáng hôm sau, xe nhà họ Chu sai tới đón người đi đón Hàn Duyệt trước, sau đó mới đi học viện điện ảnh đón Mã Trí Hân. Mã Trí Hân cuối cùng chọn một cái áo len sọc màu lục nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thường màu trắng, trên cổ quấn một chiếc khăn choàng thêu tay màu be, nhìn qua rất ngoan ngoãn đáng yêu. Trong tay cậu ta còn cầm một bó hoa hồng lớn, cứ thế đứng ở dưới lầu ký túc xá nam, học sinh đi qua đi lại đều không kìm được quay đầu nhìn cậu ta, ngay cả nam sinh cũng không ngoại lệ.
Đợi lên xe, Mã Trí Hân lo lắng chỉnh sửa lại tóc mình, nói: “Anh Duyệt, em nhìn qua thế nào?”
“Vô cùng tuyệt vời.” Hàn Duyệt không tiếc lời ca ngợi, “Anh tuấn phong độ, đẹp trai rụng rời, quả thật là sắp chói mù cặp mắt chó hợp kim của anh.”
Mã Trí Hân bị cậu chọc tới bật cười, lại sờ sờ mặt, sau đó giơ bó hoa hồng trị giá xem ra không nhỏ trong tay ra cho Hàn Duyệt xem, nói: “Đây là quà em mang theo. Luôn cảm thấy mẫu người như Tổng giám đốc Chu cái gì cũng sẽ không thiếu, em lại không biết bà ấy thích gì, mua quà gì cũng cảm thấy không hợp lắm, cuối cùng liền mua bó hoa này. Phụ nữ đều thích hoa, chỉ cần đừng dị ứng phấn hoa thì mua hoa lúc nào cũng sẽ không sai.”
“Lỡ đâu bác gái thật sự dị ứng phấn hoa thì sao?” Hàn Duyệt chọc cậu ta.
“Á?!” mắt Mã Trí Hân trợn tròn, miệng cũng sợ hãi mở ra, “Cái này, cái này…” cậu ta lắp ba lắp bắp một câu cũng không nói ra được, vành mắt cũng nhanh chóng ửng đỏ.
Nhìn thấy Mã Trí Hân sắp bật khóc, Hàn Duyệt lập tức nghiêm trang giải thích: “Anh đùa đấy, bác gái không có dị ứng phấn hoa, yên tâm đi, bác sẽ thích hoa của em mà.”
Kế tiếp dọc theo đường đi, Hàn Duyệt luôn cố tìm một ít đề tài nhẹ nhàng gắng để Mã Trí Hân thả lỏng, việc này dường như cũng thấy chút hiệu quả sơ bộ. Nhưng khi xe chạy vào khu biệt thự nơi nhà họ Chu, sắc hồng trên mặt Mã Trí Hân chợt biến mất tăm, cả người nhìn qua đều xìu xuống giống như bị sợ hãi rất lớn, nếu đẩy cậu ta một cái thì sẽ ngã xuống vậy.
Ngay khi xe rốt cuộc đỗ lại ở cổng nhà họ Chu, Hàn Duyệt đang chuẩn bị mở cửa xuống xe, Mã Trí Hân đột nhiên kéo tay cậu lại nói: “Anh Duyệt… chân em đang run làm sao giờ?”
Hàn Duyệt dở khóc dở cười xoay người lại ôm cậu ta một cái, nói: “Yên tâm đi, con người của bác gái rất tốt, rất hiền hòa thân thiện, em đẹp trai như vậy, bác ấy chắc chắn sẽ rất thích em.”
Cha Chu có việc đi công tác, Chu Bác Hạo trong khoảng thời gian này cũng có chút thần long thấy đầu không thấy đuôi*, rất ít khi có mặt ở trong nhà, cho nên chỉ có một mình mẹ Chu ở phòng khách lầu một chờ hai người.
*(thoắt ẩn thoắt hiện, khó nắm bắt hành tung)
Nhìn thấy Hàn Duyệt mẹ Chu liền thân thiết ôm cậu, hôn một cái thật mạnh vào mỗi bên má cậu lúc đó mới buông cậu ra nhìn về phía Mã Trí Hân đứng ở bên cạnh cậu, nói: “Cháu chính là Mã Trí Hân bạn của Tiểu Duyệt nhỉ, thường xuyên nghe Tiểu Duyệt khen cháu là một nhà biên kịch thiên tài, cũng rất là đẹp trai, hôm nay vừa gặp quả đúng là một đứa trẻ xinh đẹp.”
“Chào..chào dì, cháu là Mã Trí Hân.” Mã Trí Hân khẩn trương giơ hoa lên, tiến về trước hai bước tính đưa cho mẹ Chu, nhưng bị thảm dưới đất làm vấp suýt nữa té ngã.
Mẹ Chu vội vàng đỡ cậu ta một cái, tiện tay xoa xoa mặt cậu ta, nói: “Khẩn trương gì chứ, dì đã kết hôn lâu rồi, con cũng có hai đứa, cũng sẽ không ăn thịt cháu.”
“Cháu.. cháu không có ý đó……” Mã Trí Hân nói ỉu xìu.
Mẹ Chu bị vẻ mặt co quắp của cậu ta chọc cười ha hả, lại nhéo nhéo má cậu ta, nói: “Đùa đấy, cháu còn tưởng thật à. Nào đến đây, nhà bếp đã chuẩn bị xong, giờ hãy đi ăn cơm trước đã.”