Trước đó mẹ Chu còn hỏi qua Hàn Duyệt Mã Trí Hân thích ăn cái gì, Hàn Duyệt nhớ tới khoảng thời gian trước Mã Trí Hân vẫn luôn kêu la đòi ăn nghêu xào cay và thịt dê xào hành liền trả lời hai món này. Hôm nay vừa lên bàn, trên bàn quả nhiên bày hai món này.
Mẹ Chu vừa dời đĩa nghêu xào cay và thịt dê xào hành tới trước mặt Mã Trí Hân, vừa nói: “Nghe Tiểu Duyệt nói cháu thích ăn hai món này dì liền kêu nhà bếp làm, hôm nay cần phải ăn nhiều một chút, đừng có khách sáo.” Nói xong liền tự tay gắp một đũa thịt dê cho Mã Trí Hân.
Mã Trí Hân được sủng mà lo, suýt nữa đứng lên, cái mông cũng đã rời khỏi ghế, lại cảm thấy hình như không cần làm thế liền bùm một tiếng ngồi trở về, làm cho ghế bị đụng phát ra một tiếng cạch.
Gây ra tiếng động lớn như thế mặt Mã Trí Hân đỏ tới mức gần như phát tím, ngay cả lổ tai và cổ cũng đỏ hết. Mẹ Chu bị dáng vẻ cực kỳ khẩn trương này của cậu ta chọc tới bật cười, lại gắp một đũa nghêu cho cậu ta, nói: “Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, ăn bữa cơm thôi mà. Ăn nhiều một chút, ăn càng ngon miệng thì càng có phúc khí.”
Mã Trí Hân không biết trả lời gì, chỉ đành gật đầu thật mạnh sau đó liền ụp đầu vào bát bắt đầu ra sức và cơm.
Nhìn thấy Mã Trí Hân ăn như điên không nói một câu, mẹ Chu chớp chớp mắt với Hàn Duyệt biểu lộ một vẻ mặt vô cùng vui vẻ. Rất rõ ràng mẹ Chu bị biểu hiện khẩn trương của Mã Trí Hân làm cho rất vui, ít nhất vào lúc này không có gì không hài lòng đối với cậu ta.
Khẩu vị của Mã Trí Hân hôm nay bất ngờ trở lại bình thường, hoặc là nói còn ăn dữ hơn so với trước kia, một nồi nghêu và thịt dê xào hành lớn gần như bị cậu ta quét sạch không còn một miếng, còn ăn hơn mấy bát cơm. Hàn Duyệt vẫn luôn biết Mã Trí Hân là cái thùng không đáy ăn rất mạnh, nhưng mà trước giờ chưa từng thấy cậu ta ăn cơm như thế này. Hàn Duyệt và mẹ Chu đều đã ăn xong, Mã Trí Hân còn đang và cơm, Hàn Duyệt bèn không khỏi có chút lo lắng, mở miệng nói: “Trí Hân, đừng ăn căng bụng quá, coi chừng không tiêu hóa được.”
Lúc này Mã Trí Hân mới bỏ đũa xuống, ngước mặt lên khỏi bát. Hàn Duyệt thấy vẻ mặt cậu ta lập tức liền giật mình: Tuy vẻ mặt Mã Trí Hân xem ra không có vấn đề gì, nhưng sắc mặt cậu ta lại trắng nhợt khiến người ta sợ hãi.
“Trí Hân, em không sao chứ?” Hàn Duyệt cẩn thận hỏi, “Sao sắc mặt khó coi như thế?”
Mẹ Chu cũng nhận ra sắc mặt Mã Trí Hân khó ở, vội vã chìa tay xoa xoa mặt cậu ta, hỏi: “Không khỏe chỗ nào?”
Mã Trí Hân lắc lắc đầu, gắng gượng cười nói: “Không có ạ…”
Mẹ Chu không tin nhìn vào mặt cậu ta, tầm mắt lướt một vòng ở trên bàn sau đó đột nhiên bật kêu: “Ôi chao, thằng bé ngốc này có phải ăn căng bụng quá đau dạ dày rồi không?”
Hàn Duyệt liền trợn to mắt, lập tức đứng dậy vòng qua bàn đi tới bên cạnh Mã Trí Hân chìa tay xoa xoa chỗ bao tử của cậu ta. Mã Trí Hân vì lý do dáng người gầy gò, xương sườn nhô ra, phần bụng cũng bằng phẳng, mỗi lần ăn cơm hơi nhiều chỗ bao tử đều sẽ phồng lên rất rõ, cho nên sau mỗi lần ăn một bữa thật no Mã Trí Hân đều giống như trẻ con mà siết chặt quần áo ở trên người đem hình dáng bụng phồng ra phô cho Hàn Duyệt xem, Hàn Duyệt nhìn nhiều cũng liền biết bụng Mã Trí Hân phồng lên bao nhiêu thì xem như là trong phạm vi bình thường. Mà hiện giờ, dạ dày Mã Trí Hân rõ ràng phồng tới mức còn lớn hơn một chút so với ngày thường.
Hàn Duyệt lập tức căng thẳng nói: “Trí Hân, sao em lại để bản thân no tới cỡ này? Giờ cảm thấy ra sao? Là muốn ói hay đau?”
Mã Trí Hân nhìn Hàn Duyệt, vành mắt bỗng dưng đỏ lên, mở miệng liền kéo theo tiếng nức nở: “Đau…..”
Vì thế bác sĩ gia đình của nhà họ Chu bị gọi tới khẩn cấp. Mã Trí Hân đầu tiên là ở nhà vệ sinh nôn hết một đống thứ ăn vào ra, sau đó yếu ớt nằm ở trên giường lớn phòng khách, đợi bác sĩ gia đình của nhà họ Chu xem tình huống cụ thể của cậu ta rồi kê chút thuốc cho cậu ta.
Nhân lúc mẹ Chu ra ngoài gọi điện thoại, Hàn Duyệt vội hỏi lý do Mã Trí Hân vì sao bỗng dưng ăn vô tội vạ thế này. Mã Trí Hân lặng im một hồi, liền xấu hổ nhỏ giọng giải thích: “Quá căng thẳng…”
Hàn Duyệt quả thực hết lời, chỉ có thể vò rối tóc cậu ta.
Lúc này người giúp việc cầm một túi chườm nóng dùng khăn mặt bọc kín qua, đưa cho Mã Trí Hân dùng để chườm dạ dày. Mã Trí Hân vừa mới đem túi chườm nóng nhét vào trong quần áo đặt ở chỗ dạ dày thì mẹ Chu đi vào, cậu ta lập tức cứng người, nghiêm chỉnh nằm thẳng ở trên giường, một chút cũng không dám nhúc nhích.
Mẹ Chu nhiều năm như thế lần đầu tiên thấy có người vì mình mà khẩn trương tới mức ăn cơm cũng làm bản thân no tới nỗi đau dạ dày, giờ lại nhìn thấy đứa nhỏ này giống một cái thi thể cứng đơ cố nhịn nằm ở trên giường không dám động đậy, thật sự là dở khóc dở cười, đi qua ngồi ở bên giường cậu ta, xoa xoa mặt cậu ta nói: “Cảm thấy khó chịu thì đổi tư thế khác, không cần mãi nằm như thế. Khi dì đau dạ dày thì thích co người lại, dùng thứ gì đó đè chỗ bao tử. Nếu cháu thấy thế này dễ chịu cũng không sao, thả lỏng một chút, tùy ý là được rồi.”
“Dạ được…” Mã Trí Hân nhỏ giọng nói, những vẫn cứ không dám nhúc nhích.
“Sao lại sợ thành thế này chứ?” mẹ Chu nhéo nhéo mặt cậu ta, nói, “Dì đáng sợ lắm à?”
“Không có!” Mã Trí Hân lập tức thể hiện rõ nỗi lòng.
“Vậy cháu sợ cái gì?” mẹ Chu dỗ cậu ta nói, “Nói cho dì biết được không?”
Mã Trí Hân lặng im một hồi, dùng một giọng yếu ớt gần như thì thào khẽ nói: “Sợ biểu hiện không tốt, dì không vừa ý với cháu, sẽ không để cháu…..”
Mẹ Chu khẽ bật cười, lúc này bà là thật sự rất thích cậu nhóc bề ngoài vô cùng xinh đẹp này, không nhịn được lại nhéo nhéo tai cậu ta, nói: “Sợ gì chứ, tiểu thuyết cháu viết dì đã xem qua cả, còn có kịch bản của hai đứa nữa, rất khá, cho nên dì đã tính đem quyển sách này giao cho cháu viết rồi. Lần này chỉ là muốn gặp mặt cháu mà thôi, nên biết rằng phim truyền hình là dì đầu tư quay, dù sao dì cũng không thể ngay cả gặp mặt người sẽ viết truyện cho phim truyền hình một lần cũng không liền giao việc cho cháu đúng chứ? Lại thêm chút chuyện tương đối cụ thể cũng phải nói sơ qua cho cháu phải không nào? Cháu coi cháu kìa, sao lại căng thẳng đến nỗi này? Đồ ăn nấu cũng không cần nhất định phải ăn hết, ăn no rồi thì nghỉ ăn thôi….”
Dưới sự lải nhải của mẹ Chu, Mã Trí Hân cuối cùng cũng đã bắt đầu dần dần thả lỏng xuống, bên nghe mẹ Chu nói chuyện bên theo tiềm thức đổi một tư thế khiến mình cảm thấy thoải mái hơn. Đợi tới khi bác sĩ tới nhà họ Chu, Mã Trí Hân mới giật mình nhận ra bản thân thế nhưng chỉ có một chút căng thẳng, mà không giống như dáng vẻ ban nãy, khẩn trương tới mức thở cũng thở không ra hơi.
Bởi vì do chỉ là ăn quá no, cũng chẳng có chứng bệnh khác nên bác sĩ cũng chỉ kê một ít thuốc có công hiệu tăng cường tiêu hóa dạ dày, lại kê ít thuốc bắc điều dưỡng và bảo vệ bao tử liền rời khỏi. Mã Trí Hân uống thuốc xong, lúc này cũng chính là thời gian nghỉ trưa nên mẹ Chu kêu cậu ta ở phòng khách ngủ một giấc, phỏng chừng khi tỉnh lại thì sẽ đỡ, Mã Trí Hân lúc này đau tới mức cả người đều yếu xìu, cũng liền không từ chối, Hàn Duyệt bèn đi theo mẹ Chu rời khỏi phòng khách.
Cảnh chính của hôm nay vốn vào cuộc nói chuyện sau khi ăn, kết quả nhân vật chính bị một nồi nghêu xào cay và thịt dê xào hành quật ngã, chỉ còn lại có Hàn Duyệt và mẹ Chu cũng chẳng có gì để nói, vì thế mẹ Chu cũng kêu Hàn Duyệt đi ngủ trưa, đợi Mã Trí Hân tỉnh lại rồi nói chuyện tiếp.
Hàn Duyệt trở về phòng của Chu Bác Nghị, vốn không cảm thấy buồn ngủ lắm, chỉ nghĩ nằm ở trên giường vài phút là xong, kết quả không ngờ tới vừa ngủ liền ngủ say như chết. Khi người giúp việc qua gọi cậu, cậu còn đang nằm mơ nữa. Tỉnh lại vừa nhìn thời gian thế nhưng đã sắp bốn giờ, Hàn Duyệt vội vã mặc đồ đi phòng đọc sách tìm mẹ Chu.
Trong phòng đọc sách, Mã Trí Hân ôm túi chườm nóng cuộn tròn ở trên sô pha, mẹ Chu kêu người tìm một bộ đồ ngủ tương đối dày của Chu Bác Nghị chưa mặc qua cho cậu ta. Vóc dáng của Mã Trí Hân cũng đủ cao, độ dài của quần áo trái lại vừa đúng, chỉ là cơ thể quá gầy gò đồ ngủ màu trắng mặc ở trên người có vẻ hơi rộng. Trong lòng cậu ta còn ôm một cái túi chườm nóng màu hồng, trên mặt còn mang theo chút đỏ ửng không biết có phải do bị túi chườm nóng xông ra không, nhìn qua vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Chờ Hàn Duyệt cũng ngồi xuống, mẹ Chu liền bắt đầu giảng giải tỉ mỉ việc sáng tác của quyển tiểu thuyết cùng tên với bộ phim truyền hình này cho hai người bọn họ.
Mẹ Chu rất có lòng tin với cách viết văn của Mã Trí Hân, cho nên truyện liền yên tâm giao cho cậu ta viết, đương nhiên cũng không phải nói toàn bộ tùy ý Mã Trí Hân phát huy. Sau khi viết xong, bản sơ thảo sẽ giao cho biên tập chuyên nghiệp xét duyệt và phê chữa. Lo đến Mã Trí Hân chỉ là một học sinh giờ đang sống ở ký túc xá sinh viên, mẹ Chu sẵn lòng dành cho cậu ta một phòng trong ký túc xá thực tập sinh ở Tinh Hạo, để cậu ta mỗi ngày ở bên trong Tinh Hạo quan sát clip và kịch bản phim truyền hình còn chưa có biên tập xong. Nhưng vì đề phòng nội dung phim bị tiết lộ, tất cả những thứ đó đều không thể mang ra khỏi cao ốc Tinh Hạo. Mã Trí Hân đương nhiên không có ý kiến gì đối với việc này.
Tiếp theo, vì nâng cao sự liên hệ giữa Mã Trí Hân và phim truyền hình, tăng thêm đề tài và danh tiếng của cậu ta, mẹ Chu quyết định bổ sung thêm và cảnh quay không mấy quan trọng để Mã Trí Hân lộ mặt ở bên trong làm diễn viên quần chúng.
Mã Trí Hân đương nhiên sẽ không phản đối, đối với tất cả ý kiến mà mẹ Chu đề ra đều tỏ vẻ đồng ý. Nhìn thấy cậu ta ngoan ngoãn nghe lời như thế mẹ Chu vừa lòng gật gật đầu, nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cậu ta, tiếc nuối nói: “Trí Hân, thật sự không nghĩ bước vào giới giải trí làm nghệ sĩ sao? Đừng phí phạm dáng vẻ hơn người mà ông trời đã cho cháu thế này.”
Mặt Mã Trí Hân càng thêm đỏ, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu nói: “Cám ơn dì, cháu vẫn thích làm công việc phía sau màn hơn.”
Mẹ Chu vô cùng nuối tiếc nhưng cũng không có ép uổng, tiếp theo lại nói những việc cần chú ý liền kêu Hàn Duyệt chiêu đãi Mã Trí Hân, mình thì bận việc tiếp.
Sau này khi Mã Trí Hân thật sự trở thành nhà biên kịch hút tiền hàng đầu của Tinh Hạo, chuyện này ngay khi cậu ta tham gia một tiếng mục giao lưu bởi vì bầu không khí rất hòa hợp nên không cẩn thận một cái liền nói lậu miệng, từ đó hình tượng lạnh lùng cao quý mà cậu ta luôn xây dựng chớp mắt sụp đổ, bị hình tượng ăn hàng ngượng ngùng đơn thuần chiếm lấy, Mã Trí Hân làm sao cũng không cứu vãn lại được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên không bao giờ giấu diếm bản chất của mình nữa, tiếp tục thường xuyên dẫn theo đủ kiểu tình nhân ra vào đủ mọi… quán ăn. Còn có một cuốn tạp chí giải trí đặc biệt sáng lập chuyên mục Món ăn ngon, chuyên môn chụp ảnh hôm nay Mã Trí Hân lại đi tiệm ăn nào, lại ăn món gì, mỗi khi cậu ta đi một quán ăn, quán ăn này trong một khoảng thời gian dài sau đó mức kinh doanh đều sẽ tăng vọt.
Mẹ Chu tính sắp xếp Mã Trí Hân vào phim truyền hình diễn vài vai qua đường, đạo diễn và biên kịch bàn bạc mấy ngày quyết định để Mã Trí Hân diễn một trong số bạn trai đông đúc của chàng playboy Kiều Tranh. Lúc mở đầu, trung gian và đoạn cuối đều xuất hiện khoảng mấy phút. Cảnh thứ nhất liền cho Mã Trí Hân đặc tả một ít, nội dung chính là Kiều Tranh và Chu Bác Nghị bình phẩm cậu ta, cuối cùng Kiều Tranh quyết định theo đuổi cậu ta; cảnh thứ hai chính là Kiều Tranh theo đuổi thành công, dẫn cậu ta đi loanh quanh trong sân trường; cảnh thứ ba chính là Mã Trí Hân bị bỏ rơi, ở quán cà phê đánh Kiều Tranh một trận; cảnh cuối cùng là ở phần kết của phim truyền hình, sau khi chuyện Kiều Tranh yêu thầm Chu Bác Nghị bị lộ ra ngoài, Kiều Tranh chợt gặp lại Mã Trí Hân, Mã Trí Hân mỉa mai châm biếm anh ta, nói trái tim tùy hứng làm bậy ngủ nhiều người như vậy của anh ta đã bị báo ứng. Kiều Tranh cười khổ không nói.
Thêm cảnh và quay bổ sung trong chế tác hậu kỳ của phim truyền hình cũng không lạ gì, huống chi chỉ là một vài cảnh có ít phút, ở studio một hai ngày là có thể hoàn thành.
Khi Mã Trí Hân gặp mẹ Chu thì khẩn trương tới mức khiến bản thân ăn no căng bụng, nhưng khi đi quay phim thì lại kích động không thôi, kích động dường như là một chuyện tương đối tiêu hao năng lượng, đi tới phòng studio Mã Trí Hân đã ăn hai cái bánh rán cho bữa sáng, mỗi cái bánh rán còn thêm ba quả trứng, dọc đường còn giải quyết thêm mấy cái bánh ngọt.
Bởi do nội dung quay thêm cũng có Chu Bác Nghị nên Chu Bác Nghị đương nhiên cũng phải tới trường quay, vì thế liền từ vùng khác chạy về. Hàn Duyệt vì để có thêm chút thời gian bên Chu Bác Nghị nên cũng đi theo tới trường quay.
Bọn họ đi học viện điện ảnh đón Mã Trí Hân trước, từ xa đã nhìn thấy Mã Trí Hân đứng ở trước cổng trường gặm bánh rán, ăn đến khóe miệng đều là tương, lên xe miệng vẫn là không ngừng nhai.
Chu Bác Nghị vốn đã không thích Hàn Duyệt tập trung quá nhiều thời giờ và công sức ở trên người Mã Trí Hân, giờ lại thấy Hàn Duyệt sợ Mã Trí Hân ăn no quá còn đặc biệt mang theo thuốc tiêu hóa đưa cho Mã Trí Hân. Vì thế cũng không coi mình còn lớn hơn so với người ta mấy tuổi mà dùng giọng điệu chua loét đến mình cũng không ý thức được nói: “Cậu cũng đừng có giống như lần trước ăn cơm trưa ở nhà tôi như kia đó, khiến bản thân ăn tới đau dạ dày.”
Mặt Mã Trí Hân đỏ lên, vội vã đem đồ ăn vặt ném trở về trong cặp sách, ngồi ngay ngắn nhìn chăm chăm cửa sổ không chút nhúc nhích.
Trong lòng Hàn Duyệt cảm thấy buồn cười, đưa khăn giấy cho Mã Trí Hân để cậu ta lau miệng sau đó kéo tay của Chu Bác Nghị, trước tiên vê vê đầu ngón tay anh tiếp đó dùng móng tay chuyển động trong lòng bàn tay anh xem như một kiểu nịnh nọt, ám chỉ anh đừng ghen tuông.
Chu Bác Nghị cảm thấy cậu gãi như thế một cái gần như là lập tức liền ngứa tới tận trong lòng, vội vàng nắm chặt lấy ngón tay cậu không để cậu lộn xộn nữa, lại nâng tay cậu lên đặt ở bên miệng hôn hôn, cuối cùng hai tay nắm chặt để ở trên đùi mình. Làm xong toàn bộ này, cảm xúc khó chịu sinh ra do ban nãy nhìn thấy Hàn Duyệt chăm sóc Mã Trí Hân đã trôi sạch sẽ.