Song Luyến

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Năm năm sau lễ cưới

New York – Mỹ.

Kho hàng tối tăm, mặt đất ẩm ướt, ngay cả không khí cũng phát ra mùi ẩm mốc khó ngửi.

Một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đứng trước một đôi trai gái người da trắng trước mặt.

Khuôn mặt người đàn ông từ đầu tới cuối đều không chút cảm xúc, nhưng lại khiến đôi nam ngữ ngồi dưới sàn sợ hãi, run rẩy không ngừng.

Bên cạnh người đàn ông là một người phụ nữ tóc nâu xinh đẹp, người mặc bộ đồ bó, chân đi đôi bốt đều màu đen, dáng người tinh tế quyến rũ một cách quỷ mị.

“Dạ Tiêu, súng.” Người con gái tóc nâu xinh đẹp có khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói lưu loát, gãy gọn.

Người đàn ông nhận lấy khẩu súng đen ngòm, từ trong túi quần tây lấy ra một chiếc khăn sạch, mặt không biến sắc từ từ lau sạch báng súng.

“Ông chủ Tiêu, tha mạng, xin hãy tha mạng cho tôi! Van xin anh!” người đàn ông da trắng khóc rống, bò đến trước mặt, ôm lấy chân người đàn ông cầu khẩn.

Người trên giang hồ đều biết, Dạ Tiêu cầm súng, nhất định sẽ có kẻ đổ máu.

“Biết tại sao tôi lại muốn giết cậu không?” giọng nam ám trầm, phảng phất như lời vẫy gọi từ chốn địa ngục.

Dạ Tiêu không thích tán dóc! Bình thường nếu anh cất giọng hỏi người ta thì có thể nắm chắc được kết cục rồi.

“Tôi không nên phản bội Long Môn…ông chủ Tiêu, tôi đúng là kẻ ngu muội! tôi sẽ lập tức hoàn trả lại số tiền kia! Ông chủ Tiêu, xin hay tha cho tôi một mạng.”

“Nhả tiền? không cần!” Dạ Tiêu mặt không biến sắc nói.

“Bụp!” một tiếng nổ lớn, người đàn ông da trắng trợn trừng hai mắt, chậm rãi buông lỏng ống chân Dạ Tiêu, từ từ ngã ngửa ra.

Chính giữa mi tâm là một lỗ thủng lớn đập vào mắt khiến người ta kinh hãi, máu me từ khe hở đó trào ra ngoài.

Khăn tay màu trắng bị ném đi, chầm chậm rơi xuống che đi hai mắt mở trừng không kịp khép lại của người đàn ông da trắng kia.

Tốc độ quá nhanh, khó ai có thể nhìn thấy động tác ra súng của Dạ Tiêu như thế nào.

“Xoẹt, xoẹt…” quạt trần cũ rích trên không phát ra tiếng vận hành khó nhọc, trong không khí, mùi máu tanh lẫn với mùi ẩm mốc lan ra khắp căn phòng.

“Ông chủ Tiêu, người phụ nữ này xử lý thế nào?” một người đàn ông râu quai nón cung kính hỏi.

Người phụ nữ da trắng thấy vậy sợ đến run rẩy hai hàm rằng.

Thật ra thì đó chỉ là câu hỏi theo thông lệ cũ, “Họa không tới vợ con” là phong cách trước giờ của Dạ Tiêu.

“Ông chủ Tiêu, tôi nguyện ý phục vụ anh, hầu hạ anh, xin anh hãy tha cho tôi! Tôi và tên cẩu nam nhân đó không hề có quan hệ gì hết!” bỗng nhiên người phụ nữ đó bày ra dáng vẻ yếu đuối thê thảm khiến người ta khó mà không động lòng.

Đôi đồng tử màu nâu của Dạ Tiêu trầm xuống, người đàn ông da trắng kia vì ả mà vung tiền như nước, chết mê chết mệt đến nỗi dám đi bán chủ cầu vinh!

Tóc vàng mắt xanh, đúng là có chút tư sắc

“Ông chủ Tiêu, khả năng phục vụ trên giường của tôi rất tốt, nhất định sẽ làm anh hài lòng! Ông chủ Tiêu!” một khắc trước mới gào khóc thê thàm, một khắc sau đã đem bộ ngực vĩ đại cố ý cọ xát lên chân Dạ Tiêu, đôi tay linh hoạt trêu ghẹo như muốn câu hồn.

Rút chân ra, vẻ mặt Dạ Tiêu lộ ra thêm mấy phần chán ghét.

“Dâm phụ!” người phụ nữ tóc nâu bên cạnh đã không kiềm chế nổi cơn tức giận, rút súng.

“Giản, không cần phải lãng phí đạn.” Dạ Tiêu lạnh lùng ngăn lại.

Người được gọi là ‘Giản’ không tình nguyện bỏ súng xuống.

Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh nghe vậy mừng ra mặt. Mấy năm qua, bên ngoài luôn đồn rằng, ông chủ Tiêu của Long Môn là người không gần nữ sắc, xem ra tin đồn cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

Nhưng mà, câu tiếp theo…

“Bán được cho nhà chứa nào thì bán đi.” Vừa dứt lời, anh trả súng lại cho Giản rồi xoay người rời khỏi kho hàng.

Người phụ nữ ra sức cầu xin nhưng không thấy anh có phản ứng gì.

Trên đời này, ngoại trừ Kiều Linh, nước mắt của phụ nữ đối với anh không có bất cứ ý nghĩa gì.

Nhưng Kiều Linh của anh không thích khóc.

“Dạ Tiêu.” Bên ngoài cửa kho hàng, một người đàn ông tóc nâu cao lớn đang đứng chờ, vẻ mặt đầy ý cười.

“Môn chủ, có việc gì sao?” ngữ khí Dạ Tiêu nhành nhạt, xa cách.

“Việc làm ăn gần đây của COSMOS thế nào? Có chuyện gì… Tôi có thể giúp cậu xử lý mấy việc phiền phức.” người đàn ông tóc nâu nãy giờ không ngừng lấy thiện ý từ anh.

“Nhờ hồng phúc của ông chủ đây nên không có việc gì phiền phức cả.” Dạ tiêu rõ ràng không muốn tiếp tục câu chuyện.

“Giản có gây chuyện khiến cậu phiền không?” người đàn ông không để ý tới thái độ lạnh nhạt của anh, tiếp tục kéo dài đề tài trò chuyện.

“Không!” trả lời một tiếng qua loa, Dạ Tiêu vượt qua người đàn ông đứng trước mặt, đi về phía chiếc xe Lamborghini màu đen ngoài cổng.

“Dạ Tiêu, chúng ta có nhất thiết phải vậy không? So với anh em ruột thịt, tôi với cậu còn thân thiết hơn đấy.” Lôi kéo tay Dạ Tiêu, ngữ khí mang mấy phần bực bội, chất vấn.

“Chính cậu hiểu rõ nguyên nhân.” Không nói nhiều hơn một chữ, Dạ Tiêu hất cánh tay của Lôi đang níu lấy tay mình, không chút tình cảm cất bước ra ngoài.

“Dạ Tiêu! Cách Cách và Hiên Hiên rất đáng yêu, hôm nay tôi đã gặp bọn trẻ ở lớp mẫu giáo.”

Bọn trẻ mà Lôi nói tới chính là cặp song sinh long phượng của Dạ Tiêu. Anh dừng bước, nhíu mày “Cậu muốn nói cái gì?”

“Nếu như Kiều Thạch không chết, có thể có Cách Cách và Hiên Hiên không? Nếu như anh ta không chết Kiều Linh cũng sẽ vĩnh viễn không thuộc về cậu! Dạ Tiêu, bọn họ vốn không coi cậu là người nhà!”

“Cậu có thể cảm kích tôi khi tôi giết bố dượng cậu, không có nghĩa tôi phải mang ơn cậu khi cậu giết anh trai tôi.”

Nếu như tất cả mọi chuyện bắt đầu lại, Dạ Tiêu anh cũng không biết phải quyết định thế nào, không biết anh có tiếp tục nhường Kiều Thạch để anh ấy mãi mãi làm một hoàng tử sống trong tòa tháp ngà hay không.

Nhưng đời này không có nếu như, Dạ Tiêu cũng chưa từng nghĩ đến nếu như.

Kiều Thạch chết rồi, chỉ đơn giản là vậy.

“Dạ Tiêu, tôi nợ cậu rất nhiều, tôi vốn không đủ năng lực để giết chết ông ta, thù hận nhiều năm như vậy không dứt, nếu không nhờ cậu năm đó đem vị trí mộ chủ nhường lại cho tôi, thì hôm nay, toàn bộ Long Môn đều là của cậu. Dạ Tiêu, chẳng qua là tôi muốn giúp cậu, tôi muốn cậu sống là chính mình, không cần núp sau bóng người khác nữa.”

Mẹ ruột của Lôi là một người phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp, vốn họ là một gia đình hạnh phúc, cho đến khi bị ông chủ Long Môn khi ấy nhìn trúng, ông ta giết cha ruột của Lôi và Giản, chiếm lấy mẹ của họ. Thế nên từ nhỏ hai người họ đều bị đem đi huấn luyện, giáo dục để trở thành một sát thủ được ông chủ Long Môn khi đó dùng làm công cụ để giữ chân mẹ của họ.

Mười năm trước, ở tuổi mười bảy, có hai thiếu niên đã liên thủ giết chết môn chủ Long Môn khiến cả giới giang hồ oanh động.

Dạ Tiêu xoay người rời đi, không muốn nói nhiều. Đã từng là anh em vào sinh ra tử, giờ đây lại xa cách trùng trùng.

“Dạ Tiêu, cậu không thể tha thứ cho tôi sao? Cậu không thèm nhìn mặt tôi gần năm năm rồi, trừng phạt như thế còn chưa đủ sao?” Lôi nóng nảy, “Người nhà của cậu từng để ý đến cậu ư? Nếu có quan tâm sao họ lại đưa cậu vào Long Môn học đánh lộn, học giết người trong khi cậu mắc bệnh hen suyễn chứ không phải người anh khỏe mạnh kia của cậu? năm mười bốn tuổi khi cậu lần đầu tiên nhận nhiệm vụ giết người ấy, Dạ Tiêu, cậu sợ! Tôi biết cậu không muốn giết người, nhưng nếu cậu không giết, thì người chết sẽ là cậu! Sau khi cậu giết người đã tự vùi mình vào giữa trời tuyết lạnh căm, kết quả là cậu phát bệnh hơn nửa tháng! Người nhà của cậu, suy nghĩ của cậu, tôi chẳng thể hiểu nổi.”

Ngày đó, giữa trời tuyết rơi, có một thiếu niên lên cơn hen suyễn.

Dạ Tiêu nhớ rõ mình đã ở biên giới của sự sống và cái chết, nhưng bên tai lại luôn nghe được tiếng người khóc lóc, “Anh Dạ Tiêu… Anh Dạ Tiêu…đừng chết, anh đừng chết…”

Rồi từng giọt nước mắt nóng chảy xuống tay anh, anh tỉnh.

Sau khi anh tỉnh lại mới biết đó không phải ảo giác. Một người mặt đỏ như táo chín, mắt sưng húp vì khóc quá lâu đang nằm bên giường bệnh của anh.

Quả táo nhỏ một bên mặt ướt nước mắt, một bên lại áp sát vào tay anh như muốn sưởi ấm, cho dù hệ thống sưởi trong phòng đã đủ để cơ thể anh ấm lại.

Thấy anh đã tỉnh, Kiều Thạch rốt cuộc cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười tuấn lãng nói với cô bạn gái nhỏ, “Tiểu Linh à, đã nói rồi, miệng em xui vừa thôi, còn không mau nhìn xem, Dạ Tiêu tỉnh rồi đây này.”

Lúc đó Kiêu Linh chỉ đứng nhìn anh, giận dỗi, “Đồ ngốc Dạ Tiêu, anh là đồ ngốc, sao lại đâm đầu vào đống tuyết hả! đồ ngốc Dạ Tiêu, đã sảy ra chuyện gì? Có gì khó chịu phải nói với người lớn chứ! Sao anh mắc bệnh hen mà tụi em không biết…”

Cô chỉ nói mấy lời khó nghe như vậy, lần đầu tiên nhận được sự quan tâm, an ủi từ người khác, Dạ Tiêu nhìn cô cười, nụ cười đầu tiên, tuy còn hơi nhạt.

Cũng từ ngày đó, vì những giọt nước mắt kia, anh không thể thoát khỏi một chữ yêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.