Song Luyến

Chương 1: Chương 1: Chương dẫn




Hôn lễ.

Dông tố đan xen, cuồng phong rít gào, ban ngày mà cứ như đêm tối.

Một ngày trời âm u, đúng vào ngày vui của con gái ruột Kiều Linh của chủ tịch công ty mậu dịch Kiều thị- Kiều Thiên Vĩ cùng giám đốc trẻ tuổi của công ty quốc tế COSMOS-Kiều Thạch.

Bên ngoài biệt tự Kiều gia vô số phóng viên, nhà báo đứng chật ních. Cách vài bước là biệt thự Tề gia, bên ngoài đã bày đầy đủ thiết bị, sẵn sàng cho việc ghi hình, phát sóng trực tiếp buổi hôn lễ của thế kỷ này.

Đây là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, là một cuộc tình thanh mai trúc mã mà so với giấy bạc thương trường thì quả đúng là một tình yêu lãng mạn, cuộc hôn nhân có cả tình yêu lẫn lợi ích.

Bởi vậy, giữa người người vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ ấy không bị thứ thời tiết mắc toi này làm ảnh hưởng. Mẹ nói, mưa thuận gió hòa mới là điềm tốt, Kiều Linh lại cố tình xem nhẹ. Mới sáng sớm tinh mơ cô nhận được một cuộc điện thoại, nhưng đối phương lại im lặng không nói gì, điểm này có chút bất ổn, nhưng bị cô nhanh chóng quên đi, chỉ chăm chăm làm một tiểu tân nương hạnh phúc.

Hôm nay, cô sẽ được gả cho người mà cô yêu thương nhất trên đời- Kiều Thạch.

Sau hôm nay, cô sẽ trở thành một người vợ hiền, một người mẹ đảm đang, mặc kệ anh Kiều Thạch suốt ngày cười cô là một cô bé búp bê to xác.

Đưa tay chỉnh lại tấm khăn lụa mỏng che mặt màu trắng, cô hạnh phúc nở nụ cười ngọt ngào.

An tâm ngồi đợi chú rể của mình

===

Một mảnh kính áp tròng màu đen khảm vào đôi đồng tử nâu nhạt như lưu ly trong suốt. Trong gương, người đàn ông cao lớn rắn rỏi, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên đầy cao ngạo.

Cứ như vậy đứng lặng nhìn bản thân mình dần biến thành dáng vẻ của một người khác.

Rõ ràng anh giống Kiều Thạch như đúc, có điều đôi mắt lại khác màu.

“Dạ Tiêu, nhớ kỹ phải cười! hôm nay con không thể để bất cứ sai lầm nào sảy ra được.” giọng ba nghiêm nghị, lặp đi lặp lại bên tai anh.

Cười? Tề Dạ Tiêu nhàn nhạt tự giễu.

Kiều Thạch là người sống trong ánh dương sáng chói, vậy mà Dạ Tiêu chỉ biết núp sau bóng tối ảm đạm.

Cười? Dạ Tiêu xưa nay không hiểu.

Sống lưng cô độc thẳng tắp, Dạ Tiêu nặng nề đẩy cánh cửa lớn.

Một thân lễ phục chú rể màu trắng muốt, Dạ Tiêu cao lớn, tuấn đĩnh tựa như chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.

Nhưng, từ trước tới nay, anh chưa từng được làm một vị hoàng tử.

“Kiều Thạch tiên sinh, anh có thể cho toàn thể mọi người đang xem trực tiếp biết được tâm trạng hạnh phúc của anh lúc này không?”

“Tề tiên sinh, anh có thể chia sẻ một chút về câu chuyện tình yêu của hai người trước đám cưới được không?”

“Tề tiên sinh…”

Một cái lại một cái micro tranh nhau đưa tới bên miệng Tề Dạ Tiêu. Anh không kiên nhẫn, cau mày, không trả lời một câu nào, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ tiến vào ngôi biệt tự cách vách – Kiều gia.

Giới truyền thông bị sự hờ hững của anh làm cho đầu óc mơ hồ, đây là người đàn ông trước giờ ôn nhu điềm đạm sao? Có phải là Tề đại thiếu gia mà trước nay mỗi khi nhắc đến đám cưới thì ánh mắt đã toát ra vẻ hạnh phúc dịu dàng?

Hay có thể đám cưới này không tốt đẹp như mọi người đã đồn đại?



Phù rể bị nhóm phù dâu đứng chặn ngoài cửa, hai bên ồn ào mãi, sau đó thấy chú rể hôm nay trầm lặng khác thường, nên cũng không gây khó khăn quá lớn. Dạ Tiêu bước vào phòng của cô dâu.

Anh đứng nhìn một người đang khoác trên mình bộ váy cưới trắng xinh đẹp, gò má ngượng ngùng ửng đỏ như trái táo chín.

Sự yên lặng kéo dài hơi lâu khiến Kiều Linh cảm thấy không ổn, cô nâng cặp mắt trong veo lên nhìn chú rể.

“A!” một tiếng hét kinh hãi, cả người Kiều Linh cứng đờ.

Dáng vẻ này, sự lạnh lùng này, khóe môi này tất cả đều không phải anh Kiều Thạch của cô, mặc dù họ giống nhau như đúc.

“Anh Dạ Tiêu, sao anh lại đến đây, anh Kiều Thạch đâu?”, cô nghi ngờ, hỏi.

Cô nhận ra.

Có gì đáng ngạc nhiên đâu, Kiều Linh trước giờ luôn nhận ra hai người họ.

Nhưng cô chỉ nhận ra được khi anh em họ cố tình để cô biết.

Khóe môi nở rộ ánh mắt tỏa nắng không thuộc về Dạ Tiêu cũng giống như nụ cười sáng rỡ kia.

Vì muốn lấy người con gái anh yêu thương này làm vợ, hôm nay, anh tình nguyện biến thành một diễn viên nói nói cười cười trông thật khôi hài

“Lừa gạt!” Kiều Linh giả vờ giận dỗi, nũng nịu giậm chân, “Anh lại đóng giả anh Dạ Tiêu lừa em, anh thật xấu!” mỗi lần Kiều Thạch đó giả Dạ Tiêu cô đều bị lừa đến xoay mòng đầu óc.

Thật xin lỗi, Kiều Linh, Kiều Thạch đào hôn rồi.

Thật xin lỗi, nếu như Kiều Thạch ở đây, tôi sẽ tự mình rút lui, rời đi mãi mãi.

Nhưng anh ấy đã đi, nên em thuộc về tôi.

Vĩnh viễn thuộc về tôi.

“Em không phải chỉ bị lừa một lần nhỉ?”

“Hứ, anh nhất định phải chết! chờ lúc nào em gặp được anh Dạ Tiêu, em sẽ mách anh ấy, cho anh ấy dùng ánh mắt lạnh băng đó đóng băng anh lại, ha!” dù đang là cô dâu, nhưng Kiều Linh lại chẳng có chút đoan trang nào, khoa chân múa tay như chú mèo con giơ nanh múa vuốt.

“Ừ” vẻ mặt anh thoáng qua tia thống khổ, môi cố vẽ lên nụ cười yếu ớt rồi lại yên lặng.

“Phi, phi, phi! Ngày đại hỉ nói cái gì mà sống với chết, thật không may mắn chút nào.” Mẹ Kiều bưng tô chè trôi nước trong tay, vừa vào cửa đã nghe thấy hai đứa trêu đùa, từ bé đến lớn đều không thay đổi, lại còn không biết giữ mồm giữ miệng.

“Tới đây, hai vợ chồng trẻ, mau ăn hết bánh trôi này đi.” Mẹ Kiều là người Trung Quốc, vì vậy, có một số phong tục không thể bỏ qua.

“Cảm ơn bác gái.” Dạ Tiêu nhận lấy chén nhỏ, cứ thế im lặng ăn bánh trôi.

Anh cùng Kiều Thạch đều là con lai, mặc dù chảy trong mình một nửa dòng máu Trung Quốc, nhưng nếu không vì có Kiều Linh thì đối với họ, Trung Quốc chỉ là một khoảng trên bản đồ mà thôi. Họ biết tiếng Trung cũng chỉ vì Kiều Linh suốt ngày nói.

Thế nên một tiếng bác gái này khiến mẹ Kiều cùng Kiều Linh kinh ngạc.

Ngay từ mười năm trước, Kiều Thạch đã gọi mẹ giống Kiều Linh rồi.

Kiều Linh cùng mẹ đồng thời nhìn về phía anh, dưới hàng mi ấy là đôi đồng tử màu đen!

Hai người thầm thở phào, rồi lại tự trách mình quá nhạy cảm.

Hai người họ, ngoại trừ dáng vẻ giống nhau thì khác biệt duy nhất chỉ có cặp mắt, Kiều Thạch có cặp mắt đen giống mẹ, còn Dạ Tiêu lại di truyền từ ba, mắt có màu nâu nhạt. Tuy Kiều Thạch thích mang kính sát tròng để giả dạng Dạ Tiêu, nhưng Dạ Tiêu lại không bao giờ đóng giả người khác.

Ăn xong chè trôi nước, hai người cùng nhau đến giáo đường, trên đường, chú rể lại cực kỳ yên lặng, nhắm mắt không biết có phải ngủ hay không.

“Anh Kiều Thạch, có phải anh rất hồi hộp hay không?” cũng chỉ có lý do này mới có thể lý giải, sự trầm tĩnh bất thường của anh Kiều Thạch.

Đáp lại cô là một nụ cười nhẹ, hôm nay, Dạ Tiêu đã cười nhiều hơn cả số lần anh cười trong 22 năm cuộc đời.

Đột nhiên di động của Dạ Tiêu kêu vang, sắc mặt anh trầm xuống.

“Ông chủ Tiêu, anh trai anh đổi ý rồi, hiện đang lên máy bay về nước.” trong điện thoại truyền đến tiếng nói của thuộc hạ Long Môn.

“Chặn lại.” ra lệnh rất lạnh lùng.

Trên đời này, không có chỗ cho hối hận.

Cho nên nếu Kiều Thạch không lên máy bay đó cũng đã không phải hối hận.

Kiều Linh run lên một cái, cô cảm thấy, thời khắc này, người đàn ông ngồi bên cạnh mình chính là Dạ Tiêu? Nhưng anh Dạ Tiêu từ xưa tới nay không hề thích cười nói, càng không thích giả dạng người khác…

Hôn lễ được tiến hành y như dự kiến, Dạ Tiêu nhận lấy cánh tay cô dâu từ cha cô.

“Tề Kiều Thạch, cậu có đồng ý lấy cô Kiều Linh làm vợ, suốt đời yêu thương, cho dù ốm đau bệnh tật, cho dù giàu sang hay nghèo khó cũng không buông tay không?

“Tôi đồng ý.”

“Cô Kiều Linh, cô có đồng ý lấy anh Tề Kiều Thạch làm chồng, suốt đời yêu thương, cho dù ốm đau bệnh tật, cho dù giàu sang hay nghèo khó cũng không buông tay không?”

“Tôi đồng ý.”

Thanh âm dứt khoát không chút chần chừ hay do dự, thanh âm ngọt ngào, hạnh phúc khiến người nghe rung động.

Lòng Dạ Tiêu hộn độn đủ thứ cảm xúc.

“Mời hai vị trước mặt Chúa cũng như toàn thể mọi quan khách ký xuống giấy chứng nhận đăng ký kết hôn. Đồng thời trao nhẫn cho nhau.” Mục sư nghiêm trang nói.

Khóe môi Kiều Linh cười hạnh phúc, ký xuống tên của mình.

Dạ Tiêu cũng cúi đầu ký tên.

“Dạ Tiêu, con phải cẩn trọng, hôm nay không được phép sảy ra sai sót”

Nhẫn kim cương được đeo lên ngón tay giữa của cô dâu, cô hơi ngẩn người, hình như đây không giống nhẫn lúc cô cùng anh đi chọn.

Đôi môi băng lạnh thuộc về Dạ Tiêu đang kề sát bên môi cô.

Rốt cuộc, cô cũng đang bị cảm giác không chân thực bao lấy, đúng là có chỗ sai sai ở đây.

Có chút hốt hoảng, cô bắt lấy tay chú rể, sờ sờ lòng bàn tay.

Ngay tức khắc, suy nghĩ trống rỗng.

Anh Kiều Thạch có đôi tay chuyên đàn dương cầm, ngoài chơi đàn cũng chỉ có cầm bút nên lòng bàn tay anh rất mềm mại và ấm áp.

Anh Dạ Tiêu lại là con nhà võ, mười hai tuổi đã là một tay súng thiện xạ, bách phát bách trúng, tay của anh cũng thô ráp, đầy những vết chai sần.

“Anh Dạ Tiêu…sao anh lại…” thật mờ mịt, như thể cuộc đời cô đã không còn phương hướng.

Trong hôn lễ, chú rể lại để em trai mình đóng giả.

Nếu như vậy, chú rể của cô đang ở đâu đây?

Đây chỉ là một trò đùa của hai anh em hay…

“Tiểu Linh, em lại không ngoan, khiến bản đại gia tức giận rồi đấy! Muốn anh đào hôn để gọi Dạ Tiêu đến lấy em không?” anh cười lộ ra hàm răng trắng, Kiều Thạch đã lừa cô bao nhiêu lần, lần nào cũng lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.

Sắc mặt cô dâu có vẻ không đúng, biểu tình trên mặt chú rể càng sai.

Mục sư cúi đầu thu dọn đồ đạc, định bụng kết thúc công việc thì rời đi, bỗng nhiên thấy cái giấy đăng ký kết hôn thì đứng hình, “Tại sao tên chú rể là Tề Dạ Tiêu? Rõ ràng lúc ghi danh là Tề Kiều Thạch mà?”

Ngay lập tức dưới lễ đường ồn ào một phen.

Uy Mại Tư bước đến đầu tiên, không thể nào tin nổi nhìn lại giấy đăng ký kết hôn một lần, xác nhận lại bản thân không nằm mơ.

“Dạ Tiêu!Chẳng qua con chỉ tạm thời thay anh trai con lấy Kiều Linh thôi, không phải là con! Con có tư cách gì mà cướp đi người thuộc về Kiều Thạch chứ?” trong cơn thịnh nộ, Uy Mại Tư trách mắng.

Hai đứa con trai đều là kỷ niệm mà người phụ nữ ông yêu thương nhất để lại.

Một đứa đối với ông mà nói đúng là quà tặng mà trời cao ban cho, còn một đứa lại chính là hóa thân của ác ma, hai mươi hai năm trước đã cướp đi tính mạng của người vợ ông yêu.

Ông tuyệt đối không cho phép.

“Hôn lễ này không có hiệu lực! hôn lễ này không có hiệu lực!” Uy Mại Tư điên cuồng hô to, ánh đèn flash không ngừng lóe sáng vì hôn lễ trăm năm lại biến thành một trò cười không tưởng.

Đôi mắt đen của Dạ Tiêu trầm xuống.

Kiều Linh vốn thoa phấn má hồng, mà giờ đây đã trắng bệch không chút huyết sắc.

“Đừng như vậy, ông thông gia! Hôn lễ này đã được pháp luật thừa nhận rồi!” rất nhanh ba Kiều đã trấn tĩnh lại, tranh thủ thời gian sai người chặn đứng truyền thông, “Dạ Tiêu làm con rể tôi cũng rất tốt, thật ra thì tôi cũng rất thích Dạ Tiêu.”

Cuộc hôn nhân này đối với ông Kiều mà nói cũng chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, dùng quyền lực lợi ích để củng cố, nếu như được phép lựa chọn, ông ta đương nhiên thích ông chủ của Long Môn- Dạ Tiêu làm con rể mình.

“Không thể! MOSCOS mãi mãi chỉ có một người thừa kế duy nhất đó là Kiều Thạch!” Uy Mại Tư nổi giận đùng đùng.

“Cái tôi cần chính là thế lực của Long Môn, Uy Mại Tư, ông cũng đã già rồi, Long Môn ngoài Lôi ra, có ai không phải nghe lời của Dạ Tiêu. Tôi sở dĩ bằng lòng gả con gái cho Kiều Thạch cũng bởi vì Kiều Thạch là anh trai của ông chủ Long Môn!” Ông Kiều vui sướng, tâm ý vừa hay đạt được.

Dạ Tiêu đứng tại nơi hỗn loạn này giống như một người chẳng hề liên quan.

Đột nhiên sắc mặt anh tái nhợt, lồng ngực, vị trí của trái tim dường như bị thứ gì đó cào xé đau buốt.

Anh nhíu mày, thở dốc, yên lặng chờ cơn đau tiêu tan.

Không biết tại sao lại rất bất an.

Giữa lúc hỗn loạn, di động anh vang lên.

“Ông chủ Tiêu, không xong rồi…Anh trai anh …chết rồi…” thanh âm tựa như sét đánh, thủ hạ của anh giờ đang khúm núm, không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Cậu nói cái gì?” tay cầm điện thoại của Dạ Tiêu đang siết đến trắng bệch.

“Khi bị chúng tôi bao vây, phi cơ của anh ta đã đâm phải vách núi rồi nổ tung.”

“Ai? Là ai ra lệnh?” Dạ Tiêu cắn chặt hàm răng, rít từng từ lạnh băng chất vấn.

Anh chỉ nói đi chặn người lại, bọn thuộc hạ không thể tự ý hạ sát người.

“Là Lôi…”

Anh biết mà, chỉ có Lôi mới dám làm…

“Bịch” một tiếng, Dạ Tiêu tức giận dùng sức ném di động xuống sàn.

Di động vỡ nát.

Khí lạnh theo từ lòng bàn chân xâm nhập vào tận xương cốt, phủ kín toàn thân, lanh lẽo không sao xua đi được.

Anh là người tay vấy máu của không biết bao nhiêu người, vậy mà hôm nay, đôi tay ấy đã nhuốm đỏ màu máu của anh trai mình.

“Anh Dạ Tiêu, hôn sự này của chúng ta…không có hiệu lực…có được không?” sắc mặt Kiều Linh nhợt nhạt, miệng khóc nấc thành tiếng.

Lạnh lùng anh đáp. “Không thể!”

Mắt Kiều Linh đã ầng ậc nước, cô muốn khóc, muốn gào thét thật to, nhưng mọi âm thanh đều nghẹ lại ở cổ họng,

Người mà có nhìn thấy máu chảy đầu rơi cũng không chớp mắt lấy một lần vậy mà đang cố nén ánh mắt đang ửng đỏ của mình.



“Lão gia, không hay rồi! người của Long Môn truyền đến tin tức…đại thiếu gia…đại thiếu gia gặp tai nạn máy bay…đã qua đời rồi…”

Anh Kiều Thạch…không thể nào…

Mắt tối sầm lại, cô dâu té xỉu ngay tại giáo đường.



Bên ngoài, gió càng lúc càng lớn, mưa càng lúc càng điên cuồng, sấm sét cũng gào thét gần xa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.