Sống Như Tiểu Cường

Chương 54: Chương 54




Lúc tôi và Ngô Tiểu Nguyệt người trước kẻ sau chạy đến nhà nó thì thấy Ngô Đại Thành đang đứng trong căn phòng đồ đạc vứt ngổn ngang. Lưu Dĩnh, Vương Dũng và Ngô Đại Thành đang giằng co nhau, trên người Ngô Đại Thành đầy những túi nhỏ, bên ngoài túi là những sợi dây dài loằng ngoằng, xem ra trong những cái túi ấy toàn là thuốc nổ, ông ta đang nắm trong tay một cái bật lửa.

Ngô Đại Thành vừa nhìn thấy tôi bèn gọi lớn: "Tiểu Cường, người anh em của ta, cậu đến rồi! Tôi phải đi đây, Tiểu Nguyệt tôi nhờ cậu cả đấy."

Nếu như sự nhờ cậy này là kế của Lưu Bị thì có lẽ tôi cũng miễn cường mà chấp nhận, nhưng đằng này ...

Tôi vội nói: "Hãy khoan!"

Tôi tiến đến phía trước, Vương Dũng có vẻ hơi ngượng ngùng nhìn tôi, tôi không biết Lưu Dĩnh đã giải thích như thế nào với Vương Dũng về chuyện hôm đó nhưng tôi có thể thấy rõ được hai người họ đã hòa giải. Như vậy cũng tốt, ít nhất Lưu Dĩnh cũng không hận tôi nhiều. Lúc đi ngang qua Lưu Dĩnh, chị ta nhìn tôi đầy căm ghét. Tôi cũng nhìn đáp lại, đột nhiên nghĩ đến hình dạng nốt ruồi trên người Lưu Dĩnh, ánh mắt tôi như không điều khiển được liếc qua chỗ đó của chị ta, Lưu Dĩnh nhìn tôi phẫn nộ lắm. Tôi lại nghĩ đến cái ngày hôm đó Lưu Dĩnh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt này, tô nở một nụ cười tinh quái, chị ta dường như hiểu được tôi đang nghĩ gì nên sắc mặt trở nên rất khó coi.

Nhưng nhiệm vụ quan trọng của ngày hôm nay là cứu một ông bố đang muốn gửi gắm con gái cho tôi, tôi bước đến bên cạnh Ngô Đại Thành. Ông ta không hề phản đối tôi, trong mắt ông ta có lẽ tôi đáng tin hơn nhiều so với mấy vị cảnh sát. Hơn nữa tôi yếu ớt thế này không thể là đối thủ của ông ta được. p>

Tôi nhỏ giọng nói với Ngô Đại Thành: "Không phải là đại ca phải đi tính sổ kẻ nợ tiền đó sao? Tại sao lại tính chết ở đây thế này?"

Ông ta trả lời tôi: "Kẻ quỵt tiền của tôi lúc nào cũng có vệ sĩ bảo vệ, tôi không thể nào tiếp cận được nên không giết nổi nó, đành tự xử mình thôi". Ông ta bắt đầu khóc lóc thảm thương.

Ông ta còn hỏi tôi: "Tiểu Cường, tôi nhớ lần trước cậu kể với tôi chuyện vợ cậu bỏ đi, cậu đã tìm thấy chưa?"

Con người này đúng là lắm chuyện, sắp chết đến nơi rồi vẫn còn quan tâm hỏi han đến vợ người khác.

Tôi vội trả lời ông ta: "Tôi quyết định không tìm nữa rồi, tiền và đàn bà đều là những thứ phù phiếm, tôi nghĩ thông rồi, đại ca cũng nên nghĩ thoáng một chút đi!"

Ông ta nói: "Vậy thì tốt rồi, lúc đầu tôi cứ lo vợ cậu quay về thì chuyện trăm năm đại sự của Tiểu Nguyệt không biết tính sao. Bây giờ tôi có thể thanh thản mà ra đi rồi. Tiểu Cường, cậu lùi ra xa một chút, tôi phải đi đây!"

Ông ta làm động tác chuẩn bị châm lửa, tôi cuống lên nói: "Đại ca, đừng vội vã thế, Tiểu Nguyệt không thể gửi gắm cho tôi được đâu!"

Mặc kệ ra sao thì ra, miễn là Tiểu Nguyệt không được gửi gắm cho tôi thì ông ta muốn chết thế nào cũng được.

Ông ta nói: "Sao vậy? Lẽ nào cậu lại ghét bỏ Tiểu Nguyệt nhà tôi ư? Người anh em, Tiểu Nguyệt nhà tôi tuy mắt có nhỏ một chút nhưng có thần; tuy thân hình có béo nhưng lại ăn rất ít; mặt tuy có lắm tàn nhang nhưng nhắm mắt lại đâu có nhìn thấy gì; tuy có hay ngủ ngáy nhưng quen rồi thì cũng thấy rất hấp dẫn."

Tôi chẳng còn lời nào để nói, ông ta lại tiếp: "Tiểu Cường, nếu cậu không thích Tiểu Nguyệt nhà tôi thì trên dương gian này cậu cũng chẳng còn vấn vương gì nữa, vậy hãy để hai kẻ cô độc chúng ta cùng bay theo khói lửa của thuốc nổ đi!" Rồi ông ta bỗng tóm lấy tay tôi, chuẩn bị châm lửa. p>

Tôi sợ vãi linh hồn, hai cảnh sát đứng ở cửa phòng cũng hồn bay phách lạc, họ cùng gào lên: "Ngô Đại Thành, đừng quá xúc động."

Bị ông ta bóp vào cổ, giọng tôi khản đặc nói: "Chúng ta hãy thương lượng đã! Hãy thương lượng đã!"

Ông ta lại nói nhỏ với tôi: "Nếu như cậu không đồng ý chăm sóc Tiểu Nguyệt, vậy cậu hãy giúp tôi lấy lại tiền đi, như vậy tôi có thể tự chăm sóc Tiểu Nguyệt được."

Tuy tôi có quen biết nhiều cao thủ đòi nợ, nhưng thường chúng tôi lựa chọn những người không có chỗ dựa. Kẻ nợ tiền Ngô Đại Thành lại còn có vệ sĩ nên chắc không phải loại thường, tôi làm gì có bản lĩnh đòi tiền nó chứ?

Ngô Đại Thành lại bật bật lửa lên, lúc này tôi cũng chẳng tính được gì nữa, tôi hét lên: "Để tôi đòi tiền giúp ông!"

Ông ta dừng tay lại, tôi liếc nhìn, gặp ngay phải ánh mắt ông ta đang cười giảo hoạt với Ngô Tiểu Nguyệt đang đứng ở ngoài cửa, tôi bắt đầu nghi ngờ có sự thông đồng của hai bố con họ. Nhưng qua hành động ngày hôm nay thì đừng có trách tôi vuốt mặt không nể mũi.

Ông ta nhỏ giọng với tôi: "Tiểu Cường này, nếu cậu giúp tôi lấy được tiền về thì tôi nhất định không quên cậu đâu, tôi sẽ trả hoa hồng cho cậu là 10 nghìn tệ." Vừa nói ông ta vừa thả tôi ra.

Ngô Đại Thành ơi là Ngô Đại Thành. Xem ra trước nay tôi đã xem thường ông ta, việc quá lạm dụng đồng tiền đã nhiễm sâu vào ông ta rồi. Mặc dù tôi cũng không định tin vào lời hứa, nhưng tôi cũng không thể từ chối 10 nghìn tệ được! Số tiền này đối với tôi mà nói là một con số quá lớn.

Tôi cách xa ông ta ra một chút rồi nói: "Đại ca hãy cho tôi ít thời gian để tôi nghĩ cách giúp anh lấy lại tiền."

Ông ta cười đắc ý, tay cũng bỏ xuống rồi nhưng lại quên cái bật lửa vẫn còn đang cháy trong tay ông ta, ngọn lửa bén rất nhanh vào mấy cái dây dẫn đến cái túi trên người, ông ta hốt hoảng ném cái túi xuống đất.

Cái dây bị đốt cháy rất nhanh, xem chừng sắp xảy ra một trận nổ động trời, tôi quay người ngó quanh căn phòng. Không có người chỉ huy nên người chạy chẳng theo thứ tự gì cả, tôi chạy như bay ra ngoài cửa. Cứ giữ được cái tính mạng nhỏ bé của mình đã, những người khác thì có liên quan gì đến tôi đâu.

Căn phòng quá bừa bộn, tôi vừa chạy đến gần cửa thì bị vấp phải một cái sào trúc chắn ngang nên ngã nhào, không giữ được thăng bằng tôi ngã lao về phía trước, cùng lúc tay tôi chới với trên không quờ lung tung lại túm ngay được Lưu Dĩnh đang đứng ở cửa, chị ta bị sức mạnh của tôi kéo nên cũng ngã nhào, tôi rơi đánh bịch lên người Lưu Dĩnh.

Khômg một tiếng nổ, tôi và Lưu Dĩnh bốn mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên tôi gần gũi với một người con gái đến thế. Tôi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, bất giác trong lòng rạo rực bay bổng.

Lưu Dĩnh « a » lên một tiếng lớn đẩy phắt tôi ra, chị ta có sức mạnh phi thường đẩy tôi bắn vào tận góc tường. Tôi ngẩng lên nhìn Ngô Đại Thành, cái sợi dây ban nãy đã cháy hết. Hóa ra đúng là Ngô Đại Thành và Tiểu Nguyệt đã thông đồng với nhau. Trong túi không phải là thuốc nổ, tôi điên tiết nhìn ông ta đã hại tôi đứng tim một phen, nhưng vì đồng tiền, tôi vẫn sẽ đòi tiền giúp ông ta.

Tôi đứng dậy, thấy Vương Dũng đang trân trân nhìn Lưu Dĩnh, ánh mắt toát lên một sự oán hận. Anh ta nói: "Tôi đã quá ngốc, đúng vậy, hôm đó cô nói với tôi là có sự hiểm nhầm, tôi đã tự hỏi bản thân mình rằng cô không bao giờ lừa dối tôi cả nên tôi đã quyết định tin cô. Nhưng khi nãy trong lúc nguy hiểm nhất, nó lại bất chấp sống chết để xông lên che chở cho cô."

Lưu Dĩnh vội vàng giải thích với anh ta: "Khi nãy là do ... "

Vương Dũng gục đầu xuống, cố gắng kiềm chế cho nước mắt khỏi rơi, anh ta ngắt lời Lưu Dĩnh nói: "Đủ rồi, đủ rồi, cô còn định lừa dối tôi bao nhiêu lần nữa đây? Chúc hai người hạnh phúc." Nói rồi anh ta quay người chạy ra khỏi phòng.

Một ánh mắt sắc lẹm không kém của Lưu Dĩnh chĩa về phía tôi, tôi không biết làm sao đành nói: "Cảnh sát Lưu, đây đúng là một sự hiểu nhầm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.