Đầu đau quá, Doãn Doanh Kiều Y giơ tay lên trán, mắt xinh đẹp mở ra.
Nhìn xung quanh, đây rõ ràng không phải là phòng của cô, cách trang trí cũng biểu hiện chủ nhân là một người lạnh nhạt, chủ đạo là màu nâu trầm, chiếc giường cô đang nằm cũng vô cùng êm ái, thuộc dạng King size giống của cô, nhưng có một điều cô biết chắc chắn, đây là phòng của đàn ông.
Này là sao? Tùy tiện uống vài ly rượu trong bữa tiệc lại thành cái dạng này? Cô nhớ tửu lượng của mình không có kém như vậy mà.
Đang ê ẩm đầu óc, phòng tắm có tiếng cạch cửa.
Một người đàn ông anh tuấn bước ra, bên người trên để trần, bên dưới chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm màu trắng.
“Quả là thân thể hoàn mỹ.”- Doãn Doanh Kiều Y nghĩ, cô cũng rất nhanh nhận ra đây chính là Nghiêm Gia Nghị- chủ nhân của bữa tiệc hồi nãy, hoặc hôm qua, nếu như cô đã ngủ tròn 24 tiếng đồng hồ.
“Tại sao tôi lại ở đây?”- cô cất giọng hỏi, âm thanh không có bị khàn, mà bên dưới vẫn còn quần áo, khẳng định cô không có khoái hoạt xong đến khàn cổ, cũng không có làm chuyện gì cả.
Nhìn cô gái xinh đẹp với đôi mắt quyến rũ chết người trên giường, Nghiêm Gia Nghị tiến đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Em uống phải ly rượu chứa thuốc, nên ngất đi, tôi đành đưa em lên tạm đây, cho em uống giải rượu nên vài tiếng sau đã tỉnh lại như bây giờ, nếu không thì khẳng định em sẽ ngủ mê mệt tới trưa mai.”
Anh nhẹ nhàng nói như thể là chuyện bình thường, hai con ngươi đen láy nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm thấp như cố nén lại dục vọng.
“Anh nói như đùa, sao trong rượu lại có thuốc được.”- Doãn Doanh Kiều Y nghi hoặc nheo lại hai mắt.
Nơi nào đó chỉ vì ánh mắt nặng nề của cô mà nổi lên tinh thần. Nghiêm Gia Nghị hướng tới môi cô khẽ hôn.
Xúc cảm chạm vào thật tuyệt, Doãn Doanh Kiều Y cũng không muốn lơi ra, nhưng Nghiêm Gia Nghị đã quay ngồi trở lại, nhìn sâu vào cô, anh cười nhẹ.
“Kiều Y, em thích như vậy chứ?”- giọng nói anh càng trầm xuống, mặc kệ cô có muốn hay không, anh vẫn sẽ chiếm đoạt cô, không phải cứ kiên trì là cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh hay sao?
Doãn Doanh Kiều Y không hiểu sao Nghiêm Gia Nghị lại làm chuyện này với cô, nhất thời nghiêng đầu, hé mắt.
“Nghiêm tổng à, nhớ rõ chúng ta không thù không oán, anh sao phải làm ra chuyện này với tôi?”- cô biết chống cự là vô dụng, hơn nữa này không phải cái thời đấm đá loạn xạ lên chống cự. Càng chống cự, kẻ kia sẽ càng hưng phấn, cô cũng không bài xích ba thứ chuyện này. Dù sao, chuyện cô và người đàn ông trước kia đã không thành.
Nghiêm Gia Nghị cũng có thể trở thành một người đàn ông không tồi.
“Là do… tôi yêu thích em.”- Nghiêm Gia Nghị mặt không biểu lộ cảm xúc nói ra. Anh thật sự trước giờ chưa từng yêu ai, chỉ đối với cô là có cảm giác.
“Yêu thích tôi?”- Doãn Doanh Kiều Y trợn to mắt ngạc nhiên, này là sao? Yêu thích cô?- “Chỉ sau hai lần gặp.”
“Em…”- Nghiêm Gia Nghị cười khổ- “Thực tế yêu một người chỉ cần mười bảy giây tiếp xúc thôi.”
Doãn Doanh Kiều Y cứng họng, thời nào rồi còn có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên? Nhưng cô vốn chẳng cần quan tâm. Nghiêm Gia Nghị cũng là một đối tượng tốt không phải sao?
Cô cúi đầu trầm mặc một lát, chợt ngẩng lên, ánh mắt hơi vương chút sương nhìn Nghiêm Gia Nghị, anh vì biểu lộ này của cô mà mất hồn.
Người đàn ông ngày trước khi thấy cô tuy xinh đẹp nhưng là một người con gái bình thường thì rõ ràng không yêu thích, thậm chí còn hỏi cô nghĩ mình là gì mà lại thích hắn? Nhưng sau khi cô ra mắt báo giới, trở thành người phụ nữ thành đạt, hắn lại mặt dày theo đuổi cô. Vậy là hắn chỉ yêu cái nét đẹp cộng với sự giàu có của cô.
Cô khinh thường kẻ như vậy, còn Nghiêm Gia Nghị? Liệu anh ta yêu thích cô có phải vì môn đăng hộ đối không?
Đến nước này cô cũng chẳng muốn quan tâm, dù sao cũng chỉ là một đêm tình mà thôi.
Nghĩ vậy, Doãn Doanh Kiều Y tiến đến bên môi Nghiêm Gia Nghị, chưa kịp chạm đến, Nghiêm Gia Nghị đã kéo mạnh cô vào lồng ngực mình, hôn môi cô cuồng nhiệt, cô không phản đối, trái lại, cô càng áp sát thân thể mình vào Nghiêm Gia Nghị, bầu ngực căng đầy được giải thoát chỉ bằng cái rút dây nhẹ nhàng của Nghiêm Gia Nghị, cô áp sát hơn vào ngực anh.
Nghiêm Gia Nghị tưởng chừng mình điên rồi, cô quá quyến rũ, cả thân thể nóng rực của cô quấn chặt lấy anh, bàn tay nhỏ nhắn vuốt nhẹ lên má anh, hai người vẫn hôn nhau, bàn tay cô lần xuống cởi đi chiếc khăn tắm dưới hạ thân của đối phương, đẩy ngã anh xuống giường.
“Kiều Y… em.”- anh không ngờ cô lại dám chủ động như thế. Chẳng lẽ… cô cũng thích anh?
“Không muốn em sao? Ngồi trên bụng Nghiêm Gia Nghị, Doãn Doanh Kiều Y chậm rãi cởi toàn bộ đồ trên người mình, hương thơm thoang thoảng của sữa tắm phất phơ trong không khí, áp thân thể xuống người Nghiêm Gia Nghị, cô chậm rãi lùi mông xuống hạ thân anh. Nơi to lớn cứng ngắc lại nóng rực ấy phút chốc chạm vào nơi tư mật mềm mại của Doãn Doanh Kiều Y, cả hai đều rên lên khe khẽ.
“Ưm…”- di chuyển cọ sát trên nơi đó của Nghiêm Gia Nghị, Doãn Doanh Kiều Y nằm xuống, áp sát vào anh, đôi môi áp lên môi anh. Khẽ hôn lên, cái hôn này tuy chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhưng nó đã hoàn toàn châm lên toàn bộ dục vọng trong Nghiêm Gia Nghị.
Anh lập tức đổi thế, đặt cô nằm dưới thân, kéo chân cô ra hai bên, không nghĩ ngợi định tiến đến.
“Dừng lại đã Nghị…”- thanh âm rên rỉ yếu ớt vang lên.
“Chuyện gì?”- trong phòng điều hòa nhưng trên trán Nghiêm Gia Nghị vẫn đầy mồ hôi vì nhẫn nại. Giờ cô lại muốn anh ngừng sao?
“Em…”- Doãn Doanh Kiều Y ấp úng- “Anh… nhẹ nhàng chút.”- nói xong, trên mặt cô đã đỏ ửng.
Cô loại chuyện này chưa từng làm qua, nên có phần hơi sợ. Khẽ run.
“Thật sự là lần đầu tiên?”- tiếng nói từ bên ngoài truyền vào, bước chân tiến gần đến chỗ hai người- “Anh hai, cô ấy chính là lần đầu tiên, anh làm cho nhẹ nhàng chút, đừng để bảo bối bị thương.”
Doãn Doanh Kiều Y với nhanh lấy chiếc chăn che đi thân thể mình, nhìn Nghiêm Gia Luật dò hỏi.
“Anh tại sao lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?”- Nghiêm Gia Luật ngồi xuống cạnh cô, trên người anh cũng chỉ mặc chiếc áo tắm bông, trên tay là ly rượu màu hổ phách cùng một điếu thuốc đang hút dở.
Doãn Doanh Kiều Y nhìn Nghiêm Gia Nghị, anh chỉ hơi cười, lấy tay vuốt tóc cô.
“Bảo bối, là của chúng tôi, em sẽ là độc nhất vô nhị.”
Doãn Doanh Kiều Y lúc này cũng hiểu được điều gì đang xảy ra.
Hai anh em Nghiêm gia muốn cùng chiếm lấy cô.
Doãn Doanh Kiều Y ngồi dậy, lấy đi ly rượu cùng điếu thuốc trên tay Nghiêm Gia Luật, cô uống chút rượu, nhìn Nghiêm Gia Nghị, rồi lại hút một hơi thuốc, phả khói ra xung quanh. Hơi khói khiến cô trở nên thật ma mị, khói thuốc vờn quanh như làn sương mờ ảo.
Cô chậm rãi nói, giọng nói lạnh lùng như băng.
“Không có hai người, tôi vẫn là độc nhất vô nhị.”
“Em…”- Nghiêm Gia Nghị nheo mắt nhìn cô. Cô thật không giống như trong tưởng tượng của anh. Nói vậy cũng thật đáng sợ đi.
Nghiêm Gia Luật mỉm cười, tiến tới ngửi hương thơm trên người cô, trên môi cô là nụ cười nửa miệng.
“Tôi mỏi mắt mong chờ hai người sẽ khiến tôi trở thành trên cả độc nhất vô nhị như thế nào.”
Độc nhất vô nhị vẫn chưa rõ ràng, cô sẽ tự kiểm nghiệm xem.