Lời mở đầu
Hồi còn nhỏ, Doãn Doanh Kiều Y thường hay có tưởng tượng mình là một công chúa nhỏ với một chàng vệ sĩ đẹp trai.
Nhưng sau khi cô trở thành một người trưởng thành, ước mơ của cô đã trở thành một hiện thực hay hơn thế.
Cô trở thành một nữ vương với hai người đàn ông quyền lực luôn bên cô.
Cha cô nói, con gái như vậy còn ra thể thống gì?
Cô trả lời, cô không có giết đi ai, cô không sợ.
Cha cô nói, mặt mũi gia tộc Doãn Doanh bị cô vứt đi hết.
Cô trả lời, Thiên Mỹ là do cô gây dựng, một chút cũng không liên quan tới Doãn Doanh.
Cha cô bất lực ngồi xuống ghế.
Mẹ cô nói, con thích là được.
Cô nói, cô yêu mẹ nhất thế gian.
* * *
Hai người đàn ông cùng một người phụ nữ.
Anh trai cùng em trai cùng nhau chiếm lấy một người phụ nữ.
Họ có quyền lực, cô cũng có quyền lực, họ tài giỏi, cô cũng tài giỏi. Họ muốn gì cũng đều có được, còn cô, cô dùng thủ đoạn để chiếm lấy.
Thế nhưng, người phụ nữ như vậy khiến hai người họ đắm chìm không lối thoát.
Cô mạnh mẽ, giỏi giang, thủ đoạn, nhưng trong tình yêu, cô lại tự nguyện trở thành một cô gái bình thường.
Những thủ đoạn trên thương trường, cô không dùng nó trong tình yêu, nhưng vẫn chiếm được hai người đàn ông tôn quý nhất.
Vậy câu chuyện đó là như thế nào? Băn khoăn của mọi người ngoài cuộc vĩnh viễn chẳng có giải đáp, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Trích đoạn 1
“Em không muốn gặp lại anh ta một lần nào nữa.”- Doãn Doanh Kiều Y nhìn những tấm ảnh trước mặt, một loạt gạt hết xuống đất.
“Tôi sẽ xử lý.”- Nghiêm Gia Nghị thở dài.
“Tôi cho người giết hắn.”- Nghiêm Gia Luật nghiến răng ghì mạnh ly rượu xuống bàn.
“Xử lí chính là giết rồi.”- Nghiêm Gia Nghị quay sang nhìn người em trai.
“Anh không nói rõ. Tôi giết anh ta trước.”- Nghiêm Gia Luật nhíu mày.
“Hai người đi chết đi.”- Doãn Doanh Kiều Y đi nhanh vào phòng rồi khóa sập cửa lại. Quyết định dọn đến căn nhà ồn ào này của cô là sai rồi.
Trích đoạn 2
“Mẹ à, rốt cục chú ấy là gì của chúng con?”- Nghiêm Gia Trình mặt không đổi sắc khi thấy mẹ mình ôm hôn người không phải cha mình. Mà người không phải cha mình đó, cậu lại gọi bằng chú. Mà cái người là cha chính thức của cậu lại đứng ngay góc tủ cạnh đó pha cà phê.
“Chú ấy là cha của con.”- Doãn Doanh Kiều Y thản nhiên.
“Tốt.”- Nghiêm Gia Trình khoác cặp quay đi- “Thêm cha thêm tiền tiêu vặt.”
Cái người cha đang pha trà kia tay bỗng run rẩy.
Thì ra… đối với thằng bé này, cha chỉ có chức năng cho nó tiền.
************************************
“Hôm nay kế hoạch thế nào?”- người đàn ông đẹp trai nhìn cậu em qua mắt kính gọng vàng. Đẩy lên một chút với hi vọng phần gọng phía trên sẽ che đi cái con người đó, thực khiến anh chán nản vì sự lười biếng của anh ta.
“Kế hoạch à? Thì là hợp tác cùng Thiên Mỹ thôi.”- Nghiêm Gia Luật vắt chân lên bàn, tay cầm tấm ảnh của một cô gái xinh đẹp mà lắc đầu thở dài- “Hồ ly tinh, em có chạy đằng trời.”
“Cậu vẫn không từ bỏ ý định với cô gái ấy sao?”- Nghiêm Gia Nghị bỏ tập tài liệu xuống bàn, đóng laptop, chuẩn bị vài thứ.
Anh đối với chuyện cậu em mê tít cô gái như trăng trong nước, như con dao sắc lẻm kia vô cùng thở dài, trong thương giới cùng xã hội đều biết cô chính là kẻ lãnh huyết vô tình, dao kề cổ, súng kề thái dương mà mi mắt vẫn không động một cái, mọi người đàn ông dù theo đuổi kinh khủng cỡ nào cũng không thể làm cho cô lay động. Trên thương trường cô cũng là kẻ khiến không ai dám đắc tội, chỉ cần khiến cô phật ý, một công ty hay cả một tập đoàn cũng sẽ sụp chỉ trong vòng thời gian hai ngày.
“Đương nhiên không, anh cứ thử gặp cô ấy một lần sẽ rõ, không chừng…”- anh ngừng lại, nhìn anh trai mình mà cười nhỏ- “chúng ta lại trở thành tình địch.”
“Sẽ không, cậu đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Mau đi thôi, hợp đồng sẽ không tự kí đâu.”- Nghiêm Gia Nghị đứng dậy, không muốn cùng nói chuyện vô nghĩa.
Chiếc limo đỗ trước đại sảnh Thiên Mỹ, bước xuống là hai người đàn ông khiến con người ta chỉ nhìn quá mười giây sẽ rơi vào trầm luân, một người vest đen lịch lãm, mặt lạnh lùng, còn một người xem chừng dễ tính hơn, vẫn cười một chút, mà vest trắng nhẹ nhàng.
Ai cũng có thể thấy được, đây là hai anh em Nghiêm gia- hai thương nhân nằm trong top những người ưu tú nhất Đài Loan, mà hôm nay, cả hai lại xuất hiện trước “động Thiên Mỹ” của “nữ vương họ Doãn” là có chuyện gì vậy?
“Chúng tôi là người của Gia Trấn, đã có hẹn trước.”- Trần trợ lí đưa giấy hẹn lên quầy lễ tân, lễ tân rất lịch sự mà chỉ về hướng thang máy VIP và mời họ lên thẳng lầu 64.
“Tiền trợ lí, tôi không nhớ là đã nói vậy đấy.”- nữ nhân xinh đẹp lướt tay qua điện thoại rồi lại ngẩng lên nhìn trợ lí đẹp trai của mình, tay kia đung đưa ly rượu vang Rémy Martin.
“Cô rõ ràng đã nói với tôi sẽ từ bỏ hai thứ rượu và thuốc lá rồi.”- Tiền Khải Minh thu dọn tàn cục trên bàn là điếu thuốc đang hút dở cùng với chai rượu đã vơi một nửa.
“Cũng không phải ngày nào tôi cũng hút thuốc và uống rượu.”- Doãn Doanh Kiều Y vén lên mái tóc xoăn dài mà liếc nhìn Tiền Khải Minh.
Anh biết mình đã hết cách với cô, thở dài não nề.
“Doãn tổng, chúng ta sắp tiếp đón anh em Nghiêm gia, cô không nên như vậy.”
“Rồi sao?”- cô chính là như vậy, bất cần mọi thứ, tạo dựng cơ nghiệp của riêng mình từ năm mười tám tuổi, không cần trợ giúp của cha mẹ, đến nay cũng đã năm năm rồi, chẳng có tập đoàn nào là không muốn hợp tác với tập đoàn của cô, cách đây gần một năm cô còn mở rộng thành tập đoàn đa lĩnh vực nên hợp tác luôn trôi chảy và không bao giờ dứt. Đến nỗi giờ cô cũng chán chả buồn động tay động chân, số tiền trong tài khoản đã đủ nuôi đến ba đời con cháu nhà cô rồi.
“Hình như họ đã tới, tôi sẽ ra thang máy đón họ.”- Tiền Khải Minh đi nhanh ra cửa để mau thoát khỏi ánh mắt của Doãn Doanh Kiều Y, nếu còn cầm cự ở lại, anh sẽ bị ánh mắt của cô bức chết.
Nghiêm Gia Nghị cứ đứng một chỗ mà nhìn trân trân vào Doãn Doanh Kiều Y. Thật sự ngoài đời cô còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh tạp chí hay trên ti vi. Nghiêm Gia Luật thì nhìn anh trai như kiểu biết ngay mà.
Cô mặc chiếc váy bó màu đỏ rực rỡ chỉ dài qua mông, vai trần gợi cảm, xương quai xanh quyến rũ, tóc nâu đỏ xoăn dài xõa ra trên da thịt trắng muốt như tương phản trước mắt mọi người. Mắt nâu to tròn cùng hàng mi dài tạo nên một đôi mắt xinh đẹp, môi đỏ rực như thiêu đốt người đối diện. Đôi chân thon dài đi trên giày cao gót cũng màu đỏ.
Cô nở nụ cười với hai người bọn họ.
“Hai vị tổng giám đốc Gia Trấn, thật vinh hạnh được gặp hai vị trên bàn hợp tác, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Cánh tay trắng nõn vươn ra về phía Nghiêm Gia Nghị, anh cũng giơ tay nắm lấy tay cô, xúc cảm ở lòng bàn tay truyền đến khiến anh hơi khựng lại. Thật ấm áp.
Thấy anh trai nhìn cô gái mình thích không chớp mắt, không hiểu sao Nghiêm Gia Luật lại không có cảm giác ghen ghét, mà ngược lại, anh lại thấy rất hài hòa.
Cô hơi mất tự nhiên rút tay ra vì không thấy Nghiêm Gia Nghị có ý định buông tay, cô lại mỉm cười hướng đến Nghiêm Gia Luật.
“Cũng không ngờ chúng ta lại gặp lại ở đây.”
Tối hôm qua, cô có ra một quán coffee ngồi thì thấy Nghiêm Gia Luật cùng vài người bạn của anh, hôm nay gặp lại, không khỏi có chút ngạc nhiên.
“Ý cô là chúng ta có duyên sao?”- Nghiêm Gia Luật mỉm cười đùa cợt.
Doãn Doanh Kiều Y bật cười khiến hai anh em họ ngơ ngẩn, đôi mắt cô ánh lên những tia long lanh.
Lúc này, trong đầu Nghiêm Gia Nghị cùng Nghiêm Gia Luật đều có một ý nghĩ, quả không hổ danh mọi người gọi cô là “Nữ vương dùng nụ cười cùng ánh mắt làm vũ khí”, nhìn nụ cười của cô, hiếm ai biết được cô đang vui vẻ thật hay chỉ là cái vẻ bên ngoài, khóe môi sau khi cười thì hơi nhếch lên, ánh mắt sau đó thoáng ma mị rồi lại về vẻ bình thường như không có gì xảy ra.
“Vâng, chúng ta vô cùng có duyên.”- cô giơ tay ra hiệu mời ngồi, rồi ba người bên Gia Trấn cùng hai người bên Thiên Mỹ cùng ngồi xuống.
Đầu tiên là Trần trợ lí đứng lên nói về kế hoạch, sau đó lại đến Tiền Khải Minh nói, hai người nói đi nói lại một hồi lâu thì tới lượt Doãn Doanh Kiều Y cùng hai anh em Nghiêm gia. Không khí có thể coi là hòa hợp, lại không có một chút gì căng thẳng, hai bên đều đưa ra cái giá khiến đối phương phi thường hài lòng, chưa đầy ba tiếng sau hợp đồng được kí kết.
“Doãn tổng, hôm nay là ngày chúng ta kí xong hợp đồng, vậy để chúng tôi mời cô một bữa, thế nào?”- Nghiêm Gia Luật cười rất tươi, anh khẳng định anh trai cũng sẽ tán thành thôi.
“Vậy không được, hai vị là khách quý của chúng tôi, sao có thể để hai vị mời? Nhà hàng Thiên Mỹ chúng tôi mới cập nhật thêm thực đơn, hi vọng hai vị sẽ hài lòng.”
Cô mỉm cười xinh đẹp, cầm lấy túi xách đứng dậy.
“Vậy thật cảm ơn Doãn tổng, nhất định một lúc nào đó chúng tôi sẽ đáp lại.”- Nghiêm Gia Nghị cười nhẹ, anh từ lần đầu tiên này thấy cô đã là tiếng sét ái tình, nhất định anh sẽ không để cô thoát.
Cả ba người lên chiếc limo của Doãn Doanh Kiều Y, hướng nhà hàng năm sao Thiên Mỹ đi tới.
Phòng của bọn họ nằm ở lầu ba, sang trọng và lịch sự nhất, cũng là hạng sang nhất.
Gọi món xong, năm người ngồi nói chuyện vui vẻ, hết chuyện làm ăn lại kể về thời còn là học sinh, sinh viên.
“Thì ra năm đó cô cũng thật nổi loạn, mười tám tuổi đã học năm cuối đại học, quả thật rất vất vả.”- Nghiêm Gia Nghị nói, cũng cười nhiều hơn.
“Tôi muốn thật nhanh tự gây dựng cơ nghiệp, cũng không muốn chỉ dựa vào cha mẹ, thực nhàm chán, đó cũng là cách để tôi làm gương cho con cháu mai sau, chúng sẽ không quen thói ỷ lại vào gia cảnh.”- cô chậm rãi kể, trên môi là nụ cười nhẹ nhàng lưu lại mãi.
“Từ nhỏ, cha mẹ đã dạy cho tôi làm thế nào để trở thành một người hạnh phúc, đó là phấn đấu nỗ lực từ khi còn rất trẻ, để rồi tiếp tục vừa duy trì cơ nghiệp vừa hưởng thụ, và tới khi lập gia đình, sinh con, chỉ cần lo cách dạy bảo chúng làm một người hạnh phúc như mình, tất cả quá trình phấn đấu chỉ gói gọn trong ba mươi năm. Ba mươi năm đối với người ta mới là bắt đầu sự nghiệp, bắt đầu phấn đấu để tới năm sáu mươi mới được hưởng thụ. Còn tôi, đã sớm hạnh phúc hơn người ta ba mươi năm, chẳng phải rất tuyệt sao?”
Cô đan hai tay vào nhau, cũng ngừng uống rượu. mắt nhìn ra bên ngoài, nụ cười cũng không còn nữa, thay vào đó là một cái gì đấy khiến anh em Nghiêm gia cùng trợ lí Trần phải nể phục, còn Tiền Khải Minh đã quá hiểu rõ cô rồi.
Cô nói như vậy không đơn thuần sự việc chỉ có thế. Cô có thủ đoạn của riêng mình để khiến Thiên Mỹ ngày càng lớn mạnh, nhưng thứ thủ đoạn của cô không hại mình cũng chẳng hại người, chỉ đơn giản là chút mưu mẹo cùng tính giảo hoạt mà có.
“Rất hay, thật tiếc cha mẹ chúng tôi không có dạy chúng tôi như vậy, chỉ là mong chúng tôi không đem Gia Trấn phá đi.”- Nghiêm Gia Luật phá vỡ bầu không khí thoáng căng thẳng, đem nụ cười của mình phát ra xung quanh.
Pha trò của Nghiêm Gia Luật khiến mọi người đều bật cười ra tiếng. Doãn Doanh Kiều Y cười rộ lên, khiến mọi người đều mê mẩn, cô thanh âm hơi cao một chút.
“Hai vị Nghiêm tổng, đừng đùa như vậy chứ, Gia Trấn của Nghiêm gia quả là khiến toàn thương giới phải ngưỡng mộ, hai vị cũng tiếp quản từ khi còn rất trẻ, làm Gia Trấn ngày một lớn mạnh, Thiên Mỹ tuy được mọi người tung hô, nhưng bất quá cũng chỉ mới mở rộng ra nước ngoài được gần ba năm thôi.”
“Doãn tổng giám đốc khiêm tốn quá rồi.”- quả không hổ danh hồ ly của thương giới, biết mình biết người, Nghiêm Gia Nghị không khỏi nghĩ thầm, cô khó nắm bắt như vậy.
“À, phải rồi, thứ bảy tuần này Nghiêm gia chúng tôi có một bữa tiệc nhỏ, định rằng chiều nay sẽ chuyển thiếp mời đến, nhưng hôm nay đã gặp, chi bằng tôi trực tiếp mời Doãn tổng tới dự, đó là vinh dự của chúng tôi.”- Nghiêm Gia Nghị rót thêm rượu vào ly thủy tinh, khẽ nhìn cô đang cười xinh đẹp.
“Ồ, đó là vinh dự của tôi mới đúng, hiếm có ai được Nghiêm tổng trực tiếp mời như vậy, tôi đương nhiên sẽ tới dự mà.”- Doãn Doanh Kiều Y nâng ly rượu vừa được rót hướng Nghiêm Gia Nghị cười mị hoặc.
“Nào, mời.”- Nghiêm Gia Luật cũng nhìn cô, xem ra cô cũng khá để mắt tới anh trai, anh hơi có cảm giác ghen nha.
Nghiêm Gia Nghị thấy cô nhìn mình cười cũng thấy vui trong lòng, ba người nâng ly mời nhau. Hai vị trợ lý đáng thương chỉ còn biết nhìn nhau mà lắc đầu, ba người kia đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của họ rồi.