Chờ con diều ổn định rơi xuống đất, Thanh Hề mới tựa
đầu vào vai Phong Lưu nghỉ ngơi, trăng đã lên, gió đêm từ hồ nước thổi đến mát
lạnh, bạch hạc về nhà, đôi quạ về tổ, cách đó không xa có khói bếp lượn lờ,
cảnh tượng đó khiến cả hai cùng không nỡ về, Phong Lưu kéo áo choàng ra phía
trước, đặt Thanh Hề ngồi lên áo, vòng tay ôm nàng sợ nàng lạnh.
Thanh Hề điều chỉnh đầu một chút, tựa vào Phong Lưu
ngắm hồ nước, tháng ngày bình an này không biết sẽ duy trì được đến lúc nào,
Thanh Hề vòng tay ôm qua lưng Phong Lưu, muốn người đàn ông này cùng nàng chơi
diều cả đời, nàng dần dần không dám tưởng tượng đến chuyện một người phụ nữ
khác sẽ xuất hiện trong cuộc sống của hai người, sẽ sinh con đẻ cái cho hắn.
Thanh Hề lần đầu tiên hối hận vì quyết định qua loa
trước kia, tại sao lại uống bát thuốc đó, lúc ban đầu bị cái gì xúi giục mà lại
làm khó dễ Thương Nhược Văn khi cô ta sinh con.
Thanh Hề ngước nhìn nghiêng mặt Phong Lưu, sống mũi
cao thẳng, như một cách thể hiện của bản lĩnh, nếu hắn có con, nhất định đứa bé
sẽ rất tuấn tú, cương nghị, Thanh Hề ước ao biết bao bản thân có thể sinh con
cho hắn. Nghĩ đến đó, nàng lại thấy sống mũi cay cay.
Khi Thanh Hề nhìn hắn, Phong Lưu cũng đang cúi đầu
nhìn nhân nhi trong lòng, nàng ngước nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh như hồ
thu, ngập tràn tình ý, vừa tôn kính lại vừa say đắm, khiến người khác không thể
kiềm chế ý muốn ngậm lấy làn môi nàng.
Thanh Hề cũng hưởng ứng nụ hôn khiến Phong Lưu có chút
mất chừng mực, người hầu kẻ hạ xung quanh đều tế nhị quay lưng, Thanh Hề bị
buộc phải ngửa đầu, chống tay xuống đất, bị cỏ và đá sỏi làm đau, nàng không
thể không xấu hổ thẹn thùng vùi đầu vào người đàn ông đang ôm mình, “Đình Trực
ca ca.”
Phong Lưu nhấm nháp làn môi anh đào, như không thể
ngừng, mắt mờ mịt như phủ một màn sương, không còn sự tinh anh thường ngày,
Thanh Hề không thể không đẩy bờ vai của hắn, thấp giọng nói: “Đình Trực ca ca,
chu kỳ của thiếp chưa hết.”
Phong Lưu nghe thể ngồi thẳng lại một cách miễn cưỡng,
kéo lại cổ áo cho Thanh Hề, bế nàng lên ngựa về sơn trang, bị Thanh Hề tạt gáo
nước lạnh, suốt một buổi tối ánh mắt Phong Lưu dành cho nàng tỏ rõ sự bất mãn.
Cuối cùng Thanh Hề không đành lòng, nói thầm với Phong
Lưu: “Ngày mai sẽ hết.” Người nào đó nghe thế mới hài lòng, xoay người lại ôm
nàng ngủ.
Sáng hôm sau khi Thanh Hề tỉnh lại, Phong Lưu đã luyện
quyền buổi sáng rồi về tắm qua xong xuôi.
Thanh Hề thích ngủ nướng, dụi mắt uể oải hỏi, “Đình
Trực ca ca, hôm nay chúng ta làm gì?”
Phong Lưu mặc áo choàng màu xanh ngọc thêu hình hoa
cúc bằng chỉ bạc, cổ tay ôm sát, đi giày da dê, không giống quần áo lúc bình
thường.
“Hôm nay ta đưa nàng lên núi săn thú.”
Thanh Hề phấn chấn nhanh chóng xuống giường, gọi Lâm
Lang tìm quần áo, giày mang theo có một đôi bằng da hươu, nhưng quần áo thì
không có bộ nào thích hợp, bình thường nàng vẫn thích mặc xiêm y kiểu tay rộng,
vì vậy Lâm Lang không mang theo bộ nào có tay áo ôm sát.
Thanh Hề vừa thuyết phục Phong Lưu chờ nàng, vừa thúc
giục Lâm Lang lấy kim chỉ khâu cổ tay áo lại, rốt cuộc tay áo nhìn như đèn
lồng, nhưng nhìn cũng rất hay.
Thanh Hề ngại búi tóc ngồi trên lưng ngựa sẽ bị xổ,
chỉ tết tóc hai bên, cài mấy bông hoa nhài và mấy cây trâm hoa rất nhỏ, khiến
nàng như một cô nương mười bốn mười lăm tuổi chưa xuất giá.
Tuy rằng Thanh Hề ăn mặc có chút vẻ hào hùng, nhưng
cái sự lên núi săn thú của nàng chỉ là dã ngoại thôi. Vì là đi dã ngoại, Phong
Lưu không mang đại bàng chó săn, chỉ mang cung và ba bó tên, Lâm Lang chuẩn bị
cho Thanh Hề một túi đồ ăn, trước khi đi, Phong Lưu còn mang theo một áo choàng
rồi mới đưa Thanh Hề đi.
Đến nơi, Phong Lưu để mọi người tự tản ra xung quanh,
hắn và Thanh Hề cùng ngồi một ngựa lên núi. Trên đường Phong Lưu bắn một con
con gà lôi núi, vì Thanh Hề nói con gà lôi đó có lông đẹp muốn lấy lông nó làm
cầu để chơi.
Nếu nói hai người đi săn thú, không bằng nói du sơn
ngoại thủy có vẻ chính xác hơn.
Đến buổi trưa, Phong Lưu dừng ngựa bên bờ suối, trải
tấm thảm Lâm Lang đã chuẩn bị lên cỏ, bầy đồ ăn, ôm Thanh Hề vào lòng, đút nàng
ăn từng miếng một.
Thanh Hề cưỡi ngựa lâu mệt mỏi, gối đầu lên đùi Phong
Lưu, không nhúc nhích chút nào.
Ăn xong, Phong Lưu bóc một quả cam, kề sát miệng Thanh
Hề, nàng cắn một miếng nhỏ, hắn lại cắn một miếng nữa, cuối cùng đưa phần còn
lại cho nàng, nhìn nàng chậm rãi ăn miếng cam, nước cam ứa ra làn môi mềm, hắn
liền vươn đầu lưỡi liếm hết.
Thanh Hề nhắm mắt nghĩ ngợi, kiếp trước Phong Lưu đưa
nàng đến Từ Ân Tự rồi bỏ mặc không quan tâm, sau đó dì qua đời, Phong Lưu hận
nàng thấu xương, đưa hưu thư, nàng bị người nhà gả bán cho người khác, hắn cũng
thờ ơ.
Đến kiếp này, hắn lại đối xử với nàng thế này, trân
trọng dịu dàng, liệu có phải đáy lòng hắn có chút tình cảm với nàng không?
Có đôi khi Thanh Hề thật sự muốn hỏi một câu, tại sao
lúc trước Phong Lưu lại nhẫn tâm như vậy, rốt cuộc hắn có biết Từ Ân Tự kia là
như thế nào?
Nhưng khi phụ nữ đang rất tâm trạng, đàn ông thường
chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Thanh Hề nghe Phong Lưu thì thầm, gắt giọng: “Thiếp
chưa hết.”
Phong Lưu không tin, tay lần xuống bụng nàng, “Để ta
kiểm tra.”
Thanh Hề vô cùng xấu hổ, giữ chặt lưng quần, nhưng làm
sao ngăn được Phong Lưu.
Chẳng mấy chốc đến cả chim chóc cũng xấu hổ không dám
đậu ở gần đấy.
Thanh Hề cảm thấy Phong Lưu khi ở bên ngoài trở nên
dũng mãnh đặc biệt, nhớ ngày ấy trong bụi hoa hồng, khiến nàng đau đến mấy ngày
sau, hôm nay cũng bủn rủn hết chân tay.
Đến khi Thanh Hề ngủ thiếp đi, Phong Lưu mới bế nàng
lên ngựa, khoác áo choàng bọc lấy Thanh Hề, giục ngựa xuống núi. Đường núi ghập
ghềnh, khó tránh việc đụng chạm da thịt, một hồi kia làm sao đủ thỏa mãn, nhưng
hắn phải kiềm chế vì sợ cỏ và đá sỏi làm Thanh Hề bị thương.
Bóng đêm buông xuống, khi người hầu tới đỡ Phong Lưu
xuống ngựa, nhìn thấy một đôi chân mềm oặt buông xuống, mới phát hiện ra Thanh
Hề được Phong Lưu dùng áo choàng bọc kín, mới vừa rồi mọi người còn băn khoăn,
không biết tại sao lại không thấy phu nhân Quốc công.
Phong Lưu bế Thanh Hề về phòng, nàng hờn dỗi, không
chịu ăn cơm tối cùng hắn.
“Phu nhân, đang yên đang lành, sao lại làm mình làm
mẩy với Quốc công gia?” Lâm Lang khuyên nhủ, khi chứng kiến Thanh Hề giận dữ
đuổi Phong Lưu ra khỏi phòng, Lâm Lang suýt chút nữa thì bắn tim ra khỏi lồng
ngực.
Thanh Hề oán hận nói: “Không được nhắc đến hắn.”
“Phu nhân nghe nô tỳ đi, nếu không phải Quốc công gia
tốt bụng không chấp nhặt, nếu ở nhà khác mà ngài giận dữ như thế, chỉ sợ…”
“Đã nói không được nhắc đến hắn, còn nữa, nếu là nhà
khác, làm gì có ai như hắn…” Thanh Hề tức giận đến mức không nói ra lời, “Đi
chuẩn bị nước ấm cho ta, ta không ăn cơm.”
Thanh Hề như thế khiến Lâm Lang không dám khuyên nữa,
đành đi chuẩn bị nước ấm. Thanh Hề cũng không cho Lâm Lang hầu hạ, đến khi
Thanh Hề mặc quần áo tập tễnh đi ra, Lâm Lang mới phát hiện có chỗ bất thường,
“Phu nhân bị thương sao?”
Thanh Hề thề thốt phủ nhận: “Không, ta mệt rồi muốn đi
ngủ.” Nói xong liền lên giường nằm quay lưng về phía Lâm Lang.
Lâm Lang thở dài một tiếng, thổi tắt đèn, chỉ để một
ngọn đèn nhỏ ở góc phòng, đóng cửa đi ra ngoài.
Một hồi lâu sau, Thanh Hề nghe có tiếng bước chân đến
gần, không thèm quay đầu lại, “Ngài đi đi, thiếp không muốn trông thấy ngài.”
Phong Lưu vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ cởi giày
lên giường, ôm Thanh Hề từ phía sau, đặt tay lên bụng nàng, “Có phải làm nàng
bị thương không, ta cưỡi ngựa vào làng mua thuốc.”
Thanh Hề càng giận hơn, xoay người trừng mắt với Phong
Lưu, “Ngài còn không biết xấu hổ đi mua thuốc, thiếp quả thực không còn mặt mũi
nào nữa.” Nói đến đó, Thanh Hề tìm cách đạp Phong Lưu xuống giường.
Nhưng bàn chân nhỏ nhắn bị Phong Lưu giữ được, “Được
rồi, là ta sai, để ta bôi thuốc cho nàng được không, ta thấy đùi nàng bị xước
da.”
“Đều tại ngài, đã nói đừng làm, ngài còn cố…”
Phong Lưu nhìn Thanh Hề kiêu căng ngang bướng, bỗng
nhiên lại cảm thấy có sự hấp dẫn riêng, hai má đỏ bừng vì tức giận, mắt như
ngập nước, khiến người khác chỉ muốn cắn. Phong Lưu thở dài một tiếng, ăn nói
nhỏ nhẹ: “Đều là lỗi của ta, đường núi ghập ghềnh, ta lại không chịu kiềm chế
làm nàng bị thương, lần sau ta hứa sẽ nhẹ nhàng hơn.”
“Cái gì… còn có lần sau?” Thanh Hề trợn tròn mắt.
Phong Lưu cười nhìn Thanh Hề, không chịu nói tiếp, bôi
thuốc cho nàng. Thanh Hề thấy hắn không chịu lùi, đành phải xoay người đưa lưng
về phía hắn, mắt không thấy tâm không phiền, một lúc lâu sau vang lên một tiếng
“bốp”, thì ra là Thanh Hề đập tay Phong Lưu, “Không được sờ loạn, bụng thiếp
còn rất đau, ngài thật quá…”
Phong Lưu hôn lên môi Thanh Hề, “Có đói bụng không, ta
đi múc cho nàng bát cháo, không nên bỏ bữa, trưa nay nàng mới ăn qua loa.”
Hiếm có lúc Phong Lưu nhỏ nhẹ lấy lòng, Thanh Hề cũng
không làm mình làm mẩy nữa, chịu đựng sự quấy rối của hắn ăn một bát cơm đầy.
“Đình Trực ca ca ngài thật quá nhẫn tâm, đau thế này
thiếp làm sao xuống giường.” Nghĩ đến chuyện ngày mai phải về phủ, lại phải gặp
Thương Nhược Lan, Thanh Hề quyết định đổi phương pháp trừng phạt.
Phong Lưu cười khó xử.
“Mà ngài cần gì phải quan tâm đến chuyện đó, về phủ
rồi ngài lại về Tứ Tịnh Cư, mất hút lâu ngày, cần gì quan tâm đến sự sống chết
của thiếp, hôm nay cứ mặc sức hành hạ thiếp đi.” Thanh Hề than thở, khiến Phong
Lưu thấy rất có lỗi, chỉ có thể cười.
“Ta bị oan.”
“Cũng được, vậy tối mai ngài phải đến Lan Huân Viện
thăm thiếp, nhưng chỉ được tới một mình, không được để cho ai phát hiện.” Thanh
Hề nũng nịu nói.
Yêu cầu này thật là làm khó “ông lớn đạo mạo” như
Phong Lưu.
“Ngài không đồng ý cũng được, thiếp không muốn nhìn
thấy ngài nữa.” Thanh Hề quay lưng, trùm chăn.
Phong Lưu dùng rất nhiều sức mới kéo được chăn ra,
“Vẫn đang mùa hè, nàng làm thế nóng đấy.”
“Vậy ngài đồng ý?” Thanh Hề nhìn Phong Lưu mắt sáng
như sao.
Đáp án này không còn gì để nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: e hèm, mọi người có
thấy văn chương của tác giả rất tinh tế không, rốt cuộc Đình Trực ca ca đã làm
gì mà chim chóc không dám nhìn, Thanh Hề phải tức giận đến thế? Xấu hổ quá *che
mặt*.