Ngày hôm sau về phủ, hai người đến chỗ Thái phu nhân
vấn an, vì có khách, Phong Lưu đi thư phòng, Thanh Hề ở lại dùng cơm tối cùng
Thái phu nhân.
Thái phu nhân cẩn thận đánh giá Thanh Hề một phen,
“Sao tinh thần con lại có vẻ mệt mỏi như thế?”
Thanh Hề bĩu môi, tinh thần mạnh giỏi được mới là
chuyện lạ, nhưng vẫn cố tươi tỉnh, “Con đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, hôm kia
Đình Trực ca ca còn đưa con đi thả diều.”
Thái phu nhân nghe vậy cười rộ lên, “Giờ con lại chịu
chơi diều à, lúc trước con quá nhỏ không thả diều được, vì thế mà khóc lóc ăn
vạ không cho lão Đại và lão Tứ thả diều, mỗi lần lão Tứ muốn thả diều lại phải
lén lút giấu con, nếu để con nhìn thấy nhất định sẽ ăn vạ.”
Thanh Hề ngạc nhiên, không ngờ khi nàng mới một tuổi
đã đanh đá thế.
“Đình Trực ca ca cũng kể chuyện đó cho con.” Thanh Hề
làm nũng ôm cánh tay Thái phu nhân, kể chuyện ở biệt trang bên hồ, còn miêu tả
hương vị ngọt ngào tươi mới rau dưa trái cây mới hái. Cuối cùng như chợt nhớ ra
điều gì, ngồi thẳng lên nói: “Con có mang một ít về, đều là con tự tay hái, định
tặng Viên mama một phần, sao con không thấy Viên mama đâu?”
Viên mama có nhà riêng, đó là nhờ con bà ấy chịu khó
làm việc, lại được Phong Lưu tiến cử, nhưng bà ấy vẫn không muốn ngồi yên, mỗi
ngày đều đến Quốc công phủ nói chuyện cùng Thái phu nhân.
“À, hôm qua trời mưa, chứng đau chân của bà ấy tái
phát, Lan nha đầu đang đốt ngải cho bà ấy.”
Vừa nói đến đó, liền thấy Viên mama đi đến từ phòng
phía Tây, “Lúc nãy có thấy Quốc công gia trở về, vốn nên đến thỉnh an, nhưng
đang đốt ngải, ta đành lấy cớ tuổi già vậy.”
“Chân Mama khỏe chưa?” Thanh Hề thân thiết hỏi. Viên
mama bị đau chân đã lâu, khi vừa bước vào tuổi trung niên, mỗi khi trời mưa
chân đều đau nhức, có khi còn đau đến không đi được.
“Nhờ thuốc của Lan cô nương, cũng may cô ấy không chê
phiền hà, không thì hôm nay ta đã không đi lại được.” Lời Viên mama cho thấy bà
ấy rất hài lòng với Lan cô nương.
Một lát sau Thương Nhược Lan cất dọn đồ đạc xong cũng
bước vào, vấn an Thái phu nhân và Thanh Hề.
“Con bé này, ta đã nói rồi, đừng khách sáo thế, sau này
phải coi như là nhà, không được khách sáo thế nữa.” Thái phu nhân tốt bụng kéo
tay Thương Nhược Lan.
“Đúng thế đấy, nhà khác đều thích con trai, nhưng Thái
phu nhân nhà ta lại thích con gái hơn, không tin cháu cứ nhìn phu nhân Quốc
công nhà ta là biết.” Viên mama cũng tham gia.
Thanh Hề chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lòng rất chấn
động, Viên mama đi theo Thái phu nhân đã mấy chục năm, mắt nhìn người rất sắc
bén, không dễ tiếp cận, không ngờ bà ấy lại coi trọng Thương Nhược Lan như thế.
Mọi người đang nói chuyện, lại thấy Nhị phu nhân và
Thương Nhược Văn dắt tay nhau đi đến, Uyển Thư Nhi cũng được vú em bế đến, vừa
đến liền nhào lên lòng Thái phu nhân, khiến Thanh Hề bị gạt ra ngoài.
“Ô, mấy ngày không gặp, trộm vía Uyển Thư Nhi nhà ta
lại cao hơn một chút rồi.” Thái phu nhân đùa với Uyển Thư Nhi, lại thấy Uyển
Thư Nhi chỉ vào Thương Nhược Lan nói: “Dì, ăn ngon.”
Thái phu nhân cười nói: “Sao lại nói là ‘dì ăn ngon’?”
Thương Nhược Văn cười tiến đến, “Ý con bé là đồ của dì
Lan làm ăn ngon, có đúng không, Uyển Nhi?”
Thấy Thương Nhược Văn tiến đến, Thái phu nhân cũng
nhìn cô ta một cái, thấy mặt cô ta đã hồng hào hơn, môi cũng không còn nhợt
nhạt, “Con đã khỏe chưa?”
“Đã tốt hơn nhiều ạ, cũng may có biểu muội, nhà em ấy
vốn là mở hiệu thuốc, từ nhỏ em ấy đã theo chú học được không ít y lý, được em
ấy chăm sóc một thời gian, khẩu vị của con được cải thiện rất nhiều, sức khỏe
cũng tốt hơn.”
Thương Nhược Văn nói như thế, Thái phu nhân tất nhiên
rất vui mừng. Nhưng Thương Nhược Lan đứng một bên lại có chút ngượng ngùng cười
nói: “Biểu tỷ nói quá, em cũng chỉ biết lơ mơ, xét đến cùng vẫn là nhờ đại phu
của quý phủ. Em theo cha trông hiệu thuốc mấy năm, tuy gặp nhiều nhà giàu,
nhưng cũng chưa từng thấy nhà nào có mẹ chồng không tiếc tiền mua lộc nhung cho
con dâu tẩm bổ, chỉ có Thái phu nhân nhà ta tấm lòng Bồ Tát.”
“Hy vọng sau này em cũng tìm được một bà mẹ chồng có
tấm lòng Bồ Tát.” Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan kẻ tung người hứng, lại
thêm Uyển Thư Nhi ngây thơ đáng yêu, nhất thời khiến căn phòng trở nên vui vẻ
rộn rã, nhưng Thanh Hề lại như người thừa.
Thái phu nhân kéo tay Thương Nhược Lan nói: “Cô bé
tốt, ta biết tâm tư của con, chuyện hôn nhân ta sẽ lo nghĩ cho con.”
Thương Nhược Văn nhanh nhẹn nói: “Con thay mặt biểu
muội tạ ơn mẹ.”
Thái phu nhân và Thương Nhược Văn đều nở nụ cười,
riêng Thương Nhược Lan xấu hổ đỏ mặt.
Nhị phu nhân thấy thế, kéo Thương Nhược Lan lại thì
thầm một hồi, không nghe được rõ, nhưng Thanh Hề dễ dàng đoán được, nhất định
là Nhị phu nhân khó ở đâu đó, nhờ Thương Nhược Lan chữa hộ.
Sau khi ăn xong, Thanh Hề tự trở về Lan Huân Viện, hỏi
Thôi Xán mấy ngày qua có chuyện gì không, sau đó rửa mặt lên giường ngủ sớm.
Trước lúc bình minh, Lan Huân Viện lặng ngắt như tờ
chìm trong mộng đẹp, chỉ riêng Thanh Hề để ý cửa sổ, đến khi có một bóng đen hắt
lên cửa sổ, gõ nhẹ, Thanh Hề đứng dậy mở cửa sổ, Phong Lưu nhanh nhẹn nhảy vào,
nhưng mặt đầy vẻ mất tự nhiên, còn đưa nắm tay che mồm ho khan.
Thanh Hề nhanh chóng đưa tay lên môi suỵt một tiếng, ý
bảo Phong Lưu nhỏ giọng chút, “Thôi Xán vẫn ở phòng ngoài.”
Phong Lưu nghe xong càng bất đắc dĩ nhìn Thanh Hề,
nhưng ánh mắt dần thay đổi, khóe miệng còn nhếch lên. Vì là ngày hè, Thanh Hề
chỉ mặc áo lót mỏng manh màu trắng ngà thêu hoa phù dung màu hồng, vòng qua cổ
bằng một sợi dây chuyền mảnh màu vàng kim, dưới là quần mỏng màu hồng nhạt, nhẹ
nhàng mát mẻ lại quyến rũ, vẫn không thiếu sự yểu điệu.
Thanh Hề không để ý đến tâm tư Phong Lưu đang biến
hóa, đặt một bình thuốc vào tay Phong Lưu, gắt giọng: “Đây là thuốc của Đào
mama chế ra, nếu có lần sau thiếp cũng không còn mặt mũi nào đến hỏi xin thuốc
nữa đâu.” Nói xong liền xoay người lên giường, đưa lưng về phía Phong Lưu.
Phong Lưu hổ thẹn cười khổ, vừa rồi hắn hiểu lầm, còn
tưởng là Thanh Hề muốn thử trải nghiệm cảm giác hẹn hò lén lút trong sách cấm.
Phong Lưu ôm Thanh Hề từ phía sau, tự tay bôi thuốc
cho nàng, thấy nàng vùi đầu vào vai mình, đến cả ngón chân cũng đỏ lên vì
ngượng, càng nhìn càng đáng yêu, khiến người ta muốn đặt trong lòng bàn tay để
thưởng thức.
Thanh Hề đá đá chân, “Đình Trực ca ca.”
Phong Lưu cúi đầu thấy nàng đang rất xấu hổ, đầu mày
cuối mắt như đưa tình, cánh tay hắn trượt xuống thăm dò ngực nàng.
“Đình Trực ca ca, vẫn còn đau mà.” Thanh Hề tóm lấy
cánh tay Phong Lưu.
Đến khi Phong Lưu nhìn thấy vết bầm mới thu lại ý
định, hối hận về sự lỗ mãng của bản thân, không quấy rối nữa.
Thanh Hề xấu hổ để Phong Lưu bôi thuốc, sau đó nhanh
chóng chui vào chăn, quay đầu nói với Phong Lưu: “Đình Trực ca ca xoa lưng cho
thiếp đi, thiếp bị đau không ngủ được.”
Vừa làm nũng lại vừa đòi hỏi, không quan tâm đến việc
Phong Lưu đang thở hổn hển, cũng không quan tâm tới chuyện hắn có đang mệt
không, nàng chỉ biết bản thân đang bị đau.
Đáy lòng Phong Lưu không hề phải đấu tranh, hắn không
sợ nàng làm nũng đòi hỏi, chỉ sợ nàng tức giận không chịu gặp hắn. Nếu không
phải sợ nàng giận, Phong Lưu sao chịu làm kẻ nửa đêm trộm hương.
Phong Lưu đưa tay nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Thanh Hề,
vuốt ve từng chút một, ngày bé Thanh Hề dễ ốm đau, luôn đòi Thái phu nhân xoa
lưng mới ngủ được, giờ đổi thành Phong Lưu.
Ngón tay lướt trên da thịt nõn nà như bạch ngọc dần
trở nên lưu luyến, Phong Lưu hít vào một hơi, cúi người cắn nhẹ lên tai Thanh
Hề, thấy nàng thì thầm gì đó không rõ, nhưng vẫn ngủ tiếp, hô hấp rất ổn định.
Cuối cùng, Phong Lưu rối rắm một lúc lâu, sao hắn lại
lưu lạc đến mức phải trèo cửa sổ vào phòng phu nhân của mình, rồi chỉ cởi quần
áo đắp chăn nằm ngủ không làm gì.
Ngày hôm sau, Thôi Xán đến gọi, thấy Phong Lưu hiên
ngang xuống giường, Thanh Hề thì vẫn ngủ say, khiến Thôi Xán có chút trở tay
không kịp, nhưng lại không dám nói gì, cũng may Phong Lưu không cần hầu hạ, đã
tự mặc quần áo.
“Đình Trực ca ca, sao ngài lại ở đây?” Thanh Hề bị
đánh thức, kinh ngạc nhìn Phong Lưu.
Phong Lưu không trả lời, đưa lược vào tay nàng, “Chải
đầu cho ta.”
Thanh Hề tìm áo khoác qua loa, chải đầu cho Phong Lưu,
đầu tiên là chải ngược tóc lên, rồi dùng ngọc quan giữ búi tóc, sau đó còn chọn
một cây trâm ngọc trong hộp trang sức của mình cài cho hắn.
Đây không phải chuyện gì phức tạp, nhưng hiển nhiên
Phong Lưu vô cùng vừa lòng, nhìn Thanh Hề, lần đầu tiên cảm thấy tuy tính nàng
vẫn trẻ con, nhưng đã bắt đầu có thể làm vợ.
Phong Lưu đứng lên, ôm Thanh Hề, hôn phớt lên trán
nàng, “Ta ra ngoài có việc, tối nay thế tử Khang Vương phủ hẹn ta bàn chuyện.”
Thanh Hề không băn khoăn chuyện Phong Lưu vẫn ở trong
phòng nàng đến sáng, lòng cảm thấy rất tự nhiên, Phong Lưu còn báo cáo hành
tung với nàng.
Tiễn Phong Lưu đi, Thanh Hề đi đến chỗ Thái phu nhân,
gặp Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan đều đang ở đó, Uyển Thư Nhi vẫn còn
ngái ngủ, nhưng đã biết làm nũng với Thái phu nhân.
Thanh Hề chợt thấy chói mắt một cách không thể giải
thích.