Đến lúc hồi phủ, Thanh Hề quấn quít muốn ngồi cùng xe
với Thái phu nhân, lòng thầm suy nghĩ nên nói chuyện hộ Đỗ Tình Lam như thế
nào.
“Thế nào, nhớ Đỗ tỷ tỷ?” Thái phu nhân là người tinh
tường, Thanh Hề lại không biết che giấu tâm tư, sao bà có thể không nhìn ra.
“Mẹ, chẳng lẽ cứ để mặc Đỗ tỷ tỷ và Tam ca như vậy?”
“Không để mặc thì như thế nào bây giờ, con bé không
chịu đổi tính, dù ta có dùng vũ lực ép lão Tam phải quay về với nó, sớm muộn gì
cũng lại có chuyện thôi, nó không đáng để ta làm tổn thương lão Tam. Nếu bản
thân nó không chịu hiểu, con hãy coi như không có người này.”
“Nghe nói lúc trước mẹ không đồng ý hôn sự của Tam ca
với Đỗ tỷ tỷ, là Hà di nương, mẹ đẻ Tam ca trước khi chết còn quỳ xuống cầu xin
mẹ quyết định thế, có đúng không ạ?” Thanh Hề bỗng nhiên đổi đề tài, cười hì hì
ngồi sát vào Thái phu nhân.
Nói đến chuyện này, Thái phu nhân liền không thể không
đắc ý dự đoán của bản thân, nhưng Hà di nương kia tầm nhìn hạn hẹp, một mực
nghĩ rằng cưới cho con trai mình một người vợ thiên kim quyền quý là tốt nhất.
“Nha đầu này, con lại định nịnh nọt gì?” Thái phu nhân
cười đánh yêu Thanh Hề.
“Con nào có ý đó, nhưng nói thế nào cũng là Hà di
nương phó thác trước lúc lâm chung, trong lòng mẹ có dự tính khác sao?” Hà di
nương là hầu gái của Thái phu nhân, khi Thái phu nhân mang bầu được lão Quốc
công ưu ái, sau đó Hà di nương hầu hạ chu toàn, nên quan hệ giữa hai người vẫn
tốt đẹp ổn thỏa.
“Dạo này con thông minh ra rồi đấy.” Thái phu nhân
cười nói.
“Người ngu nghĩ ngàn điều tất có một điều hay mà mẹ.”
Thanh Hề không tiếc hạ thấp bản thân.
“Con đúng là mặt dày. Nếu con cảm thấy Đỗ tỷ tỷ của
con vẫn còn khả năng tỉnh ngộ thì tự đi mà khuyên bảo nó một hai câu, ta chịu
đựng thế là đủ rồi.”
Thanh Hề thấy Thái phu nhân có vẻ mệt mỏi, không nhắc
lại chuyện đó nữa, lại nói chuyện khác: “Mẹ, phu nhân của thế tử Trung Cần Hầu
đúng là không tầm thường, tuy không quá xinh đẹp, nhưng lại thu hút tất cả ánh
mắt, bình thường hay nghe mọi người kể về cô ấy, hôm nay gặp mới thấy quả nhiên
không tầm thường.”
Thái phu nhân khẽ véo má Thanh Hề, “Con cũng biết hâm
mộ cơ đấy, ngày bé đã mời cho con biết bao thầy giáo, bao nhiêu mama, toàn là
bị con chọc tức nên bỏ đi, giờ lại hâm mộ người khác thanh cao quý phái.”
Thanh Hề xụ mặt, “Tại trước kia con chưa hiểu chuyện.”
“Con không cần hâm mộ cô ấy, đấy là con chưa từng được
nhìn thấy mẹ con, khi phụ thân con gặp mẫu thân con lần đầu, mắt còn không dời
ra được.” Thái phu nhân nhớ tới chuyện cũ, “Chỉ tiếc…”
Chỉ tiếc mẫu thân nàng hiếm hoi khó sinh.
Chuyện đau lòng thế tất nhiên phải kiếm một đề tài
khác để nói, Thanh Hề vội nói: “Nếu giờ con học liệu còn kịp không?”
“Không phải năm ngoái mới mời cho con hai vị mama
sao?”
“Nhưng hai mama kia dạy cứng nhắc khô khan, chả khác
gì người gỗ, không biết Hoa nhị thiếu phu nhân học lễ nghi ở đâu?” Thanh Hề làm
nũng với Thái phu nhân, “Hay cứ nói là mời về dạy cho Mi Thư Nhi được không ạ?”
Thái phu nhân nào có thể từ chối, “Biết rồi, lần này
sẽ tìm cho con một người thầy tốt.”
Có những việc đã quyết định thì không thể chần chừ,
Thanh Hề thăm dò được ý tứ của Thái phu nhân xong, hôm sau liền đến Định Viễn
Bá phủ.
Phu nhân Định Viễn Bá đang bệnh không thể tiếp khách,
thế nên người ra gặp Thanh Hề là Đại thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân nhà
họ.
“Thật xin lỗi, mẫu thân lao tâm vì chuyện của Ngũ muội
nên ngã bệnh.” Đại thiếu phu nhân Cung thị xin lỗi Thanh Hề.
Thanh Hề nghe thế tất nhiên là an ủi, “Không biết có
giúp gì được chăng, năm ngoái sơn trang trên núi có gửi dược liệu đến phủ tôi,
chất lượng rất tốt, tôi về phủ sẽ phải người mang sang đây.” Tuy Thanh Hề nói
thế nhưng thái độ của Đại thiếu phu nhân vẫn khiến nàng không thoải mái, nhưng
có vẻ là phu nhân Định Viễn Bá đã nhún nhường rồi.
“Vậy đa tạ phu nhân, không biết hôm nay phu nhân tới…”
“Hai ngày nữa mẫu thân muốn đưa cả nhà đến sơn trang
có suối nước nóng, Đỗ tỷ tỷ vẫn thích nơi đó, thế nên tôi đặc biệt đến mời.”
Thanh Hề giả vờ giả vịt không chịu nói mục đích chính.
“À, tôi cũng nghe Ngũ muội muội nói sơn trang đó của
quý phủ rất tuyệt.” Nhị thiếu phu nhân lên tiếng, quay đầu sai người hầu đi mời
Đỗ Tình Lam.
Đại thiếu phu nhân liếc mắt nhìn Nhị thiếu phu nhân,
đại khái là có chút bất mãn, “Chỉ sợ Tình Lam chưa chắc đã chịu đi. Kỳ thật
cũng không dám giấu phu nhân Quốc công, lần này Tình Lam trở về liền gào thét
muốn bỏ chồng, mẫu thân vì giận quá mà ngã bệnh, náo loạn đã lâu vậy mà không
thấy Tam gia có phản ứng gì, có lẽ đã muốn xa cách với Tình Lam nhà tôi.”
Nhị thiếu phu nhân nghe Đại thiếu phu nhân bịa đặt há
hốc mồm, lại bị Đại thiếu phu nhân lên tiếng chặn trước: “Khi mới nghe xong mẫu
thân vốn định đến quý phủ, chúng tôi khuyên mãi, đang đầu năm, làm rùm beng lên
mất mặt cả hai nhà. Tuy là như thế, nhưng cũng không thể để em gái nhà tôi bị
người khác ức hiếp, nhà tôi cũng chỉ sợ Tam gia không gánh được mấy tiếng ‘sủng
thiếp diệt thê’.” Thanh Hề bái phục khả năng lấy hơi của Đại thiếu phu nhân,
nói một hơi dài không cần ngừng.
Nếu thật muốn bỏ chồng bỏ vợ, việc gì phải uy hiếp
người khác chuyện thanh danh này nọ, chỉ sợ Định Viễn Bá phủ cũng không đỡ nổi
chuyện con gái bỏ chồng, nhưng vẫn muốn giữ thể diện. Thanh Hề cười, “Tôi không
quyết định chuyện của Tam thúc được, hôm nay tới đây chỉ muốn mời Đỗ tỷ tỷ đến
sơn trang giải sầu. Nhưng lòng tôi cũng hiểu hai vị thiếu phu nhân đều lo nghĩ
cho Đỗ tỷ tỷ, kỳ thật mẫu thân cũng rất thương Đỗ tỷ tỷ, thế nên mới bảo tôi
tới mời.”
Cung thị thấy Thanh Hề ôn hòa mềm mỏng, không tỏ thái
độ cứng rắn nữa.
Chợt nghe thấy tiếng Đỗ Tình Lam, “Ta không quay về.”
Ngay giây phút đó, không khí trong phòng như đông cứng
lại, Cung thị và Nhị thiếu phu nhân Hoàng thị thầm oán Đỗ Tình Lam không hiểu
chuyện, phu nhân Quốc công đã đích thân tới đón, hai cô ấy cũng phải dùng hết
lời lẽ để giữ thể diện, cho Đỗ Tình Lam có bậc thang mà đặt chân, ai ngờ Đỗ
Tình Lam lại cứng đầu thế.
“Đỗ tỷ tỷ, nhớ chị muốn chết.” Cũng may Thanh Hề da
mặt dày, cười đứng dậy đi tới ôm tay Đỗ Tình Lam.
“Tôi thì không dám, phu nhân Quốc công.” Đỗ Tình Lam
dùng sức rút tay mình ra.
“Tình Lam, đừng làm loạn.” Cung thị lên tiếng đe dọa.
“Em làm loạn?” Đỗ Tình Lam trợn mắt lên, “Hai chị dâu
ghét cô em chồng này ở trong phủ, ăn của các chị, dùng của các chị phải không.
Đừng nói cha mẹ vẫn còn, cho dù, hừ, em cũng không phiền các chị lo lắng, dù có
bỏ chồng em vẫn còn hồi môn, không phiền đến các chị.”
“Cô… cô nói gì?” Cung thị tức giận đến phát run.
Nhìn cảnh đó, Thanh Hề liền hiểu tình hình trong Định
Viễn Bá phủ, lòng thầm nghĩ nếu Đỗ Tình Lam không chịu đổi tính, đừng nói Quốc
công phủ, chỉ sợ chính nhà mẹ đẻ cô ấy cũng không chịu chứa chấp.
Đỗ Tình Lam nhìn thái độ Cung thị cũng biết bản thân
quá lời rồi, đang ăn nhờ ở đậu, không thể ương bướng quá, lòng cũng hối hận.
“Đỗ tỷ tỷ, không phải chị thường nói hoa mai quý phủ
nở rất đẹp sao, hôm nay là lần đầu tiên em tới, chị dẫn em đi xem được không?”
Đỗ Tình Lam đành phải gật gật đầu, đi ra ngoài.
Thanh Hề chào Cung thị và Hoàng thị, hai người kia vẫn
đang lúng túng ngượng ngùng, Đỗ Tình Lam như thế khó trách Tam gia bất hòa.
Thanh Hề đi theo Đỗ Tình Lam, ở chỗ rẽ nhìn thấy hai
người đàn ông trẻ tuổi đi tới từ bên trái, chắc là mấy vị công tử của Định Viễn
Bá, bèn đi nhanh hơn.
Người tới đúng là con trai trưởng của Định Viễn Bá,
chồng của Cung thị tên Đỗ Tử Kỳ. Hắn thoáng nhìn thấy Thanh Hề, chỉ cảm thấy da
trắng môi đỏ, mặt hoa da phấn, là một gương mặt chưa từng gặp gỡ, dáng người
thướt tha uyển chuyển, người đã đi hương thơm vẫn vấn vương, Đỗ đại gia ngẩn
ngơ mất một lúc mới sực tỉnh, tìm người hầu mới biết đó là phu nhân Tề Quốc
công.
Lại nói đến chuyện Thanh Hề đi theo Đỗ Tình Lam, Đỗ
Tình Lam nhìn mũi nàng đỏ hồng lên vì lạnh, cũng biết nàng vốn sợ lạnh, nếu để
nàng cảm lạnh chỉ sợ Thái phu nhân không tha thứ cho cô ấy, liền dừng bước nói:
“Ngoài này lạnh, không bằng vào phòng ta ngồi.”
Thanh Hề tất nhiên bằng lòng, nàng đến cũng chẳng phải
vì ngắm mai.
Bước vào phòng Thanh Hề nhìn quanh theo bản năng, Đỗ
Tình Lam thấy thế cười mai mỉa, “Phu nhân Quốc công không cần nhìn, phòng này
đơn sơ không lọt vào mắt của người.”
Thanh Hề không hề nghĩ thế, nghe Đỗ Tình Lam nói mới
biết cô ấy không hề hài lòng với căn phòng này. Căn phòng này không phải phòng
Đỗ Tình Lam ở khi chưa đi lấy chồng, sau khi cô ấy đưa con về nhà người nhà mới
dọn dẹp căn phòng này cho mẹ con cô ấy, đã chẳng rộng rãi gì, lại thêm hai đứa
con, chật càng thêm chật, nhưng nhà Định Viễn Bá nhiều người, cũng chẳng còn
cách nào khác.
Người hầu dâng trà lên, Thanh Hề đang nhấp ngụm trà
cân nhắc xem phải mở lời thế nào, Đỗ Tình Lam lại lên tiếng, “Trà này chỉ sợ
không vừa miệng phu nhân Quốc công.”
Trước giờ Đỗ Tình Lam vẫn hay soi mói móc mỉa vậy,
Thanh Hề cố ép bản thân bình tĩnh, “Đỗ tỷ tỷ, em…”
“Cô đừng nói gì hết, ta tuyệt đối không trở về.” Đỗ
Tình Lam nói với thái độ đặc biệt kiên quyết, nhưng bề ngoài càng kiên quyết
lại càng nói lên thật ra cô ấy đang rất lo lắng. “Cô cũng đừng khuyên ta, cô
làm sao hiểu được nỗi khổ của ta. Cô được yêu chiều từ nhỏ, mẹ chồng lại là dì
ruột, thương yêu cô còn hơn con đẻ, Quốc công gia lại là người hiếu thảo, từng
đấy năm, đừng nói là vợ lẽ nàng hầu, cả một con muỗi cái cũng không thấy bóng
dáng, cô làm sao hiểu được nỗi khổ của ta.” Nói xong, hai mắt đỏ hoe.
Thanh Hề bị Đỗ Tình Lam mắng bằng những lời lẽ chẳng
ra ngô chẳng ra khoai vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng vẫn cố nhẫn nại, “Đỗ tỷ
tỷ đã nói thế, vậy em cũng không có gì để khuyên. Chờ mọi người đi sơn trang
về, tỷ tỷ có thể nhờ trưởng bối trong họ đến chủ trì, xem xem rốt cuộc là định
đoạt thế nào. Thái phu nhân xưa nay hiền lành nhân hậu, nếu chị muốn nuôi Hiên
Ca Nhi, Mi Thư Nhi, chắc Thái phu nhân sẽ không làm khó dễ, đến khi các cháu
cưới gả Quốc công phủ sẽ góp phần. Nếu tỷ tỷ muốn tái giá, Thái phu nhân và Tam
thúc chắc sẽ bằng lòng đón Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi về nuôi.”
Thanh Hề chỉ mới nói thế, liền thấy Đỗ Tình Lam nhìn
nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Về phần Tam thúc, đằng nào cũng phải có người nâng
khăn sửa túi, nếu lần này kiểm tra đánh giá có kết quả tốt sẽ còn được thăng
chức, không thể không có chính thất, theo tình hình trước mắt, chắc sẽ phù
chính Hướng thị.”
Đỗ Tình Lam đứng bật dậy hất tách trà của Thanh Hề
xuống đất, nước mắt trào ra, chỉ tay ra cửa mắng: “Cô cút, cút đi cho khuất mắt
ta.” Thanh Hề nói câu nào như đâm vào tim Đỗ Tình Lam câu ấy. Cô ấy có thể
không nghĩ cho bản thân, nhưng Hiên Ca Nhi còn phải cưới vợ, Mi Thư Nhi cũng
phải gả chồng, nếu cha mẹ bỏ nhau, hai đứa bé sẽ bị chậm trễ chuyện hôn nhân.
Huống chi lại còn nói đến chuyện mà Đỗ Tình Lam cảm thấy khó chấp nhận nhất là
phù chính Hướng thị, đúng là chết đi còn hơn.
Thanh Hề chậm rãi đứng dậy, ung dung giũ xiêm y, nhấc
chân đi ra ngoài.