Đỗ Tình Lam mấp máy môi, nhưng chưa kịp nói gì, nha
hoàn Thúy Bình đã cuống quít, đi vội đến quỳ sụp xuống trước mặt Thanh Hề, “Phu
nhân Quốc công đại nhân đại lượng, Tam phu nhân là vì quá thương tâm, căng
thẳng mới nói lời hồ đồ đó, xin phu nhân thông cảm.” Thúy Bình đập đầu bôm bốp
Thanh Hề nhìn Đỗ Tình Lam, cảm thấy cô ấy còn chẳng
bằng một nha hoàn, đã đến nước này còn không chịu đổi tính, ương ngạnh thế thử
hỏi được cái gì.
Đỗ Tình Lam đã hết sự uy phong vừa nãy, cúi mặt xuôi
vai, dùng khăn tay lau nước mắt: “Thúy Bình, ngươi không cần phải cầu xin người
ta, Quốc công phủ chỉ biết bắt nạt phụ nữ yếu đuối như ta, chiều chuộng đồ hèn
mạt kia.”
Thanh Hề bị Đỗ Tình Lam làm cho hết chịu đựng nổi,
lạnh lùng trả lời: “Nói như vậy tức là nhà ta có lỗi với Tam đệ muội. Mấy năm
nay Thái phu nhân đối với chị thế nào lòng chị tự biết, tuy Thái phu nhân thiên
vị ta, nhưng cũng chưa từng bạc đãi chị, phàm là trong phủ có thứ gì, rồi thì
nhà nào cũng có phần, ta đã khi nào tranh hết phần của chị. Khi chị sinh Hiên
Ca Nhi thai vị bị lệch, nếu không phải Thái phu nhân kiên trì dày mặt theo quý
nhân trong cung thỉnh mama cho chị, chị cho là chị còn có thể sinh Mi Thư Nhi
sao. Chị thường xuyên lời qua tiếng lại với Tam thúc, nếu không phải Thái phu
nhân gây sức ép, hắn đã sớm nạp thiếp từ khi còn ở trong kinh, sao còn để mặc
chị làm loạn cả nhà? Chị mấy lần khiến Thái phu nhân giận đến ngã bệnh, hôm nay
bệnh vẫn chưa khỏi đâu, chị không những không nghĩ xem phải hiếu kính mẹ chồng
thế nào, ngược lại còn trách móc được cơ đấy.”
Thanh Hề dừng một chút rồi nói tiếp: “Lại nói đến
chuyện Hướng thị, lòng ai nấy đều rõ ràng, nếu lúc Tam thúc nhậm chức chị đi
theo, thử hỏi Hướng thị xuất hiện thế nào. Chị ngược đời lắm, không giữ được
người đàn ông của mình, lại còn oán hận mẹ chồng. Đừng nói Tam thúc không phải
do Thái phu nhân sinh ra, dù là Thái phu nhân sinh ra đi nữa, chẳng lẽ làm mẫu
thân lại phải bắt con trai vào phòng con dâu mỗi ngày, chẳng lẽ muốn Thái phu
nhân hàng ngày đứng canh trước cửa phòng chị, bắt ép Tam thúc phải vào phòng
cùng chị thì mới gọi là không bắt nạt chị.”
Đừng nói Đỗ Tình Lam, Thúy Bình nghe thế cũng phải đỏ
mặt.
Đỗ Tình Lam không ngừng khóc, khóc đến khàn cả giọng,
nhưng lại không thể phản bác chút gì.
Thanh Hề nhìn Đỗ Tình Lam khóc có vẻ xong rồi, dịu dàng
nói: “Thái phu nhân cũng không biết chuyện hôm nay em tới đây, em là vì thấy bà
buồn chuyện Tam thúc mà ăn không ngon ngủ không yên, tự quyết định mà tới. Nếu
Đỗ tỷ tỷ quả thật muốn bỏ chồng, cứ coi như hôm nay em chưa từng tới.”
Đỗ Tình Lam nghẹn ngào quay đầu lại, một lúc lâu mới
lên tiếng: “Mẫu thân có khỏe không, thỉnh đại phu nào, uống thuốc gì?”
“Lúc này chị mới quan tâm thì có ích lợi gì?” Thanh Hề
tức giận sẵng giọng.
Đỗ Tình Lam vẫn khóc không biết mệt, “Ta có biện pháp
gì, chẳng lẽ vì chuyện nhậm chức mà Hướng thị kia trèo đầu cưỡi cổ ta, phu nhân
thật sự là ta còn sống sờ sờ đây, vậy mà hắn gọi cô ta là phu nhân, cô bảo ta
nhịn đi thế nào. Tam ca của cô là con người không có lương tâm, căn bản không
niệm tình ta sinh Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi, chỉ biết bênh vực tiện nhân kia.”
Đỗ Tình Lam càng nói càng hận, không ngừng giày vò khăn tay.
Thanh Hề kỳ thật cũng không thích Đỗ Tình Lam, nhưng
cũng không thích Hướng thị. Chẳng qua nàng là phu nhân Quốc công, trong lòng tự
nhiên nghiêng về phía người cũng làm vợ cả là Đỗ Tình Lam, huống chi Thái phu
nhân vô cùng buồn bực chuyện này, Thanh Hề mới tự quyết định để đi dàn xếp. “Tỷ
tỷ nói vậy hẳn là vì được yêu chiều từ nhỏ, phu nhân Định Viễn Bá không dạy chị
những chuyện đen tối này, nhưng nhìn dáng vẻ cúi đầu nghe lời của mấy vị di
nương thì có thể thấy phu nhân Định Viễn Bá rất có bản lĩnh.” Ý tứ rất rõ ràng,
Thanh Hề sẽ không tiếp tục đề tài này nữa.
“Hôm nay em đến chỉ muốn hỏi Đỗ tỷ tỷ có còn muốn về
Quốc công phủ nữa không, hay là muốn bỏ chồng?” Thanh Hề hỏi với thái độ rất
nghiêm túc.
“Ta, ta…” Đỗ Tình Lam có chút khó quyết định, tuy cô
ấy nói như chém đinh chặt sắt, nhưng đáy lòng biết rõ Định Viễn Bá phủ không
phải chốn dung thân lâu dài. Hai chị dâu đã bắt đầu oán hận em chồng là Đỗ Tình
Lam ăn nhờ ở đậu, quan trọng nhất là bôi nhọ thanh danh gia tộc, sau này con
gái họ Đỗ khó đi lấy chồng. Cha mẹ tuổi tác đã cao, một khi song thân đến lúc
nhắm mắt xuôi tay, ba mẹ con chỉ sợ phải chịu khổ.
“Lần này ta trở về, chỉ sợ Tam ca của cô càng xem
thường ta.” Đỗ Tình Lam cuối cùng cũng nói được một câu thật lòng.
“Vợ chồng với nhau so đo gì chuyện đấy. Đỗ tỷ tỷ không
cần lo lắng, theo ý tứ Tam thúc, có lẽ lại muốn đi xa nhậm chức lần nữa. Em
nghĩ có hai cách này. Nếu Đỗ tỷ tỷ thật sự không thể chung sống với Tam thúc,
vậy để hắn đưa Hướng thị đi nhậm chức, chị cứ ở Quốc công phủ làm Tam phu nhân.
Hướng thị kia có gây sức ép thế nào cũng chỉ là lẽ mọn, không quấy rầy được đến
chị.”
Lời này khiến Đỗ Tình Lam nhíu mày, chỉ sợ đáy lòng
không thể buông bỏ người đàn ông của mình. Thanh Hề xem xét kĩ rồi nói tiếp:
“Nếu Đỗ tỷ tỷ vẫn còn muốn cải thiện quan hệ với Tam thúc, đang đúng lúc Hướng
thị có bầu, em và Thái phu nhân sẽ nói để Hướng thị lại kinh thành dưỡng thai,
chị và Tam thúc đi nhậm chức. Chờ Hướng thị sinh con nghỉ ngơi khỏe lại… đến
khi Tam thúc có thể đón đi cùng, thì cũng đã là chuyện một hai năm sau, trong
thời gian đó chỉ cần chị chung sống hòa thuận với Tam thúc, Tam thúc tự nhiên
sẽ nghiêng về phía chị, Hướng thị không còn tạo nổi sóng gió gì, chị thấy thế
nào?”
Hai mắt Đỗ Tình Lam sáng lên, biện pháp này rất tốt.
“Đỗ tỷ tỷ thấy có được không?”
Đỗ Tình Lam lau nước mắt, “Cô nói thế nào thì làm như
thế là được rồi, nếu không phải tại Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi, đừng hòng ta
quay về tìm hắn.”
Thanh Hề cũng không vạch trần Đỗ Tình Lam, “Vậy là tốt
rồi, nhưng chị vẫn phải đến trước mặt Thái phu nhân nhận lỗi, chị thấy lúc nào
được thì về, nhận lỗi với Thái phu nhân rồi chúng ta thương lượng tiếp.”
“Không cần xem xét, cải cách không bằng bạo lực, tôi
theo cô về ngay hôm nay.” Đỗ Tình Lam nói xong mới nhận ra bản thân quá gấp
gáp, chẳng khác gì tự mình tát mình, bởi vậy đỏ mặt bào chữa: “Ta cũng rất lo
lắng bệnh tình mẫu thân, muốn về để tận hiếu.”
Lần này đến lượt Thanh Hề buồn bực, nếu Đỗ Tình Lam về
thế này thì thật lớn chuyện. Giống như thể phu nhân Quốc công đi đón cô ấy, thế
nàng còn mặt mũi nào. Mà nếu không may Đỗ Tình Lam lại trở lại thái độ hằm hè
dữ dằn trước kia, chỉ sợ Tam gia Phong Nhạc và Hướng thị sẽ hận Thanh Hề thấu
xương, đáng lo hơn là sợ Thái phu nhân ghét nàng can thiệp vào chuyện của người
khác.
Thanh Hề không nhận lời Đỗ Tình Lam, “Đỗ tỷ tỷ tính
cũng được. Nhưng Đỗ tỷ tỷ phải suy nghĩ cho kỹ sẽ sống hòa thuận thế nào, nếu
chỉ vì chuyện cỏn con mà làm loạn nhà loạn cửa bỏ về nhà ngoại rồi đòi bỏ chồng
bỏ vợ, thì em không dám khuyên nữa.”
“Cô yên tâm, mấy ngày nay mẹ đã dạy ta không ít, ta sẽ
không nông cạn như thế nữa, tất nhiên sẽ không làm khó cô.” Đỗ Tình Lam rất tự
tin.
Lại nói Thái phu nhân thấy Đỗ Tình Lam theo Thanh Hề
trở về thì vô cùng kinh ngạc, mặc dù bà đã biết chuyện Thanh Hề đến Định Viễn
Bá phủ, nhưng không nghĩ được rằng Đỗ Tình Lam sẽ theo Thanh Hề về.
Đến khi chỉ còn hai mẹ con, Thái phu nhân mới tỉ mỉ
hỏi Thanh Hề từ đầu đến cuối.
“Con còn dám nói. Không việc gì phải đi đón nó, sớm
muộn gì nó cũng trở về, lần này ta để thế là muốn dạy dỗ nó một lần, nếu không
cứ tính tình của nó thế nào cũng có chuyện nữa.” Thái phu nhân chỉ vào trán
Thanh Hề
Thanh Hề cười làm nũng, “Con biết. Nhưng để thế người
ngoài nhìn vào đánh giá Tam thúc không tốt, tháng hai tới nha môn sẽ khai ấn
đánh giá công tác. Hơn nữa con lo lắng cho bệnh tình của mẹ, Đỗ tỷ tỷ lại là
con người trọng sĩ diện, không biết đến ngày tháng năm nào mới chịu suy nghĩ
cẩn thận, dù suy nghĩ cẩn thận cũng sợ vẫn khúc mắc, con làm chị em dâu vẫn nên
giúp một chút.”
“Được rồi, con nói gì cũng đúng.” Thái phu nhân vuốt
vuốt tóc Thanh Hề, “Chỉ sợ lão Tam không cảm kích lòng tốt của con.”
Nói đến đấy Thanh Hề lại có chút lo lắng, nàng bèn nói
phương án đã nói với Đỗ Tình Lam, Thái phu nhân tương đối tán thành biện pháp
thứ hai, Hướng thị mang bầu, không thích hợp bôn ba đường dài.