Song Quy Nhạn

Chương 42: Chương 42: Suối nước nóng




Ngày mười hai, theo lệ Phong Lưu mời Thái phu nhân đi sơn trang có suối nước nóng, Nhị phu nhân ở lại phủ. Vì suối nước nóng không phù hợp với phụ nữ có thai, Tam gia Phong Nhạc bẩm với Thái phu nhân muốn ở lại Quốc công phủ chăm sóc Hướng thị, Đỗ Tình Lam tự dẫn Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi đi, đỡ phải nhìn thấy đôi nam nữ gây khó chịu, Tứ phu nhân Thương Nhược Văn lại bị bệnh, vì mấy lẽ đó lần này tương đối ít người đi.

Vì từ Tết đến giờ Thái phu nhân không được khỏe, thế nên Thanh Hề ngồi cùng xe với bà, để tiện chăm sóc. Ngoài ra còn vì đáy lòng Thanh Hề vẫn e dè chuyện xảy ra trên xe ngựa năm ngoái.

Tuy rằng xưa nay Phong Lưu nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng trong chuyện vợ chồng có sở thích rất đa dạng với nhu cầu lớn, Thanh Hề cảm thấy rất sợ hãi Phong Lưu, chỉ sợ xa phu năm ngoái nghe được gì rồi nói lung tung.

Đến sơn trang, Thanh Hề suốt ngày ở bên cạnh Thái phu nhân, hiếm hoi lắm mới chịu dẫn Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi đi chơi một chút, Thái phu nhân vài lần bảo Thanh Hề đi thăm Phong Lưu nàng đều không chịu.

Khi Thanh Hề mất tích lần trước, Phong Lưu sau đó tìm nàng giáo huấn, thái độ vô cùng nghiêm khắc, mắng nàng là sao không chịu trưởng thành, chỉ biết khiến người khác phải phiền lòng, tuy rằng chưa từng nhắc tới tội lỗi cũ, nhưng Thanh Hề lại nghe như câu nào cũng ám chỉ ngầm tới việc đó, Thanh Hề nghe mà phát khóc, sau đó giận tránh mặt Phong Lưu.

Lòng Thanh Hề tự cho rằng cả đời này Phong Lưu cũng không tha thứ cho tội lỗi đó của nàng, chẳng qua là nể mặt Thái phu nhân mà nhẫn nại, nếu có một ngày Thái phu nhân nhắm mắt xuôi tay, chỉ sợ hắn sẽ càng ngày càng chán ghét nàng. Về chuyện vợ chồng với Phong Lưu, Thanh Hề cho rằng đơn giản vì hắn là đàn ông. Có những người đàn ông hàng ngày đến kỹ viện, chẳng lẽ vì họ yêu những người kỹ nữ thấp hèn, chẳng qua chỉ là nhu cầu sinh lý thôi.

Kỳ thật đối với Thanh Hề mà nói tội lỗi kia như một cái gai cắm chặt vào tim, có lẽ người khác có thể tha thứ, có thể quên, nhưng bản thân nàng lại không thể tha thứ cho chính mình, đáng tiếc nàng trùng sinh khi sự kiện kia đã phát sinh, nàng không thể sửa đổi. Sau đó mặc dù Phong Cẩm và Thương Nhược Văn bắt nàng uống thuốc vô sinh, nhưng nàng cũng chưa từng oán hận hai người bọn họ, chỉ cảm thấy làm thế là để chuộc lỗi. Bởi vì mấy suy nghĩ đó, thế nên Thanh Hề đặc biệt giận dỗi với Phong Lưu.

Vì lần này ít người đến sơn trang, Phong Lưu sợ Thái phu nhân buồn, tối nào cũng từ Canh Cần Cư đến chỗ Thái phu nhân ăn cơm tối. Về phần Đỗ Tình Lam, Thái phu nhân nói đều là người một nhà, lại ở chung nhiều năm, không cần phải né tránh nhau, thế nên Đỗ Tình Lam cũng đến chỗ Thái phu nhân ăn.

Khi ăn tối Phong Lưu đối xử với Thanh Hề rất thản nhiên lạnh nhạt, ngoài lúc trên giường, Phong Lưu đối xử với Thanh Hề hoặc là nghiêm khắc giáo huấn, hoặc là thản nhiên lạnh nhạt như với tất cả mọi người. Việc đó khiến Thanh Hề vô cùng khó chịu, sự tương phản của nhiệt tình và lãnh đạm khiến nàng tổn thương sâu sắc.

Ăn cơm xong, theo lệ Thanh Hề đứng dậy tiễn Phong Lưu, chỉ yên lặng đi theo sau hắn, và cũng chỉ tiễn đến cửa mà thôi. Cần Thư thấy Phong Lưu đi đến cửa, nhanh nhẹn chào và đưa áo khoác, Phong Lưu nhận áo tự mặc, xưa nay hắn vốn không thích để người khác hầu hạ.

“Tuyết vừa rơi, Quốc công gia đi chậm một chút.” Thanh Hề cúi đầu nói một câu xã giao, ngày nào nàng cũng nói câu này, chẳng qua chỉ thay đổi lý do ở đầu, ví dụ như đường trơn, trời tối linh tinh.

Hôm nay Phong Lưu nghe xong lời này lại xoay người hỏi: “Nàng vẫn còn dỗi ta?” Mỗi lần Thanh Hề nhờ vả hay làm nũng, đều gọi hắn là Đình Trực ca ca, chỉ có tức giận hoặc muốn né tránh mới gọi Quốc công gia với thái độ lạnh nhạt.

Thanh Hề quay mặt, vờ như không nghe thấy gì, dặn Cần Thư: “Ngươi dặn Thính Tuyền cầm đèn đi cẩn thận một chút, vừa rồi Quốc công gia có uống rượu.” Nói xong, Thanh Hề nhún mình rồi quay vào phòng.

Sau khi Đỗ Tình Lam dẫn hai đứa con đi, Thái phu nhân gọi Thanh Hề lại hỏi: “Con giận dỗi lão Đại chuyện gì?”

Từ trong ra ngoài căn nhà này đều là người của Thái phu nhân, câu Phong Lưu nói đã được người hầu bẩm lại với bà. Thanh Hề không giấu diếm Thái phu nhân, hờn dỗi nói: “Vì chuyện con giấu mẹ đến nhà bếp làm sủi cảo, Quốc công gia mắng con một trận rất nghiêm khắc.”

“Nó làm thế là đúng.” Thái phu nhân dùng ngón tay ấn vào trán Thanh Hề, “Con ỷ là ta không nhẫn tâm mắng con, giờ có lão Đại mắng con, ta đỡ tốn công.”

“Mẹ.” Thanh Hề dài giọng làm nũng.

“Con thật là ương bướng, không mang theo một người nào, xem đi, mới đi ra ngoài một lát đã bị véo mặt, nếu xảy ra chuyện gì, con bảo ta làm sao sống được.”

Thanh Hề cũng biết bản thân có lỗi, “Sau này con không dám thế nữa.”

Thái phu nhân nghe thế mới có vẻ hài lòng, “Vậy con nhanh chóng đi tìm lão Đại, không được giận dỗi vì chuyện đó, nói gì thì cũng là con sai. Tuy con làm thế là vì hiếu thảo, nhưng trong lòng ta, chỉ cần con bình an vui vẻ là hiếu thảo với ta rồi.”

Thái phu nhân nói thế khiến Thanh Hề cảm động đỏ hoe hai mắt, ôm cổ Thái phu nhân nghẹn ngào: “Con cũng chỉ mong mẹ nhiều phúc nhiều thọ.”

Thái phu nhân gạt hộ Thanh Hề mấy sợi tóc rối, “Biết con ngoan rồi, được rồi, nhanh đi xin lỗi lão Đại.”

Thanh Hề đành phải đứng dậy, do dự một lúc lâu, đỏ mặt nói: “Con lấy lý do gì đi tìm Quốc công gia bây giờ?”

Thái phu nhân phải bật cười, “Lý do gì, đã là vợ chồng cần gì lý do.”

“Mẹ.” Thanh Hề dậm chân ngượng ngùng.

Thanh Hề và Phong Lưu tuy là vợ chồng, nhưng lại không sống chung, tình huống thế này có chút bối rối, xưa nay hai người không có việc gì sẽ không gặp riêng, trước kia, mỗi lần nàng đến Tứ Tịnh Cư, đều là vì Phong Lưu muốn kiểm tra việc luyện chữ của nàng, thế nên bảo Thanh Hề vô duyên vô cớ đi tìm Phong Lưu nàng thấy rất ngượng ngùng, huống chi một khắc trước nàng còn đang giận Phong Lưu, một khắc sau đã vội vàng đi xin lỗi, làm thế còn mặt mũi nào. Thái phu nhân cũng biết mấy suy nghĩ trong đầu Thanh Hề, cười nói: “Được rồi được rồi, coi như con mang dưa chỗ ta sang cho lão Đại.”

Thanh Hề nghe thế mới dẫn Lâm Lang đi Canh Cần Cư.

“Gia vẫn đang ngâm nước, mời phu nhân ngồi chờ một lát.” Cần Thư thấy Thanh Hề lập tức chào.

“Thái phu nhân bảo ta mang dưa hấu cho Quốc công gia.” Thanh Hề cảm thấy tốt xấu gì đó cũng là một cái cớ, giúp nàng khỏi mang tiếng không thể sống thiếu đàn ông, lúc nào cũng muốn gần gũi.

“Dạ, nô tỳ đi bảo Thính Tuyền bẩm với Quốc công gia là phu nhân đã tới.” Cần Thư nhận đĩa dưa.

Thanh Hề vội nói: “Ta cũng không có chuyện gì khác, còn phải trở về hầu hạ Thái phu nhân nghỉ ngơi, cũng chỉ là một đĩa dưa thôi, đợi lát nữa Quốc công gia ngâm mình xong báo lại với ngài là được rồi.”

Thanh Hề đang muốn đi ra ngoài, chợt thấy Thính Tuyền đi đến, hắn thấy Thanh Hề liền hành lễ rồi nói: “Gia thỉnh phu nhân đi vào gian sau phòng.”

Sau phòng là gian có suối nước nóng của Canh Cần Cư, bình thường Phong Lưu ngâm mình xong thường nghỉ ngơi ở đó.

Thanh Hề không tiện ra về, đành phải theo Thính Tuyền đi vào.

Trước giờ mỗi khi Phong Lưu ngâm suối nước nóng đều do hầu nam là Thính Tuyền túc trực, không bao giờ gọi hầu gái, thế nên Cần Thư chỉ chờ ở ngoài cửa, hôm nay Thính Tuyền mấy lần ra ngoài cửa rồi lại đi vào, lúc đầu Cần Thư còn cảm thấy kỳ quái, đến khi thấy phu nhân Quốc công, Cần Thư liền hiểu là Thính Tuyền chờ để đón phu nhân Quốc công. Cần Thư chỉ thắc mắc sao Quốc công gia lại tài tình thế, đã nhiều ngày không thấy phu nhân Quốc công, quả nhiên là hôm nay liền thấy.

Nhưng Cần Thư không thắc mắc nhiều, Quốc công gia xưa nay ít để ý chuyện lặt vặt trong phủ, nhưng đặt biệt quan tâm tới phu nhân Quốc công. Cần Thư hầu hạ Phong Lưu đã lâu, ngẫu nhiên có nhắc tới chuyện trong phủ, quá nửa là Phong Lưu không để tâm chú ý, chỉ có khi nào nói đến phu nhân Quốc công mới tập trung lắng nghe, mỗi khi hồi phủ, câu đầu tiên hắn nói luôn là “Hôm nay trong phủ có xảy ra chuyện gì không?”, kỳ thật chính là muốn hỏi phu nhân Quốc công có xảy ra chuyện gì không.

Khi Thanh Hề đến gian sau, Phong Lưu mới đi từ suối nước nóng lên, khoác hờ áo choàng màu xanh đậm dệt chìm hình cây trúc. Nói thật Thanh Hề chưa từng nhìn thấy Phong Lưu trong dáng vẻ này, mấy sợi tóc ướt trước trán khiến hắn có vẻ trễ nải, thiếu đi phong thái lạnh lùng, lại thêm sự phóng đãng của công tử con nhà giàu. Áo choàng chưa được kéo thẳng, lộ ra nửa bộ ngực màu đồng cổ, vừa nhìn đã thấy rắn chắc, khiến người đối diện phải đỏ mặt.

Phong Lưu thấy Thanh Hề vừa vào cửa liền cúi đầu, nàng mặc áo màu vàng nhạt, váy màu hồ thủy, hông treo tua màu xanh ngọc, phong cách hoạt bát, nhưng vẫn rất ngây thơ thuần khiết.

Thính Tuyền đã được Phong Lưu ra hiệu cho lui, trong phòng chỉ còn lại Phong Lưu và Thanh Hề, khí nóng từ suối nước nóng sau lưng Phong Lưu bốc lên phả thẳng đến Thanh Hề, khiến tim nàng đập thình thịch.

“Vết thương cũ lại tái phát, nàng đến xoa bóp cho ta, được không?” Khi nói âm cuối còn nhướng mày, câu hỏi này không sai trái chỗ này, nhưng Thanh Hề lại có cảm giác khiêu khích, không biết có phải bản thân suy nghĩ nhiều hay không, Thanh Hề có chút hoài nghi chẳng lẽ là nàng bị ham muốn thúc giục?

Phong Lưu nằm xuống giường, Thanh Hề nhẹ nhàng tiến lên.

“Cởi áo choàng giúp ta, tay nàng yếu, nếu mặc áo không cảm nhận được gì.”

“Không bằng thiếp đi gọi Thính Tuyền vào?” Thanh Hề bất mãn, lòng hậm hực đã bắt người khác xoa bóp còn chê tay yếu.

Phong Lưu trầm mặc trong hai nhịp thở, nói: “Không cần, nàng gọi Cần Thư vào.”

Vì Phong Lưu đang quay lưng về phía Thanh Hề, Thanh Hề không hề kiêng kị đứng sau lưng hắn làm động tác giả vờ bóp cổ, còn nhăn mặt lè lưỡi, không cam lòng tiến tới cởi áo choàng hộ Phong Lưu. Tuy rằng Cần Thư không giống Cần Họa, nhưng suối nước nóng ấm áp ướt át, lại vừa lúc tắm xong, nếu có chuyện gì, Thanh Hề không thể chịu đựng nổi.

Tuy rằng lòng tràn đầy khó chịu, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo do trúng tên trên lưng Phong Lưu, Thanh Hề vẫn rất dịu dàng cẩn thận xoa bóp, tuy không sảng khoái như được Thính Tuyền xoa bóp, nhưng cũng là một sự hưởng thụ trong êm ái, một lúc sau Phong Lưu cảm thấy lực từ tay Thanh Hề càng lúc càng yếu, biết nàng kiệt sức, xoay người cầm tay nàng kéo lại, “Vẫn còn giận ta?” Phong Lưu xoa lên môi Thanh Hề, hơi nước đọng trên môi như hoa đào ngậm sương, lại như một quả anh đào đỏ tươi căng bóng.

“Thiếp không dám.” Thanh Hề cúi đầu.

Phong Lưu đứng lên, kéo Thanh Hề ngồi xuống ghế cẩm thạch bên cạnh. Hai người ngồi cạnh nhau, Phong Lưu nhẹ nhàng xoa bóp tay cho Thanh Hề, làm thế là để tay nàng bớt đau nhức.

“Không dám? Ta thấy nàng chẳng có gì là không dám.” Phong Lưu dù nói có vẻ trách móc, nhưng động tác vẫn rất dịu dàng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: z, hóa ra các bạn chỉ chờ có thịt thôi à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.