CHƯƠNG 33
.
Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn
Trans : QT
Edit : Lovely-Panda
.
Cho rằng chính mình sẽ ở lại qua đêm chỗ Danny, nhưng trong lúc Danny đang tắm rửa, Quý Ngật Lăng bất tri bất giác đứng dậy mặc áo khoác, trước vẻ kinh ngạc hiển hiện trong đôi mắt xanh thẳm của Danny, nói một câu, « Tôi về trước đây »
Nỗi thất vọng chợt lóe lên liền lập tức bị thay thế bằng một nụ cười mĩm dịu dàng, Danny buông khăn mặt đã bị lau ướt một nửa xuống, đi đến bên Quý Ngật Lăng giúp cậu cài lại nút áo sơ mi, dựng thẳng lại cổ áo, rồi kéo khóa áo khoác thật ngay ngắn.
« Bên ngoài gió lớn, cẩn thận một chút. »
Đã gần mười hai giờ, Quý Ngật Lăng không biết tự nhiên bị cái gì xui khiến, hiểu rõ nếu ở lại thì ít nhất cũng có thể sẽ được ngủ ngon một giấc, nhưng trong lòng lại không nỡ khiến cậu theo bản năng muốn quay về.
Đưa mắt nhìn chồng tài liệu chất đống trên bàn, Quý Ngật Lăng cuối cùng không nói gì, giống như không nhìn thấy, cất bước đi ra ngoài.
Công tác này ít nhất cũng cần đến vài thiên tài mới có khả năng hoàn thành, vì để có thể trở về công ty chiếu cố cậu sớm hơn một chút, y mới đẩy nhanh tốc độ, giành giật từng phút từng giây. Thời điểm Danny đang tắm rửa, Quý Ngật Lăng nhìn thấy chiếc đồng hồ hẹn giờ theo thói quen được y đặt tại đầu giường, thời gian báo thức là hai giờ sáng. Đó là một phương thức cài đặt chuông báo thật đặc biệt, tiếng chuông cũng không kêu gào giống những kiểu chuông thông thường khác, mà trong một khắc khi kim đồng hồ chỉ đúng giờ, vòng tay được nối liền với đồng hồ sẽ đột nhiên rung động dữ dội, chỉ cần đeo vòng tay đó khi ngủ, đến giờ đã định, Danny có thể tỉnh giấc mà không làm ảnh hưởng đến người bên cạnh.
Y muốn lúc hai giờ sáng sẽ trộm đứng dậy, đem toàn bộ những phần đề án còn đang dang dở giải quyết cho xong. Như vậy ngày hôm sau mới có thể có mặt ở công ty giúp Quý Ngật Lăng xử lý công việc.
Mặc dù vất vả lén lén lút lút như vậy, y vẫn hy vọng có thể lưu cậu lại ngủ qua đêm.
Lúc chạy xe dưới ánh đèn đường trải dọc hai bên đường cái, Quý Ngật Lăng cảm thấy trong lòng dường như đang bị thiêu đốt bởi một nỗi ưu phiền nào đó, hoàn toàn không thể giữ được sự thanh tĩnh. Cậu biết rõ Danny đối với mình từ trước đến nay đều cho đi vô điều kiện, vô hạn độ, thậm chí không yêu cầu phải được hồi đáp. Vì cái gì hiện tại lại đột nhiên cảm thấy đau đớn ngứa ngáy không chịu nỗi, hận không thể dùng móng tay ra sức cào cáu đến triệt để đổ máu để bình ổn cảm giác nhột nhạt lúc này.
Khi về đến nhà, cậu phát hiện bên trong tối đen như mực, xem ra Triển Phi không phải đi đến nơi khác mà đã chìm vào giấc ngủ. Quý Ngật Lăng sau khi đưa xe vào gara thì dùng chìa khóa mở cửa chính.
Thời điểm cậu đi ngang qua đại sảnh, đột nhiên từ trong bóng đêm một âm thanh không khác gì sấm rền chớp giật ngay tại phòng khách âm dương quái khí phóng ra.
« Ngươi còn biết đường quay về sao ? »
Nếu không phải Quý Ngật Lăng tự thừa nhận trái tim mình đủ kiên cường mạnh mẽ, một tiếng này tuyệt đối sẽ dọa chết cậu. May mà khi bước vào cửa cậu đã nghĩ đến Triển Phi, nếu không sớm biết kẻ còn lại duy nhất trong nhà này là hắn, ai mà chịu nỗi trong bóng đêm đột nhiên nhảy ra cái chuyện ma quỷ đáng sợ như thế này !
Cố gắng bình ổn hô hấp, Quý Ngật Lăng cau mày bật công tắc đèn phòng khách, chỉ thấy kẻ nào đó đang nghiêm trang ngồi trên ghế ở cạnh bàn, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, thật giống như đang chờ người đến đàm phán.
« Tôi còn nghĩ cậu sẽ không quay về, ha ha . . . . . . » Triển Phi cổ quái cười lên hai tiếng, Quý Ngật Lăng bình thản liếc hắn một cái, xoay người tiếp tục bước về phòng mình, không tính sẽ để ý đến kẻ điên kia nữa.
Ngay khi Quý Ngật Lăng mở cửa phòng chuẩn bị đi vào, tiếng nói phía sau lại vang lên, lần này ngữ điệu đã trở lại bình thường không ít, có chứa chút mệt mỏi, nhưng mang theo càng nhiều vẻ buông xuôi, giống như hắn bất đắc dĩ tự nhận thua cuộc.
« Lăng, chúng ta bình tĩnh nói chuyện một chút được không ? »
Có lẽ trận tranh cãi chiểu nay đã bắt đầu có tác dụng, hoặc cũng có thể do Quý Ngật Lăng đã triệt để nói rõ ràng trắng đen, khiến Triển Phi rốt cuộc không thể dùng cái đầu nóng để suy nghĩ vấn đề một cách đơn giản nữa, hắn đã thấy được sự tồn tại không thể phủ nhận của con sông Hồng Câu(*) giữa hai người, sau nhiều giờ ngồi suy ngẫm tự vấn hắn cuối cùng đã phải chấp nhận sự thật.
Mặc kệ đến tột cùng mục đích nói chuyện của Triển Phi là gì hay hắn muốn ra điều kiện gì, Quý Ngật Lăng để ý thấy hắn đã kiên nhẫn ngồi chờ cho đến bây giờ, cũng không hề nổi bão mà chỉ lộ ra biểu tình thành khẩn, cậu nghĩ cũng nên cho hắn một cơ hội.
Đương nhiên nói như vậy cũng thật ích kỷ, dù sao kẻ bị chơi đùa không phải là Triển Phi, mà người cần một cuộc nói chuyện nghiêm túc cũng không phải là Triển Phi, dù sao động từ nói chuyện này nếu không có đủ hai chủ ngữ thì cũng sẽ mất hết công năng.
Quý Ngật Lăng rất nhanh pha xong một bình cà phê rót một tách đưa cho Triển Phi, sau đó ngồi xuống đối diện với hắn, chờ hắn mở miệng nói ra suy nghĩ của mình. Nếu hắn còn một chút lý trí, không bá đạo đơn giản hóa vấn đề, có thể nhận thức rõ ràng sự việc, dù sao bây giờ giữa bọn họ chỉ còn là con số không, đối với họ mà nói, cứ tiếp tục ra sức giãy giụa cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.
Bởi loại người có tính cách như thế này, vốn đã được định hình ngay từ thuở ban đầu, căn bản không có khả năng thay đổi.
Nhìn Quý Ngật Lăng một cái thật sâu, Triển Phi nhẹ nhấp một ngụm cà phê, « Kỳ thật thị trường Thượng Hải hiện đã ổn định, cậu hoàn toàn có thể dần dần mang trọng tâm công ty chuyển về Thượng Hải, cùng một kiểu công ty, cậu ở Thượng Hải tuyệt đối so với ở Anh vẫn sẽ làm tốt thôi . . . . . . »
Triển Phi ánh nhìn ảm đạm vô cùng nghiêm túc nói đến đây, Quý Ngật Lăng cảm thấy chính mình ngay cả khí lực để sinh khí cũng không có. Trước tiên mặc kệ hai người còn tình cảm dành cho nhau hay không, phản ứng của cậu đối với hắn có tính là yêu hay không, mà sự xâm lược của hắn đối với cậu có tính là bản năng giống đực muốn đoạt lại thứ nguyên bản thuộc về mình hay không, hắn quanh đi quẩn lại suy nghĩ nửa ngày, kết quả lại muốn cậu vứt bỏ sự nghiệp hiện tại, trở về bên hắn.
Ha hả, hắn dựa vào cái gì !?
Triển Phi còn cẩn thận phân tích giúp Quý Ngật Lăng lợi nhuận cụ thể nếu cậu về nước phát triển so với hiện tại, thậm chí còn đưa ra dự đoán chuẩn xác, trong vài năm tới là đã có thể bổ khuyết phần giá trị chênh lệch, mấy năm nữa thu nhập sẽ vô cùng tốt, xu thế hợp tác kinh tế trong tương lai giữa quốc nội và Anh quốc, Triển Phi lý luận rõ ràng mạch lạc, xem ra đã hao phí không ít tinh lực.
Không nghĩ nhìn hắn nói càng nhiều lại càng có bộ dáng hồi sự như vậy, Quý Ngật Lăng uống một ngụm cà phê, dời tầm mắt, trong lòng cảm thấy buồn phiền cáu kỉnh nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh.
Nhưng ngay tại thời điểm Quý Ngật Lăng quay đầu nhìn sang hướng khác, Triển Phi đang thao tha bất tuyêt bỗng dưng im bặt, kiểu ngắt ngang này quá mức đường đột khiến Quý Ngật Lăng cũng phải tò mò dời tầm mắt trở lại, liền bắt gặp đôi mắt như sắp phun ra lửa của hắn.
Chết tiệt, lão Đại nhà ngươi không đến mức này chứ ?! Ta bất quá chỉ không muốn nghe ngươi nói nhiều mà thôi, ngươi lại có thể tức thành như vậy ? Ta thậm chí còn chưa làm ra hành động phiền chán quá đáng !
Chẳng qua nơi Triển Phi đang nhìn chằm chằm, không phải là đôi mắt Quý Ngật Lăng mà là bên cổ của cậu, dấu hôn kia không thể được xem là quá rõ ràng, nhưng khẳng định khi còn ở công ty vẫn chưa có !
Lần theo ánh nhìn trắng trợn của Triển Phi, Quý Ngật Lăng cũng phát hiện có gì đó không ổn, nhẹ nhàng hạ mi mắt đồng thời đưa tay sờ lên vết hôn in bên cổ, nghĩ đến lúc nãy, Danny ở trên người cậu không cẩn thận lưu lại dấu vết, Quý Ngật Lăng có chút cười khổ.
Tuy đã thử qua, nhưng vô luận Danny có cố gắng thế nào đi nữa thì dục vọng kia vẫn ngang bướng không chịu phản ứng, mãi đến cuối cùng Danny mới ôn nhu hôn cậu một cái, hỏi Quý Ngật Lăng gần đây đang có chuyện buồn phiền phải không ? Y mong cậu đừng tự gây áp lực cho bản thân, tất cả phiền não rồi sẽ theo thời gian mà từ từ ly khai thôi.
Giống như sáu năm qua, Danny vô cùng hiểu cậu, nhìn thấy nơi đó của cậu rõ ràng là có phản ứng, nhưng Quý Ngật Lăng vẫn vô pháp vượt qua bóng ma tâm lý, y thay cậu làm tất cả mọi chuyện, cho dù có đơn giản dùng tay để giúp cậu thì cũng không đạt được kết quả như mong đợi.
Gật gật đầu, Quý Ngật Lăng sau khi nhìn Danny hơi hơi trẻ con mút vào dục vọng của mình thì đi vào buồng tắm tắm rửa.
Cũng chính vì vậy, Quý Ngật Lăng đối với việc Triển Phi dễ dàng khơi mào dục vọng của bản thân thì cảm thấy vô cùng mê muội, trái tim cũng không ngừng rối loạn.
Lửa giận của Triển Phi lập tức phóng tới, đem bầu không khí nói chuyện thân thiện ban nãy phá tan thành từng mảnh, bộ dáng giương nanh múa vuốt giống như lão hổ bị dẫm phải đuôi, làm Quý Ngật Lăng cũng phải mặt nhăn mày nhó khó chịu. Hắn quát, « Ngươi cư nhiên có gan ở bên ngoài ăn vụng !? Ngươi sao dám trắng trợn cùng tên kia phát sinh quan hệ như vậy hả !? Hắn rốt cuộc có đạo dức hay không, cha mẹ hắn không dạy hắn không được phép động vào đồ vật của người khác hay sao ?! »
Triển Phi hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa, ở trong phòng khách đi qua đi lại mấy vòng, bàn tay hết nắm vào lại buông ra, tựa như hận không thể đấm cho Quý Ngật Lăng một đấm, nhưng rồi không nỡ, cuối cùng chỉ có thể đem hết quyền này đến quyền khác phát tiết lên mặt bàn rắn chắc.
Quý Ngật Lăng từ trước đến giờ chưa từng thấy qua một Triển Phi kích động phẫn nộ như vậy, cho dù tại thời điểm chính cậu nói với hắn bản thân đã quyết định sang Anh quốc, hắn cũng chỉ lạnh lùng nhìn lại mà thôi.
Đến tột cùng là do tuổi tác hay tại nguyên nhân nào khác đây ?
Muốn bật cười nhưng Quý Ngật Lăng phát hiện khóe miệng căn bản đã trở nên cứng ngắc không chịu nhúc nhích, đầu mày nguyên bản nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra, khôi phục lại trạng thái ban đầu. Chờ cho Triển Phi phát tiết một trận mới nhẹ nhàng nói một câu.
« Hiện tại rốt cuộc ai mới là cục nợ ngoài ý muốn ? Ai mới là kẻ thứ ba ? Ai mới là kẻ đang nhúng mũi vào chuyện tình cảm của người khác, là ai hả ? »
Nói xong câu này, Quý Ngật Lăng cũng không thèm nhìn đến vẻ mặt trong nháy mắt ngây ra của Triển Phi, chỉ đứng lên quay về phòng rồi đóng cửa lại.
Sau một trận ầm ĩ mất kiềm chế đem phòng khách biến thành một mớ hỗn độn, thì hiện tại lại trở nên triệt để yên tĩnh.
———————————–
Chú thích :
(*) Hồng Câu : là con sông mà Hạng Vũ và Lưu Bang dùng làm đường biên giới để chia đôi hai nhà Hán Sở