Song Sát

Chương 34: Chương 34




CHƯƠNG 34

.

Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn

Trans : QT

Edit : Lovely-Panda

.

Không biết Triển Phi đã trải qua khoảng thời gian sau đó như thế nào, sau khi nói xong câu kia, Quý Ngật Lăng ngược lại cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, ngay lập tức tiến vào giấc ngủ, tận hửng một đêm không mộng mị.

Dù sao khách phòng cũng đã được sửa sang hoàn hảo, Triển Phi muốn ngủ lại cũng được mà đi thuê khách sạn cũng tốt, một người đã lớn tồng ngồng như vậy chắc không cần kẻ khác phải dạy hắn phải nghỉ ngơi như thế nào chứ ?

Sáng sớm hôm sau, Quý Ngật Lăng mặc quần áo chỉnh tề, sửa soạn thật tốt hình tượng, lúc rời khỏi phòng liền nhìn thấy Triển Phi thần thanh khí sảng đang ở trong phòng khách loay hoay nướng bánh mì tỏa ra hương thơm ngào ngạt, còn gọi cậu mau đến ăn sáng.

Không thể đoán được hắn làm thế nào mà mới ngày hôm qua còn nổi cơn tam bành hôm nay đã hạ hỏa nhanh như vậy, có thể giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, thậm chí còn cao hứng đi làm điểm tâm. Đương nhiên nếu bỏ qua cái máy nướng bánh đang bốc khói không nói đến, thì mấy lát bánh mì jam-bông vàng óng, bình sữa ấm nóng cùng quả trứng luộc, coi như một bữa sáng kiểu Tây tiêu chuẩn đầy đủ dinh dưỡng.

« Điểm tâm phong cách Tây Âu vẫn là thuận tiện nhất, ngay cả người như tôi còn làm được một bữa sáng như vậy. » Nhìn Quý Ngật Lăng ngồi xuống, Triển Phi đưa cho cậu sữa và bánh mì rồi bắt đầu giúp cậu lột vỏ trứng.

Tận mắt thấy hành động tuyệt đối không nên thuộc về Triển Phi này, Quý Ngật Lăng hoàn toàn không kịp có được cảm giác cảm động, chỉ thấy âm trầm khủng bố vô cùng, hắn kỳ này lại nghĩ ra trò gì nữa đây ?

Cầm bánh mì cắn một miếng, Quý Ngật Lăng thần sắc ngưng trọng nhìn tay Triển Phi duỗi ra giữa không trung, giữa mấy đầu ngón tay kẹp quả trứng luộc đã bóc hết vỏ trong suốt.

« Này. » Nhẹ nhàng mở miệng nói một tiếng, Triển Phi ý bảo Quý Ngật Lăng nhận lấy quả trứng.

Hơi hơi do dự, Quý Ngật Lăng cuối cùng vẫn đỡ lấy, một miếng rồi lại một miếng bắt đầu ăn trứng cùng bánh mì và uống sữa, không rõ hết thảy chuyện này có phải là do mình nằm mơ hay không, cũng có lúc người này thay kẻ khác làm điểm tâm sao ?! Chỉ sợ thái dương mọc đằng Tây hay trời đổ mưa đỏ mất !?

Không mở miệng hỏi lý do, có lẽ Quý Ngật Lăng từ trong tiềm thức không nghĩ muốn phá hư khung cảnh này, Triển Phi hẳn cũng nghĩ vậy nên mới tận lực làm như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, nói chuyện phiếm thiên nam địa bắc, đem điểm tâm ăn không còn một mẩu nhỏ.

Như trước Quý Ngật Lăng vẫn là người lái xe, đưa Triển Phi đến công ty, nhưng Triển Phi không giống ngày hôm qua trực tiếp một mình đi lên lầu, hôm nay hắn sống chết cũng muốn cùng Quý Ngật Lăng từ bãi đậu xe sau đó dùng thang máy ở tầng ngầm để đi lên.

Không rõ nguyên nhân Triển Phi đột nhiên quyết tâm trở thành một con đĩa là gì, đặc biệt là sau ngày hôm qua, khi Quý Ngật Lăng đã đem mọi chuyện nói rõ ràng minh bạch, vậy mà Triển Phi vẫn muốn can dự vào cuộc sống của mình ngày một táo tợn hơn, thật sự là . . . . . .

Nhưng may mà kiểu can thiệp này cũng không mang tính cưỡng chế như trước, thậm chí Triển Phi còn cố gắng khống chế dục vọng của bản thân. Tuy nhiên hắn như vậy càng khiến Quý Ngật Lăng cảm thấy áp lực hơn, dường như tùy thời đều phải căng thẳng thần kinh nghĩ cách đối phó hắn.

Thang máy lên tới lầu một thì dừng lại, cửa mở ra, bên ngoài cửa chính là Danny đang ngạc nhiên nhìn Quý Ngật Lăng, y mỉm cười bước qua cánh cửa thang máy dần khép lại. Mãi đến khi đã hoàn toàn vào hẳn bên trong, y mới chợt nhận ra sự có mặt một nam nhân khác đang đứng bên cạnh Quý Ngật Lăng, hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái. Người phương Đông ở Anh Quốc cũng không nhiều, ngoại trừ sinh viên và nhân viên công ty thì một nhân vật có khí thế như thế này đúng là khá hiếm hoi.

Mà ngay tại thời điểm Danny nhìn về phía Triển Phi, hắn cũng đồng thời nhìn lại người con trai so với mình thấp hơn một cái đầu. Dáng người không giống với người ngoại quốc thân thể vốn cường tráng, y có vẻ nhu nhược, thân hình mảnh khảnh, cho dù đang mặc tây trang vẫn tạo cảm giác có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, tóc có màu vàng nhợt nhạt, trông thật mỏng manh nhu hòa, đôi mắt lớn mang một màu xanh trong suốt.

Vừa nhìn lướt qua đã biết là GAY chính hiệu.

Cơ hồ chỉ liếc mắt một cái, Triển Phi liền lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về hướng khác, không có chút hứng thú quan sát tình địch. Danny không phải là loại hình yêu thích của Quý Ngật Lăng, điểm ấy Triển Phi hầu như có thể xác nhận, nhưng tình cảm tên con trai này dành cho Quý Ngật Lăng hoàn toàn không hề che giấu, khiến Triển Phi không thể coi thường.

Chỉ sợ đối với Quý Ngật Lăng nhất kiến trung tình, sau đó bám riết không tha mới biến thành cái loại quan hệ như hiện nay.

Không giống như việc Triển Phi điều tra về Danny, Danny lại hoàn toàn không biết Triển Phi đến tột cùng có bộ dạng ra làm sao, bất quá từ những miêu tả thưa thớt của Quý Ngật Lăng, cùng với tâm trạng lên xuống phập phồng gần đây của cậu, Danny cũng có thể lập tức khẳng định người đang đứng kế cậu, tám chín phần chính là Triển Phi.

Không nghĩ tới việc Triển Phi đột nhiên xuất hiện ở Anh Quốc, càng không nghĩ tới việc hai bọn họ có thể tiếp tục sóng vai đứng chung một chỗ, lại càng không muốn nói bọn họ còn cùng nhau đi thang máy từ gara lên đây. Toàn bộ chuỗi sự kiện này không thể nào dùng lý do lãng mạn như tình cờ gặp nhau trên đường đến công ty để giải thích là xong.

Mà ở khoảng khắc nhìn thấy Danny, Quý Ngật Lăng cũng đột nhiên cảm thấy bất ổn, trong lòng loạn thành một đống hỗn loạn. Rõ ràng chính cậu yêu cầu Danny tới công ty, đã vậy còn tự tư tự lợi hy vọng y có thể giúp mình ổn định cảm xúc, không để Triển Phi dễ dàng khiến mình đánh mất lý trí. Nhưng mà ý tưởng ích kỷ như vậy, thật sự được sao ?

Triển Phi chắc chắn đã điều tra qua Danny, điểm này cậu có thể khẳng định, mà Danny cũng là người thông minh, sẽ không khó đoán ra thân phận của Triển Phi.

Loại gặp gỡ trùng hợp không có bất kỳ sự chuẩn bị trước này khiến không khí giữa ba người trong thang máy trở nên thập phần quái dị. Không ai mở miệng nhưng bầu không khí tựa như vẫn bị bóp méo vặn vẹo.

Danny hơi hơi cúi đầu, nụ cười trên khóe môi đã có phần cứng ngắc, dường như cảm thấy hoang mang trước tình cảnh gượng gạo này. Triển Phi ngược lại khoác lên dáng vẻ đại gia, ngẩng đầu đứng thẳng, hoàn toàn không bởi vì kẻ kia mà trở nên lúng túng, hoàn hào đối lập với Danny. Trong khi đó Quý Ngật Lăng cau mày đứng giữa hai bọn họ, đầu óc trống rỗng.

Sau khi lên đến tầng của công ty, ba người đồng thời rời khỏi thang máy, Quý Ngật Lăng nhẹ nhàng hít vào một cái, nói, « Dan, cậu vào văn phòng tôi một lát. » nói xong dẫn đầu tiến vào phòng làm việc. Sau khi cùng một vài nhân viên cũ chào hỏi qua lại, Danny mới chậm rãi đi đến văn phòng, vả lại còn thuận tay đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa phòng đóng kín, Triển Phi lộ ra biểu tình bí hiểm khó đoán, hại thư ký ngồi một bên lo lắng cầm lấy điện thoại, chuẩn bị tùy thời mà gọi bảo vệ đến cứu giá.

Đem năm bản hợp đồng vẫn chưa soạn thảo giao cho Danny, Quý Ngật Lăng còn lấy ra một ít hạng mục gần đây để y có thể mau chóng nắm bắt tình hình công ty, làm tốt công tác chuẩn bị.

Không hề kiểm tra hộp thư, Danny trực tiếp dùng máy tính của gã trợ lý, dù sao software bên trong cũng đã được cài đặt đầy đủ, vốn do y trước đây dùng qua đã lưu lại, mức độ thân thuộc e so với gã trợ lý còn cao hơn.

Hai người chuyên tâm nghiêm túc trao đổi công việc suốt một giờ, cũng không đề cập đến bất kỳ câu nào không liên quan đến công tác. Mãi đến cuối cùng sau khi đã bàn giao xong xuôi, Quý Ngật Lăng vùi đầu miệt mài xem văn kiện, mang tư thế nếu không có vấn đề gì thì mau đi làm việc đi. Danny ngay cả trong lòng có nhiều điều muốn hỏi nhưng nhìn dáng vẻ cậu cái gì cũng không muốn giải thích, không muốn nói đến, cuối cùng chỉ có thể do dự vài giây rồi thở dài, cầm văn kiện xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Kỳ thật y cũng không định hỏi gì cả, chẳng qua lo lắng Quý Ngật Lăng có thể hay không vì Triển Phi khiến cho tâm thần không yên, cảm xúc dao động bất ổn, vô pháp an tâm công tác.

Ngay tại thời điểm Danny xoay người chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên cửa văn phòng lại lần nữa bị thô lỗ đẩy mở, lần này thư ký đơn giản làm như không thấy, thậm chí ngay cả giả bộ kêu lên cũng không có.

Mà tên đàn ông có thói quen xông bừa vào văn phòng của người khác kia chỉ đứng tựa ngoài cửa, nhìn thẳng vào Quý Ngật Lăng bất ngờ ngẩng đầu trừng mắt lại với hắn, triệt để bỏ qua Danny đang đứng giữa hai người, tâm tình tựa hồ rất tốt nói, « Lăng, đã giải quyết xong đám chính phủ Nhật bản bên kia ! Cậu bỏ trống lịch trình ba ngày sau, chúng ta cần trực tiếp bay qua khảo sát một chút ! Đã lâu . . . . . . không cùng đi Nhật Bản . . . . . . »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.