Edit by Lacie Empty
✦・━・✦・━・✦
Tổ chương trình《Tinh nguyệt đối chiến》
“Danh sách ứng cử viên bị thay đổi từ bao giờ? Nhét Giản Văn Minh vào từ lúc nào thế?” Một nữ Alpha trung niên tóc ngắn mặc trang phục chuyên nghiệp ném xấp tài liệu xuống bàn: “Lão Trần, ngay từ đầu ông đã cam đoan với tôi như thế nào?”
“Cô đừng nóng, ngồi xuống trước đi, từ từ nghe tôi nói.”
Đạo diễn chương trình Trần Duệ cười kéo Khương Hồng ngồi xuống, Khương Hồng tránh tay ông, nói: “Ông phải giải thích cho tôi rõ ràng, quan hệ giữa Chu Đĩnh nhà chúng tôi và Giản Văn Minh thế nào, đừng bảo ông không biết? Hai người họ vừa hạ nhiệt trên hot search mới hôm qua thôi. Lúc ông nài nỉ Chu Đĩnh tham gia 《Tinh nguyệt đối chiến》, nếu không phải nể tình tôi ông quen biết đã lâu, thì chúng tôi đã không nhận chương trình này. Khi tôi thấy có người bên công ty Ngải Mĩ tham gia đã nói với ông, là ai cũng được, nhưng chúng tôi kiên quyết không đứng chung sân khấu với Giản Văn Minh. Tôi tin ông, nên mới không thêm điều khoản này vào hợp đồng, sao, ký xong hợp đồng thì nuốt luôn giao kèo à?”
Trần Duệ cười nói: “Trông cái tính nóng nảy của cô kìa, nghe tôi giải thích rồi tức giận cũng chưa muộn.”
Nói xong ông rót một tách trà nóng đưa qua, Khương Hồng không nhận, nhưng dù sao cũng đã ngồi xuống ghế sô pha.
Trần Duệ nói: “Khương Hồng, hai ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, tôi lừa dối cô bao giờ chưa? Không có chứ gì? Tôi cam đoan với cô, Chu Đĩnh tham gia chương trình của chúng tôi chỉ có lời chứ không lỗ, ý kiến và thái độ của công chúng trên mạng dạo gần đây chắc cô cũng thấy rồi, chương trình《Tinh nguyệt đối chiến》hiện tại có thể nói là đã thu hút được rất nhiều sự chú ý. Từ trước khi phát sóng đã nổi tiếng và không ít lần lên hot search, Đến khi phát sóng, chắn sẽ bùng nổ. Nhưng càng nhiều người mong chờ, áp lực của bọn tôi càng lớn, bên tôi muốn thêm chút mánh khóe, Giản Văn Minh là minh tinh tai tiếng, đúng thứ chương trình cần.” Ông thấy Khương Hồng tức giận, vội vàng minh bạch: “Nhưng dù cậu ta có tham gia, tôi cam đoan với cô cậu ta ở lại nhiều nhất là hai tập, chúng tôi sẽ loại cậu ta ngay trong vòng một. Chẳng phải Chu Đĩnh đến tập ba mới ghi hình sao? Hai người họ không chạm mặt đâu!”
Khương Hồng nghe xong, sắc mặt mới rạng rỡ hơn: “Dù không ghi hình cùng lúc, nên tham gia cùng một chương trình, hai tập, khoảng nửa tháng, cũng đủ để lăng xê cho bên Ngải Mỹ rồi. Cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi sự đeo bám dai dẳng của bọn kia.”
Trần Duệ cười nói: “Người khác có thể không biết, chứ trình độ Giản Văn Minh thế nào, chẳng lẽ cô còn không rõ? Chỉ cần cậu ta có chút tài năng, cộng với khuôn mặt đó thì đã nổi tiếng lâu rồi. Thế mà lại đi quấn lấy ngôi sao đỉnh lưu để cọ nhiệt, thì cậu ta còn có tài năng gì? Chương trình bên tôi dùng thực lực để nói chuyện, chọn cậu ta, để làm giảm độ hot của cậu ta mà thôi. Công diễn một vòng, không hơn.”
Khương Hồng bật người nói: “Đúng là như vậy!”
Vất vả lắm mới trấn an được Khương Hồng, cô cũng chấp thuận và sẽ kể chi tiết mọi việc cho Chu Đĩnh nghe. Trần Duệ đích thân tiễn Khương Hồng ra về. Hai người đi đến sảnh dưới của đài truyền hình, ngoài cửa gió Bắc thổi mạnh, Khương Hồng khoác thêm áo ngoài: “Ông dừng ở đây được rồi.”
Trần Duệ chỉ mặc chiếc áo len mỏng, nên không khách sáo nữa, chỉ đẩy cửa kính ra cho cô, cánh cửa xoay một vòng, thấy lối vào bên kia có một cậu thanh niên xuất chúng từ dáng người đến phong độ bước vào đại sảnh.
Có lẽ là bản năng của người đại diện trỗi dậy, Khương Hồng không thể không dừng bước, một tay chống cửa kính mà ngoái đầu lại nhìn người thanh niên kia.
Dáng người thanh niên cao mảnh, khoác ngoài chiếc áo xám, bên trong là áo len đen cổ lọ, đeo chiếc kính râm che quá nửa khuôn mặt, tuy vậy vẫn không thể che lấp đi mị lực thần tượng.
Nửa dưới khuôn mặt trắng nõn thanh tú, xinh xắn, trông hơi quen.
Đúng lúc này, một cậu con trai tóc vàng thấp bé mang theo túi xách chạy vào, nhìn thấy Hoàng Tiểu Phóng, trong lòng Khương Hồng rung lên một hồi chuông chấn động.
Đây cũng là phản ứng theo bản năng của cô, bản năng ghê tởm Giản Văn Minh cùng những người xung quanh cậu ta.
“Anh Minh, đợi một chút.” Hoàng Tiểu Phóng thở phì phò mà hô lớn.
Quả nhiên là cậu ta.
“Tôi đi trước đây.” Khương Hồng nói với Trần Duệ.
Cô nói xong liền sải bước đi ra ngoài, đi một đoạn lại quay đầu qua liếc nhìn, qua lăng cửa kính, cô thấy Giản Văn Minh cũng đang ngoái đầu lại.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Không thể phủ nhận, dù Giản Văn Minh có vô dụng thế nào, có bám dính như keo đi nữa, nhưng rất được thượng đế ưu ái cho vẻ bề ngoài.
Đáng tiếc chỉ là đồ bất tài, được định sẵn làm bàn đạp cho kẻ khác, trong một chương trình hội tụ nhiều ngôi sao như《Tinh nguyệt đối chiến》, chẳng những làm phụ kiện cho những minh tinh, mà còn bị một đám tân binh tài hoa chưa ra mắt khiến cho nhục nhã.
Nghĩ thế, để Giản Văn Minh tham gia《Tinh nguyệt đối chiến》, đúng là chủ ý không tồi, tiết trời vừa sang đông, mỗi sớm mai thức dậy, có thể nhìn thấy vô số lời sỉ nhục của dân cư mạng cho Giản Văn Minh trên Hot Search.
Giản Văn Khê đi đến cửa thang máy, đang định đi vào trong thì nghe thấy có người gọi to: “Văn Minh đấy à?”
Anh ngoảnh đầu liếc nhìn thì thấy một người đàn ông ở độ tuổi tứ tuần đang tiến lại gần họ.
Đêm qua anh đã đặc biệt tra cứu từng tư liệu, Trần Duệ, tổng đạo diễn của《Tinh nguyệt đối chiến》, là đạo diễn sáng giá của kênh truyền hình Giang Hải, đặc biệt có kinh nghiệm trong các chương trình tìm kiếm tài năng. Tên tuổi hàng đầu của công ty Ngải Mỹ, Cố Vân Tương, được chính tay ông rèn nên trong chương trình《Thần tượng 101》do ông sản xuất, một chương trình tìm kiếm tài năng, có thể nói là đỉnh cao trong các đỉnh cao của những chương trình tìm kiếm tài năng đã lên sóng.
Chương trình tìm kiếm tài năng nào mà chẳng có nội tình, dù có cam đoan chương trình này hoàn toàn chân thực, không có bàn tay của kịch bản như《Tinh nguyệt đối chiến》cũng đâu có ngoại lệ. Nếu anh muốn đi tiếp trong chương trình《Tinh nguyệt đối chiến》, trước mắt phải hạ được Trần Duệ.
Anh tháo kính râm xuống, chủ động vươn tay ra: “Chào đạo diễn Trần.”
Trần Duệ cũng không ngông nghênh, bắt tay đáp lại, ánh mắt ông vẫn đăm đăm nhìn anh, vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Cậu còn đẹp trai và trắng một chút so với trên video đấy.”
Giản Văn Minh chỉ cười nhẹ và đáp: “Gần đây tôi cũng gầy hơn chút.”
Nhìn anh cười, lòng Trần Duệ cũng rung động.
Giản Văn Minh nổi tiếng xinh đẹp trong giới giải trí, điều này ông cũng biết, song chưa bao giờ trông thấy tận mắt. giới giải trí chưa bao giờ thiếu trai xinh gái đẹp, một số ngôi sao trên màn ảnh long lanh nhưng thực chất nhan sắc chỉ tầm tầm, còn một số trên màn ảnh trông hơi mập, nhưng thực ra lại là đại mỹ nhân.
Còn Giản Văn Minh, trên màn ảnh đã đẹp trai, người thật còn đẹp hơn, thậm chí có thể nói là mỹ lệ, A hay O cũng không phân định được, mặt mày trẻ trung lại sắc sảo, vai rộng, eo hẹp, chân dài miên man, tỷ lệ giữa đầu và thân cực kỳ ưu việt. Ông đã gặp vô số minh tinh, khuôn mặt xinh đẹp vầy chỉ đứng sau mỗi mình Cố Tương Vân.
So với vẻ đẹp không góc chết Cố Tương Vân, ngoại hình của Giản Văn Minh dường như có phần nhỉnh hơn, với sắc vóc mạnh mẽ khó tả.
Giản Văn Minh là thần tượng thực tập sinh cuối cùng mà tổ chương trình bên ông nhét vào, theo quy định, mỗi thực tập sinh dù là minh tinh hay người mới đều phải trải qua ít nhất một vòng phỏng vấn, chủ yếu là để xem khả năng ca hát và vũ đạo của thí sinh, từ đó tổ chương trình mới phối hợp sắp xếp các ca khúc và vũ điệu cho những tập sau.
Sảnh dưới nơi tổ chức chương trình có tiếng náo động, một người từ trong văn phòng tò mò chạy ra: “Tiểu Trương, có chuyện gì thế, là ai tới vậy?”
Tiểu Trương đẩy cao gọng kính trên sống mũi, nói nhỏ: “Giản Văn Minh!”
Nghe tin Giản Văn Minh đến, cả đám nháo nhào chạy ra xem.
Đây chính là Giản Văn Minh trong lời đồn, vừa bị Chu Đĩnh vả mặt cách đây không lâu.
Scandal thì scandal, tai tiếng thì vẫn cứ nổi thôi.
Mọi người xúm lại ở cửa phỏng nhìn vào trong, trong phòng rộng như vậy mà chỉ có mỗi mình Trần Duệ cùng các phó đạo diễn.
“Sao các vị lãnh đạo khác không tới?”
“Nếu người phỏng vấn mới đồng lòng cùng hất cẳng hắn thì hắn cũng chỉ là người qua đường đi ngang qua sân khấu mà thôi, đâu tới mức các vị lãnh đạo phải ra mặt chứ.”
“Nghe đồn hắn hát không được mà nhảy nhót cũng chả xong, thế quái nào tổ chương trình bên ta lại mời hắn vào chứ. Dựa vào mỗi mình nhan sắc thì đi được mấy vòng?”
“Khuôn mặt này còn chưa đủ sao hả? Tổ chương trình bên ta cần một chiếc bình bông tai tiếng này cơ mà.”
“Eo ôi, nhìn mặt hắn là tui nhớ lại đợt hot search hai ngày trước, đúng là thứ bám dai như đỉa, hahahaha.”
“Thiếu câu 'Đừng có mà mơ' nữa kìa.”
Đám đông nhỏ giọng cười khúc khích, Trần Duệ cau mày liếc nhìn về phía cửa, tất cả lập tức im bặt.
Đây là lần đầu tiên Giản Văn Khê đứng trước nhiều máy quay như vậy, trong người đột nhiên hơi nong nóng, anh cởi áo khoác ra đưa cho nhân viên gần đó và hỏi: “Đã bắt đầu quay rồi sao?”
“Chúng tôi dùng những hình ảnh này để làm tư liệu ngoài lề, cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chỉnh sửa hiệu đính lại.”
Giản Văn Khê nhìn vào ống kính, nhiếp ảnh gia nhân cơ hội đó phóng to lên, chụp cận cảnh.
Mặt anh hiện lên màn hình, những người phía sau đều kinh ngạc không thốt nên lời.
Nhan sắc cực kỳ ưu việt, khuôn mặt rõ ràng đến chói mắt, dường như không lộng lẫy như trên màn ảnh, nhưng có hơi lạnh lùng sắc bén hơn trước, đôi mắt sáng ngời rạng rỡ, khi nhìn chằm chằm vào ống kính, như một cảnh đẹp thấu lòng người.
Có lẽ Giản Văn Minh là người như thế đấy, không ít người đã nói, dù Giản Văn minh trên mạng có bị người ta ghét bỏ thế nào, thì không ai có thể lại vẻ đẹp của anh khi tận mắt trông thấy.
Trần Duệ liếc nhìn màn hình, cũng thoáng sửng sốt, ông nhanh chóng định thần lại, cười nói: “Đã chuẩn bị ca khúc gì chưa? Cậu hát một đoạn, hay dở không quan trọng, chúng tôi muốn nghe âm sắc và âm vực, để biết đường lựa chọn ca khúc thích hợp cho cậu.”
Giản Văn Minh trước mặt ông không hống hách như người ta đồn đại, ngược lại, anh hết sức trầm lặng hợp tác, nhẹ nhàng gật đầu.
Kết quả, khi anh mở miệng ra, mọi người đều sững sờ.
Trần Duệ đang uể oải dựa vào lưng ghế cũng phải bật thẳng người dậy, hoài nghi nhìn Giản Văn Minh đang đứng trước mặt.
Giản Văn Minh trước mặt ông không có biểu hiện gì, ánh mặt trời ngày đông xuyên qua cửa sổ, đáp xuống nền đá cẩm thạch, rồi lại hắt lên mặt anh, gương mặt sáng ngời, tướng mạo cũng vì vậy mà trở nên xinh đẹp hơn, nhưng âm thanh từ miệng anh không êm dịu như giọng nói, giọng ca thanh dịu mà vang dài.
Anh đã xướng một bài kinh điển của Pháp《Hélène》.
Ngoài dự đoán của mọi người, kỹ năng ca hát vững vàng một cách kinh ngạc, cứ như thể đã từng học chuyên nhạc, phát âm tiếng Pháp cũng rất chuẩn, mọi người ngơ ngác nhìn anh, nhưng Giản Văn minh như đã lường trước được điều này, vẻ mặt anh bình thản đến ơ thờ.
Những người phỏng vấn định để Giản Văn Minh hát vài câu cũng không hô dừng, tiếng xôn xao ngoài cửa cũng lặng xuống.
Đây thực sự là Giản Văn Minh ư?
Không phải ai cũng bảo Giản Văn Minh vô dụng, được mỗi cái mặt thôi sao?! Thậm chí cả fan hắn cũng chỉ có thể khen hắn đẹp trai, nhiều nhất thì thêm câu “Anh chạy moto cũng đỉnh lắm.”
Cao độ này, âm sắc này, lên giọng nốt cao hay tuyệt trần, kỹ năng vốn có thật sự quá tốt!
Càng hát, âm điệu càng cao, tiết tấu nhanh ở nửa sau bài, vài câu cuối cùng, Giản Văn Minh đổi giọng, ngâm câu “quand je trouverai l'amour” nhỏ dần đến khi kết thúc, dư âm vẫn còn kéo dài.
Sau khi Giản Văn Minh hát xong, anh nhìn về phía Trần Duệ.
Lúc này Trần Duệ mới khôi phục lại lý trí, vỗ tay nói: “Hát hay lắm.”
Đâu phải chỉ hay, có lẽ do không hề mong đợi, ngược lại còn cảm thấy kinh ngạc.
“Cậu nói được tiếng Pháp?”
Giản Văn Minh gật đầu.
“Cậu còn có thể hát gì nữa không?” Trần Duệ lại hỏi.
Giản Văn Khê gật đầu hỏi lại: “Ý ngài là những bài tiếng Pháp hay tiếng khác?”
Trần Duệ thoáng sững người, cười nói: “Cậu biết những tiếng nào?”
“Tiếng Trung, Anh và Pháp, nếu chỉ hát thì tiếng Ý, tiếng Nga đều không thành vấn đề.” Dường như anh đang nói chuyện gì đó rất bình thường, ngữ điệu không hề khoe khoang, giọng còn trầm hơn so với lúc anh hát, sắc mặt lại bình thản: “Tôi cũng thể nói được tiếng Nhật và tiếng Đức.”
Trần Duệ từng đi du học ở Ý, lập tức hỏi anh một câu bằng tiếng Ý.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, dù cho họ không hiểu gì nhưng vẫn biết Giản Văn Khê đối đáp trôi chảy đáp với đạo diễn Trần Duệ.
Trần Duệ còn kinh ngạc hơn, xoay cây bút đang cầm trên tay vài vòng, sau đó lại ngước lên hỏi: “Cậu có biết chơi nhạc cụ nào không?”
“Biết chơi guitar, piano và violin.”
Tất cả mọi người nín thinh.
Đây mà còn không phải đang khoe khoang ư?!
Trần Duệ như cũng nửa tin nửa ngờ, ông đứng dậy khỏi ghế, nói: “Cậu đi với tôi.”
Giản Văn Khê cũng không thắc mắc nhiều, nối gót Trần Duệ bước ra khỏi phòng, đám đông tụ tập tại hành lang dạt ra mở đường, nhìn anh hệt như một con quái vật, những tiếng xì xào bàn tán không lúc nào ngưng.
Anh cũng biết, nếu muốn đi tiếp trong《Tinh nguyệt đối chiến》, anh phải đánh một đòn trí mạng, phơi bày cho Trần Duệ thấy tất cả kỹ năng của mình.
Phòng thu số 1 là phòng thu lớn nhất và sang trọng nhất của đài truyền hình Giang Hải, bây giờ lại thành địa điểm ghi hình cho《Tinh nguyệt đối chiến》.
Buổi biển diễn sắp được ghi hình, hội trường phòng thu cũng đã chuẩn bị chu tất, phía bên phải sân khấu, dàn hòa tấu đang luyện tập các tiết mục, nhạc trưởng Lương Âm nghe thấy tiếng động mà ngoái đầu lại nhìn, âm thanh cũng đột ngột dừng lại.
Trong đại sảnh trường quay chỉ bật vài bóng đèn nhỏ, hơi tối, Giản Văn Khê đi theo sau Trần Duệ và bước lên sân khấu.
Anh cúi đầu chào Lương Âm và chào hỏi những người khác, sau đó đứng yên trên sân khấu nhìn về phía khán phòng, phòng rất tối, anh không thấy rõ, chỉ biết rằng đại sảnh trường quay rất lớn.
“Để cậu ấy thử nhạc cụ đi.” Trần Duệ nói với Lương Âm.
Lương Âm vỗ tay, các nhạc công đi dạt sang một bên.
Trần Duệ chỉ tay vào cây đàn piano đặt trên sân khấu.
Giản Văn Khê mặc chiếc áo len đen cổ lọ ngồi xuống trước cây đàn. Một tia sáng nhỏ chiếu vào anh, nhìn từ bên cạnh, hệt như đóa hồng trong bóng đêm, đẹp mà cũng rất lạnh.
Anh ngồi thẳng lưng, những ngón tay ngạo mạn và lười biếng, tùy hứng đánh vài nốt, tiếng đàn phát ra từ những ngón tay mảnh khảnh của anh, vài lần như vậy, cuối cùng anh cũng đặt cả hai tay lên phím đàn, chính thức biểu diễn.
Giản Văn Khê chơi một giai điệu khó nhừ mà anh từng học khi còn nhỏ, điều cần làm bây giờ không phải là nghe êm tai, mà là phô bày cho Trần Duệ thấy thực lực của anh.
Anh cũng chơi những loại nhạc cụ khác, khi chơi piano thì rất tao nhã, qua violin thì lại ung dung, đến guitar thì lại buông thả, chơi bass thì cả người hờ hững như cái máy. Anh cũng thử chơi trống, mái tóc vốn gọn gàng giờ đã xõa tung, một lọn tóc vương trên vầng trán đã hơi đẫm mồ hôi. Một hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ anh.
Lương Âm được Trần Duệ mời từ nước ngoài về nên không hiểu rõ giới giải trí trong nước, anh ta quay đầu nói với Trần Duệ: “Ông đào đâu ra con quái vật này vậy.”
Chùm sáng nhỏ từ góc sân khấu phản chiếu vào tròng kính của Trần Duệ, trong ánh mắt Trần Duệ hiện lên vẻ kinh ngạc và hưng phấn mà nói: “Con quái vật đó không phải do tôi tìm, mà là một viên ngọc quý phủ đầy bụi.”