Edit by Lacie Empty
✦・━・✦・━・✦
Ngoài hành lang, Hoàng Tiểu Phóng tựa vào cửa sổ, một tay che điện thoại mà thì thào: “Anh Nhung, sự thật là khi Giản Văn Minh vừa cất giọng, em cũng sốc lắm!”
“Em không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng thề, em không nói dối anh.” Hoàng Tiểu Phóng liếc nhìn nhân viên bảo vệ ở lối ra vào sảnh trường quay và nhỏ giọng: “Giờ cậu ta và đạo diễn Trần Duệ vẫn đang trong đó, em không rõ họ đang làm gì. Bảo vệ không cho em vào.”
Lý Nhung đang luyện vũ đạo cho Cố Tương Vân, gã liếc nhìn Cố Tương Vân qua lăng cửa kính, chau mày hỏi: “Hát hay lắm à?”
“Nếu là hai người riêng biệt thì không nói làm gì, em nổi hết cả da gà lên rồi. Anh Nhung, không lẽ trước giờ cậu ta luôn giả vờ ngu ngơ để lừa chúng ta sao?”
Lý Nhung nói: “Nếu cậu ta thực sự tài tình và kiên nhẫn như vậy, thì đã đâu chật vật đến thế này. Không phải cậu ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng bài hát cho dịp thế này sao? Dư dả thời gian vậy mà không hát nên hồn thì cũng vô dụng quá đi.”
Hoàng Tiểu Phóng nói: “Ban đầu em cũng nghĩ thế... Nhưng cậu ta bảo có thể nói được nhiều thứ tiếng, nói như kể chuyện cổ tích để lừa gạt người ta, cậu ta bốc phét như vậy, không sợ bị lật mặt sao?”
Lý Nhung càng nghe, hai hàng lông mày càng nhăn lại: “Thằng nhóc đó lại tính làm gì? Cậu canh kỹ cho tôi, sau khi xong việc bên đây, tôi chạy liền qua đó.”
Gã cúp máy, vừa mới quay đầu lại đã thấy Cố Tương Vân ở phía sau tự lúc nào.
Dáng người cao dong dỏng, khoác một bộ vest đen, trên tay kẹp điếu thuốc, vừa nãy mới luyện nhảy ra rất nhiều mồ hôi, mái tóc hơi rít.
“Sao lại ra đây? Ngoài này lạnh lắm.”
“Trong đó không được phép hút thuốc.” Cố Vân Tương rít một hơi rồi từ từ phả ra làn khói, Lý Nhung giật điếu thuốc từ trên tay y, dí vào lan can: “Ở nơi công cộng, đừng có hút thuốc, bị người khác chụp ảnh là toi đời đấy.”
Cố Vân Tương cười một tiếng và hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy, sắc mặt anh trông tệ lắm.”
“Ngoại trừ thằng nhóc Giản Văn Minh thì còn chuyện gì nữa.” Lý Nhung nói, “Nếu cậu ta được một nửa như cậu thì tôi đã thọ thêm vài năm rồi.”
Cố Vân Tương cười khẩy, mặc áo khoác vào: “Vẫn chưa thuần phục được sao?”
“Cậu cũng biết rõ chủ tịch Tần ác liệt cỡ nào rồi đấy. Nhưng Giản Văn Minh cứng đầu quá, đoán chừng phải bị giày vò mấy ngày.”
Cố Tương Vân cười nhạt, không nói chuyện, quay lưng bước vào phòng.
Lý Nhung vò nát nửa điếu thuốc kia rồi đưa lên chóp mũi ngửi, xong lại tựa người vào lan can, gió Bắc thổi qua lạnh buốt, gã nhìn qua cửa kính, thấy Cố Tương Vân cởi áo khoác, lộ ra vòng eo cân đối, gần bước sang tuổi ba mươi, ấy vậy mà vẫn là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nếu Giản Văn Minh nhu hòa như Cố Tương Vân, thì đỡ nhọc biết bao nhiêu.
Gã gửi thêm một tin bằng giọng nói cho Hoàng Tiểu Phóng, rồi mới bước vào phòng.
Hoàng Tiểu Phóng nghe xong, cất điện thoại vào túi. Cửa sảnh trường quay mở ra, cậu ta thấy gương mặt đỏ bừng của Trần Duệ đang trò chuyện với Giản Văn Minh.
Giản Văn Minh hôm nay yên ắng lạ thường, cậu ta chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, trên mặt mang theo ý cười thôi cũng đã tạo cho người khác cảm giác vô cùng dễ chịu, cả người dường như được bao bọc bởi lớp băng tuyết, chỉ có mỗi khuôn mặt kia là thân quen.
“Hôm nay đến đây thôi, cậu về nghỉ ngơi đi, có những chuyện một mình tôi không thể tự mình quyết định được, trước mắt tôi sẽ báo tình hình của cậu cho các lãnh đạo cấp trên.” Trần Duệ nói.
Giản Văn Minh gật đầu nói: “Cảm ơn đạo diễn Trần.”
“Chúng ta chưa biết ai phải cảm ơn ai đâu.” Trần Duệ nói: “Tốt nhất cậu nên để điện thoại ở chế độ chờ 24/7, tôi có thể liên lạc với cậu bất cứ lúc nào.”
Hoàng Tiểu Phóng theo chân Giản Văn Minh ra khỏi đài truyền hình, lần này cậu ta ngoan ngoãn đến đáng kinh ngạc, vừa bước ra khỏi sảnh liền chạy lên trước đẩy cửa kính ra: “Anh Minh, anh và đạo diễn Trần và trường quay làm gì vậy, cuộc nói chuyện thế nào rồi?”
“Sau này gọi là anh Giản.”
Hoàng Tiểu Phóng thoáng sửng sốt rồi gật đầu cười nói: “Anh Giản.”
Giản Văn Khê không trả lời cậu ta câu hỏi vừa nãy, chỉ nói: “Giờ không còn việc gì, tôi tự đi được, cậu không cần theo đâu, tan ca được rồi.”
Hoàng Tiểu Phóng lại sửng sốt: “Nhưng anh Nhung bảo...”
“Cậu là trợ lý của tôi, chỉ cần nghe lời tôi thôi. Cậu không nghe tôi mà nghe Lý Nhung làm gì. Cứ gọi điện báo anh ta, bảo tôi cho cậu nghỉ, để xem anh ta nói gì được.”
Gió Bắc thổi phồng tay áo, Hoàng Tiểu Phóng ngơ ngác nhìn “Giản Văn Minh” trước mặt.
Da dẻ láng mịn, đôi tai hơi phím hồng, tóc đen óng cùng làn da trắng sứ, đôi mắt câu dẫn người nhìn, dường như còn sáng hơn lúc trước, đặc biệt quyến rũ dưới ánh mặt trời, lạnh mà cũng rất đẹp, giống như từ tranh vẽ bước ra.
Giản Văn Khê vươn tay chặn taxi, rồi bước lên xe.
“Anh... Văn Minh!”
Cậu ta vừa gọi một tiếng, xe taxi đã khởi động.
Giản Văn Minh nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.
Mở mắt ra, anh thấy bác tài đang nhìn mình qua gương chiếu hậu.
“Cậu đẹp trai này muốn đi đâu đây?”
“Cứ lái xe đi.” Giản Văn Khê thờ ơ nói.
Bác tài vẫn nhìn cậu chằm chằm.
Lúc này, Giản Văn Khê mới nhận ra mình đang nói theo thói quen, mà quên mất giờ anh là một ngôi sao, tự tiện bắt xe taxi thế này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhận ra.
Nhưng hình như bác tài này không quan tâm tới giới showbiz lắm, nhìn cậu một lúc rồi dời mắt đi.
Giản Văn Khê hạ cửa kính xuống một nửa, gió lạnh từ ngoài tràn vào, chỉ một lúc sau, mũi anh đã đỏ ửng vì lạnh.
Bác tài rất hay bắt chuyện, chắc vì ông thấy lạ khi bảo muốn đi đâu tùy ý nên hỏi: “Cậu đẹp trai này có tâm sự gì sao?”
Giản Văn Khê đáp: “Không có, chỉ là lâu rồi không về nước, nên không thuộc đường lắm, muốn dạo một vòng cho khuây khỏa.”
Bác tài cười: “Ra là vậy, cậu suýt dọa chết tôi, còn tưởng xảy ra chuyện gì.”
Sau đó ông kể cho Giản Văn Khê nghe những biến đổi lớn ở thành phố Hoa trong vài năm gần đây.
Giản Văn Khê yên lặng lắng nghe, xe taxi chạy đến trung tâm thành phố sầm uất, màn hình led chạy một đoạn quảng cáo, đoạn trailer cổ trang được làm cực kỳ hoàn mỹ, hình ảnh tráng lệ mà tinh xảo, thiếu niên lao trên lưng ngựa, anh hùng đổ lệ, quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu* trong hoàng cung, sau loạt cảnh hồi tưởng, một người thiếu niên bật tung chiếc màn đỏ, lộ cả nửa người, khoảnh khắc sau đó biến thành thước phim tua chậm, mạn che mặt màu đỏ lướt qua khuôn mặt đẹp như viên ngọc quý của người thiếu niên, tóc tai rối vò, áo trắng nhuốm máu, lộ ra khuôn mặt đầy hoảng sợ, nhưng ánh mắt lại âm u và điên loạn.
(*Nguyên văn là Y hương tấn ảnh – 衣香鬓影: Một thành ngữ, có thể hiểu đại khái là 'quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu'. Theo Baike giải thích thì đây là thành ngữ thường được dùng để chỉ người con gái ăn mặc phục trang hoa lệ.)
Bác tài thấy anh không rời mắt khỏi màn hình lớn, thuận miệng giới thiệu: “Đây là Cố Vân Tương, một ngôi sao nổi tiếng, bộ vương triều kịch* cậu ấy đóng đang được phát sóng, hiện rất hot.”
(Vương triều kịch: Kịch về các triều đại lịch sử)
Ánh mắt Giản Văn Khê sắc bén mà lại hờ hững.
Cố Vân Tương, đương nhiên anh nhận ra.
Đúng là nối giáo cho giặc mà.
Nếu công ty Ngải Mỹ là đầu cọp thì Cố Vân Tương là xương sống. Ngôi sao nam nổi đình nổi đám nhiều năm với nhan sắc trời ban, ai có thể nghĩ lại giở trò sau lưng người khác, đúng là không cảm nổi kiểu người như vậy.
Một người có thể bò lên giường bất kì ai để được nổi tiếng, sau khi đi lên từ vũng bùn ngập ngụa, lại đi đè đầu cưỡi cổ người khác, bắt họ cùng nếm trải đau khổ.
Vai diễn của anh ta hình như là một vị vua điên, màn ảnh đề thêm dòng chữ “Triều đại Kim Đà“.
Vương triều kịch.
“Vương triều kịch là gì thế?” Anh hỏi.
Bác tài ngạc nhiên nói: “Đến cả vương triều kịch mà cậu cũng không biết ư? Đây là chính kịch kinh điển của nước ta, đã quay mười mấy năm, những ngôi sao lớn trong nước mà cậu biết tên, ai mà chưa từng đóng vương triều kịch!”
Bác tài xế nhiệt tình, trò chuyện rôm rả không ngớt.
Nghe bác nói một lúc lâu, Giản Văn Minh xem như cũng biết đại khái. Vương triều kịch là một loạt các chính kịch lịch sử, mỗi năm một mùa, quay theo tình tự tuyến tính từ cổ đại đến hiện đại, bao gồm tất cả những vị hoàng đế và các truyền thuyết nổi tiếng trong lịch sử, loạt kịch triều đại này là do □□ nhà nước khởi xướng, và rồi lại trở thành thước đo quan trọng để đánh giá mức độ nổi tiếng của diễn viên.
Tam đại diễn cốt, tứ đại trung sinh, lục tiểu sinh trong nước đều đã được đóng vai chính trong các kịch triều đại.
Mà《Triều đại Kim Đà》là bộ thứ ba, đảm nhận vai chính là diễn viên tuyến một Cố Vân Tương, và một loạt các ngôi sao có tên tuổi khác.
Nhắc đến Cố Vân Tương, bác tài không tiếc lời khen ngợi: “Tôi chưa bao giờ thấy Omega nào đẹp hơn cậu ấy, kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt, năm sau mà không được nhận giải Kim Lan thị đế, tôi phải kiến nghị!”
Giản Văn liếc nhìn ra ngoài cửa xe sau khi nghe những lời đó, đập vào mắt lại là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Cố Vân Tương.
Những tấm biển của cáo của anh ta treo đầy rẫy trong thành phố này, dường như còn nổi tiếng hơn cả Chu Đĩnh.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn cuộc gọi đến, là Lý Nhung gọi tới.
“Alo.”
“Nghe tiểu Hoàng nói, cậu xong hết việc rồi?”
Giản Văn Khê “Ừ” một tiếng: “Tôi bảo cậu ấy về trước rồi.”
“Hôm nay cậu cũng không còn việc gì nữa, chủ tịch Tống gọi đích danh cậu tới đây. Tôi bắn địa chỉ qua cho cậu, cậu mau mau tới đây.”
Lý Nhung không phải đang hỏi ý kiến mà là đang thông báo cho anh, nói xong liền cúp máy.
Một địa chỉ tin nhắn được gửi tới điện thoại của anh.
Giản Văn khê nhìn chăm chăm vào điện thoại một lúc, điện thoại có vết nứt nhỏ ở góc bên phải màn hình. Sau vài giây, màn hình tối đi, lộ ra nhiều vết xước, phản chiếu đôi mắt phượng của anh.
Trong đầu hiện lên phản ứng của Giản Văn Minh, đôi tay không ngừng run rẩy.
Anh ngẩng đầu nó với bác tài: “Bác tài, đến Thịnh Quang Hoa Phủ.”
Bác tài nghe vậy liền “Huýt” một tiếng: “Được đấy.”
Thịnh Quang Hoa Phủ, là một trong những nơi ăn chơi hàng đầu ở thành phố Hoa, người đến đây không phải giàu thì cũng cực giàu, chỉ mở cửa cho các hội viên vì tính riêng tư, đồ ăn, nơi ở, vui thú đều là số một, rất được những người trong giới giải trí ưa chuộng.
Giản Văn khê xuống xe, ngước lên nhìn thì hiện ra trước mắt là một toà cung điện bảy tầng kiểu Âu, ở giữa có đài phun nước lớn, những cột nước tạo thành những đóa hồng với những cánh hoa nhiều thù hình, bao quanh tượng thần Vệ Nữ.
Người gác cửa biết anh, vừa thấy anh xuống xe liền chạy tới: “Ngài Giản, mời ngài đi theo tôi.”
Bước vào đại sảnh, trước mắt anh là nội thất nguy nga lộng lẫy cùng với hương thơm nồng của hoa hồng đón tiếp.
Nó giống mùi tin tức tố trên người anh, nhưng ngọt và thơm hơn. Hoa hồng đỏ được những hoa hồng trắng bao quanh, chụm lại thành một mảng lớn, hương hoa đều bám lên người anh.
Người gác cửa giao anh cho người phục vụ ở sảnh, người phục vụ lại dẫn anh đến chỗ chờ thang máy, phía sau có tiếng bước chân, Giản Văn Minh khẽ quay đầu nhìn, sắc mặt cứng đờ.
Anh thấy một gương mặt thân quen.
Khương hồng.
Lúc anh tìm kiếm thông tin về Chu Đĩnh, người hay xuất hiện bên cạnh hắn chính là cô gái Alpha này.
Khương Hồng còn mạnh mẽ và nghiêm khắc hơn trong ảnh.
Khương Hồng cũng thoáng sửng sốt khi thấy anh, cô có vẻ rất ngạc nhiên, sau đó nhíu mày đứng bên cạnh.
Thang máy vang tên một tiếng “Đinh”, cửa thang máy mở ra, Khương Hồng bước ngay vào bên trong, sau đó ôm cánh tay nhìn về phía Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê vừa mới bước vào đã cảm nhận được tin tức tố áp bức của Alpha, anh hơi nhăn mày, rồi cố gắng khôi phục lại thần sắc.
Tin tức tố của Alpha có thể biến đổi từ dư vị tình ái thành thứ vũ khí sắc bén khi họ nổi giận, tin tức tố áp bức này tràn ngập địch ý, đối với Alpha khác chỉ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng với một Omega như anh, lại còn chưa bị đánh dấu thì đây đúng là cực hình.
Dù có mạnh mẽ tới đâu cũng không chống lại nhược điểm sinh lý của mình, mùi tin tức tố càng lúc càng nồng nặc, đến ngay cả người phục vụ là Beta cũng khó chịu quay đầu đi.
Đôi tai Giản Văn Khê ửng hồng rồi lan ra khắp mặt anh, anh mím môi dựa vào sức mạnh ý chí mới ngăn không cho cơ thể mình run rẩy.
Lại một tiếng “Đinh”, cửa thang máy mở ra, anh mau chóng nhấc chân bước ra ngoài, đi được vài bước, cuối cùng cũng không thể chống cự thêm được nữa, lảo đảo vươn tay vịn vào tường.
Người phục vụ vội vàng đỡ anh dậy: “Ngài có sao không?”
Anh lắc đầu, trán đã đẫm mồ hôi. Anh thở hổn hển quay đầu lại nhìn về phía thang máy, cửa đã khép lại.
Khương Hồng buông cánh tay đang ôm kia, trong thang máy ngoại trừ tin tức tố của cô ra, con có hương thơm ấm áp của thường xuân.
Rõ ràng đây là mùi tin tức tố, chẳng lẽ là tới kỳ động tình?
Mùi kinh tởm chết đi được.
Cô đến Thịnh Quang Hoa Phủ, bởi vì Chu Đĩnh đang ở đây họp mặt gia đình.
Mẹ Chu Đĩnh từ nước ngoài trở về, cả nhà đến Thịnh Quang Hoa Phủ để ăn tối.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, chỉ trong một ngày, cô đã gặp Giản Văn Minh tận hai lần. Không phải cậu ta đang ở đài truyền hình ư, sao lại chạy đến đây thế này?
Cô có một dự cảm không lành.
Chu Đĩnh đã ăn xong, trợ lý đưa cho hắn kịch bản mới nhận được, hắn đi tới phòng bên cạnh, ngả người xuống sô pha đọc kịch bản.
“Đoán xem ban nãy tôi vừa thấy ai?” Khương Hồng vừa bước vào đã nói.
Trợ lý Tiểu Vương không chút do dự trả lời: “Giản Văn Minh?”
Chu Đĩnh ngẩng đầu lên nhìn.
Khương Hồng cười khẩy một tiếng.
Tiểu Vương nói: “Nhìn mặt chị Hồng là em biết ngay.”
Chẳng trách Khương Hồng, ngay cả hắn cũng ghét Giản Văn Minh, ghét luôn cả công ty giải trí Ngải Mỹ nữa.
Tiểu Vương nói thêm: “Cậu ta chắc không biết anh Chu cũng ở đây đâu nhỉ? Đi đâu cũng chạm mặt cho được. Lần trước vừa mới trả lời phóng viên ở sân bay xong, giờ lại muốn bám anh Chu để lên hot search nữa à.”
Lông mày Chu Đĩnh khẽ chau lại, vẻ mặt ghê tởm biến mất, chỉ để lại vẻ bình tĩnh, nhưng khí tức xung quanh hắn thay đổi, có chút lạnh lùng.