Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Chương 74: Chương 74: Âm mưu?




Nơi mà Cố Hàn đến quả thật là phòng của Mộc Lan Chi. Nhưng hắn đến là vì đứa trẻ chứ không phải vì ai khác, càng không phải đến để hỏi thăm tình trạng hai cánh tay bị bỏng của Mộc Lan Chi đã như thế nào.

Vì cửa phòng không đóng nên người đàn ông rất dễ dàng đi vào trong mà không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.

Nhìn thấy tiểu Anh đang nằm trên giường, còn Mộc Lan Chi thì vắt khăn ấm để lau người cho đứa trẻ, hắn liền bước đến cầm lấy chiếc khăn trong tay cô.

“Cô không nghe bác sĩ dặn là không được để vết thương đụng nước sao? Hay chê vết thương vẫn chưa đủ nặng, chưa đủ mức có thể thành công lấy được sự quan tâm của tôi?”

Mộc Lan Chi cười khổ khi nghe xong những gì người đàn ông vừa nói, cô cũng không muốn tranh giành với hắn nên lặng lẽ ngồi xuống, hướng ánh mắt xót xa nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường.

“Em biết dù bây giờ em có chết ngay trước mắt anh thì anh cũng không hề để tâm tới, nên em hà tất gì phải tự làm hại bản thân mình chứ.”

Cố Hàn chẳng mấy hứng thú với chủ đề mà người phụ nữa kia đang đề cập tới. Hắn vắt khăn cho ráo nước sau đó giao lại cho Mộc Lan Chi để cô ta lau mặt cho đứa trẻ.

“Tiểu Anh nó bị làm sao?”

“Lúc nãy con hơi nóng, em vừa cho uống thuốc hạ sốt được một lúc thì ngủ. Đêm nay phải thức canh chừng nếu sáng mai vẫn không hết sốt chắc phải đến bệnh viện một chuyến.”

Hắn đứng đó, nhìn đứa trẻ một lúc, cũng nghe được tình hình không có gì quá nghiêm trọng thì cũng không có ý định sẽ ở lại đây lâu hơn nên liền trầm giọng lên tiếng:

“Đêm nay tôi sẽ ngủ phòng bên cạnh, có việc gì thì cứ sang đó gọi tôi.”

“Ba ơi...”

Vừa xoay lưng định rời đi thì giọng nói khàn đặc của đứa trẻ khiến hắn phải dừng bước và quay người trở lại.

“Tiểu Anh muốn ba ở lại với con. Từ trước tới giờ mỗi khi con bệnh mẹ đều thức cả đêm để chăm sóc, hôm nay mẹ đang bị đau ba có thể ở lại thay mẹ chăm sóc cho con được không? Con cũng muốn được ba quan tâm và lo lắng...”

Những câu từ của đứa trẻ thật khiến người nghe được không thể nào không cảm thấy yêu thương, cũng chẳng nỡ lòng từ chối bất cứ một điều gì. Đối với người làm ba như Cố Hàn thì càng không thể.

Hắn quay trở về phía giường ngủ, đưa tay xoa xoa đầu bé con một cái, sau đó ôn nhu cất lời:

“Được, đêm nay ba sẽ ở lại với con. Giờ con có muốn ăn gì không để ba kêu người làm chuẩn bị.”

Đứa trẻ khẽ lắc đầu trước rồi mới nói tiếp:

“Con có uống sữa nên không đói nhưng mẹ thì chắc là đói rồi đó ba.”

Tầm mắt của Cố Hàn lúc này đã chuyển sang người phụ nữ. Nhìn nét mặt u buồn của cô, cả vết thương trên tay khiến hắn chợt dao động trong lòng. Phần vì đứa trẻ nên hắn cũng không muốn quá lạnh nhạt như trước, dù sao cũng chỉ còn năm ngày cuối cùng, thôi thì coi như tạo chút niềm vui cho con trẻ.

“Gọi người làm hâm lại thức ăn rồi ăn tối đi, để tiểu Anh tôi trông chừng cho.”

“Anh định ở lại đây thật sao? Vậy còn Sở Nhu cô ấy...”

“Đó là chuyện riêng của tôi, cô không cần phải xen vào.”

“Dạ! Vậy em xuống lầu một chút, ăn xong em sẽ quay trở lại ngay. Lúc đó anh có muốn về phòng với cô ấy thì cứ về, tự em chăm sóc tiểu Anh cũng được.”

Mộc Lan Chi nhỏ giọng nói rồi liền lặng lẽ rời đi.

- ---------------

Sở Nhu mang theo tâm trạng nặng nề quay trở về phòng ngủ. Thời gian gần đây cô đã không còn như hình với bóng bên cạnh Cố Hàn nữa, mà thời gian của hắn phải chia năm xẻ bảy, phân bố cho nhiều người ở nhiều nơi khác.

Tuy hắn vẫn quan tâm chăm sóc cô kỹ càng nhưng sao cô lại cảm thấy giữa cả hai đang dần có khoảng cách.

Có lẽ đến lúc này thì cô mới nhận ra bản thân đã sai lầm khi để người tình cũ của chồng mình ở lại. Nhân gian có câu “Tình cũ không rủ cũng tới” hay câu “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” trong tình huống của cô dù là câu nào đi chăng nữa thì cô cũng rất sợ nó sẽ xảy ra với mình.

Bước lên giường ngủ, lủi thủi nằm một mình, cảm giác cô đơn chợt ùa về khiến trái tim bé nhỏ thêm buồn sầu, đau thương.

Sở Nhu đang thầm nghĩ rằng, chắc đêm nay Cố Hàn sẽ không quay về vì con trai của anh đang không được khỏe, nó cần có anh bên cạnh, và chắc là anh cũng sẽ quên mất người con gái sẽ vì anh mà khó ngủ đêm nay.

*Cốc cốc cốc.*

Âm thanh gõ cửa chợt vang lên tạm thời khiến người con gái gác lại những suy nghĩ đau buồn, vội lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống gò má, sau khi điều chỉnh lại sắc thái khuôn mặt sao cho bình thường nhất thì cô mới đi đến mở cửa phòng.

*Cạch.*

Cửa phòng vừa được mở ra, Sở Nhu nhìn thấy người đang đứng bên ngoài là Mộc Lan Chi thì không khỏi bất ngờ.

“Mộc Lan Chi... Sao chị lại đến đây? Tôi nghe nói tiểu Anh không được khỏe, thằng bé vẫn ổn chứ?”

“Tiểu Anh bị sốt nhẹ, Cố Hàn đang ở bên cạnh chăm sóc cho thằng bé. Anh ấy kêu tôi xuống bếp pha cho cô ly sữa rồi mang lên đây.”

Tâm trạng đang không tốt nên Sở Nhu cũng không nói gì nhiều mà trực tiếp nhận lấy ly sữa từ khay nước trên tay Mộc Lan Chi, ánh mắt của cô chợt dừng lại vài giây ở tách cà phê còn lại trên khay.

“Chị pha cà phê cho Cố Hàn sao? Uống cà phê vào giờ này sẽ rất khó ngủ, để tôi xuống bếp pha cho anh ấy ly trà nhụy sen sẽ tốt hơn.”

Nói rồi Sở Nhu liền đóng cửa phòng định đi xuống bếp nhưng đã bị Mộc Lan Chi ngăn lại.

“Đây không phải cà phê của Cố Hàn mà là của Đại thiếu gia, Cố Thành. Lúc nãy dì Nga định mang lên cho anh ấy, thấy vậy nên tôi bảo dì đưa tôi mang lên luôn cho tiện.”

“Vậy sao... Thế thì phiền chị mang lên cho anh hai ngay đi, chắc anh ấy cũng đang chờ. Tôi pha trà rồi mang đến cho Cố Hàn vừa hay có thể thăm tiểu Anh luôn.”

Dù là lí do gì thì Sở Nhu cũng không thay đổi dự định. Thấy cô rời đi, Mộc Lan Chi đột nhiên lại kêu lên một tiếng “A...” trong giọng nói như đang chịu đau đớn khiến Sở Nhu phải chú ý đến.

“Chị bị sao vậy?”

“Đột nhiên tôi đau bụng muốn đi vệ sinh quá, chắc không thể mang cà phê lên cho anh Thành được mất... Cô có thể mang lên cho anh ấy giúp tôi được không?”

Mộc Lan Chi mặt mày nhăn nhó, đưa tay ôm bụng, biểu cảm khó chịu này đã thành công lấy được lòng tin của Sở Nhu.

“Vậy chị đưa đây tôi mang đi cho.”

Nói rồi Sở Nhu đưa tay đến nhận lấy khay nước trên tay Mộc Lan Chi mà chẳng để ý đến trên khóe môi của người phụ nữ kia đang hiện ra một nụ cười quỷ dị.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.