Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Chương 73: Chương 73: Giới hạn




“Cố thiếu... Cầu được buông tha, vợ chỉ nói đùa thôi mà...”

Đôi vợ chồng son, giận nhau chưa được mấy phút thì lại thản nhiên phát cẩu lương miễn phí cho cả nhà.

Họ tình tứ dắt nhau từ thư phòng đi sang phòng ngủ mà chẳng hề nhận ra từ trên lầu 4 đã có một ánh mắt trầm ổn đang âm thầm dõi theo.

Cố Thành đã đứng đó từ rất lâu chỉ để chờ đợi xem tình hình giữa Sở Nhu và Cố Hàn như thế nào. Anh muốn biết Cố Hàn có làm khó cô hay không, có tin tưởng cô hay không nên mới ẩn nhẫn chờ đợi bóng dáng của cô xuất hiện trong tầm mắt của mình.

Đến khi bắt gặp hình ảnh thân thiết của hai người họ, thấy nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên đôi môi cô gái thì khóe môi mỏng của anh mới thoáng hiện lên nụ cười yên lòng.

Cũng tại khoảnh khắc này, phía dưới cầu thang từ lầu 2 đi lên cũng có một ánh mắt lén lút nhìn theo đôi nam thanh nữ tú vừa ôm nhau rời khỏi thư phòng.

Nhưng đôi mắt này lại chẳng hề có lấy một tia tốt đẹp, khi tròng mắt của người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Sở Nhu bằng sự ghen tức và đố kỵ. Đôi bàn tay từ lâu cũng đã tạo thành nắm đấm.

Cô ta mang theo cơn phẫn nộ, hậm hực quay trở xuống, đi một mạch về phòng.

*Rầm.*

Âm thanh phát ra từ cánh cửa khiến Cố Thái Anh đang ngồi trong phòng cũng phải giật mình. Thấy sắc mặt của Mộc Lan Chi không được vui, cậu bé liền chạy đến, dùng giọng điệu non nớt của một đứa trẻ đến hỏi han tình hình.

“Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Có ai chọc mẹ nổi giận sao?”

Mộc Lan Chi sửa đổi thái độ ngay tức thì, khi bên cạnh bây giờ là một người có thể giúp cô ta thực hiện toàn bộ kế hoạch.

Từ giận giữ, thoáng chốc người phụ nữ đã chuyển sang nét mặt buồn bã, sâu trong ánh mắt như đang chất chứa một nỗi niềm đầy đau khổ và thất vọng để lấy lòng thương hại.

Cô đưa tay xoa nhẹ đầu đứa trẻ, giọng điệu nghẹn ngào khẽ cất nên lời:

“Chắc mẹ phải rời đi rồi...”

“Mẹ đi đâu? Chẳng phải mẹ nói chỉ cần con nghe theo lời mẹ dặn thì mẹ sẽ không bỏ con, sao giờ mẹ lại thay đổi? Tiểu Anh đã rất nghe lời của mẹ mà...”

“Mẹ xin lỗi! Vốn dĩ mẹ ôm hi vọng có thể làm ba con hồi tâm chuyển ý, nhưng xem ra mẹ không làm được rồi. Ba con quá yêu thương người phụ nữ ấy, mẹ đã không còn hi vọng nào nữa.”

Mộc Lan Chi nói mà đôi mắt đỏ hoe, lệ thủy long lanh như sắp rơi xuống, với điệu bộ đáng thương đã thành công lấy được lòng thương cảm của đứa trẻ ngây thơ.

“Nhưng con không muốn mẹ rời xa con, nếu ba thương người phụ nữ đó như vậy thì chúng ta làm ba ghét cô ta là được mà. Con cũng không muốn ba có thêm em bé, như vậy ba sẽ không còn thương con nữa.”1

Mũi tên đã bắn trúng hồng tâm ngay trong lần đầu tiên. Với những gì Cố Thái Anh vừa nói ra cũng là những điều mà người phụ nữ kia đang chờ đợi.

“Nếu vậy thì tiểu Anh phải giúp mẹ, con có đồng ý không?”

“Đương nhiên là đồng ý rồi ạ! Con chỉ muốn được sống cùng với ba và mẹ chứ không muốn phải sống với người dì ghẻ kia đâu.”

Mộc Lan Chi liền cười hài lòng, sau đó bế đứa trẻ ngồi vào lòng mình.

“Vậy bây giờ con hãy nhớ lời mẹ dặn, có thành công hay không thì đêm nay sẽ là đêm quyết định cuối cùng của chúng ta.”

- ---------------

19 Giờ tối tại biệt thự Win, khi mọi người đã có mặt đông đủ tại phòng ăn thì sự vắng mặt của Mộc Lan Chi và Cố Thái Anh đã khiến Cố Hàn trở nên cáu bẩn.

“Dì Nga, dì lên mời chị Lan Chi với bé tiểu Anh xuống ăn tối đi, kẻo thức ăn lại nguội hết thì mất ngon.”

Nhận lệnh của Nhị thiếu phu nhân, dì Nga liền gật đầu rồi rời khỏi phòng bếp, lên lầu 2 tìm Mộc Lan Chi và tiểu thiếu gia Thái Anh.

“Vợ ăn đi, không cần phải chờ.”

Cố Hàn gắp thức ăn bỏ vào chén cho Sở Nhu, sau đó lại bắt đầu phần ăn của mình. Đối với những con người hắn không quan tâm thì trong mắt hắn chẳng là gì cả. Huống chi là việc phải chờ đợi, nhún nhường với tình cũ, người đã từng xác muối vào tim hắn.

“Nhưng mà ăn trước như vậy thì mất lịch sự quá.”

“Em đừng để ý thái quá mọi chuyện, là cô ta không biết phép tắc nên mới để chúng ta phải chờ. Em ăn đi rồi còn lên phòng nghỉ ngơi.”

Hiếm khi Cố Thành lên tiếng trong bữa ăn nhưng lúc này anh đã mở lời với Sở Nhu, thậm chí còn gắp thức ăn cho cô. Hành động này cũng đã khiến sắc mặt của người đàn ông còn lại chợt trầm xuống, ánh mắt lạnh đi vài phần.

“Dạ, vậy em mời anh hai ăn cơm.“. Đọc tru

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.