Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Chương 61: Chương 61: Chỉ ngọt được với vợ




“Vợ không khỏe hay là đừng nấu nữa, cứ để đó cho người giúp việc làm. Vợ lên phòng nghỉ ngơi đi.”

Vừa xuống khỏi xe, Cố Hàn đã đi đến dìu lấy Sở Nhu, hắn xem cô cứ như là bệnh nhân vừa được xuất viện về nhà. Nhìn người đàn ông nâng niu cô từng li từng tí mà trong lòng người con gái vô cùng hạnh phúc, nhưng sự lo lắng thái quá này khiến cô vẫn không thể đè nén được cơn buồn cười.

“Vợ chỉ thấy khó chịu một chút khi ngửi thấy mùi cá thôi à. Giờ vợ bình thường lại rồi, trong người cũng rất khỏe. Chồng đừng có lo nữa.”

Sở Nhu vừa cười vừa nói, cô còn gỡ tay đang nâng đỡ dìu dắt trên người mình xuống, sau đó đi một mạch vào phòng bếp, để lại cho người đàn ông nét mặt ngơ ngác, thấy vợ bỏ đi hắn cũng nhanh chóng đẽo theo sau.

Mộc Lan Chi từ đầu tới cuối luôn dõi mắt nhìn theo hai người họ, dù là ở đâu, trong hoàn cảnh nào thì giữa Sở Nhu và Cố Hàn đều có một sự gắn kết chặt chẽ, họ dính nhau như sam thậm chí còn không bao giờ xa nhau quá 10 phút. Đến cả mối tình đầu của hắn thì Mộc Lan Chi cô cũng chưa từng nhận được nhiều yêu thương và quan tâm như thế, chính điều ấy mà trong cõi lòng người phụ nữ lúc này đã dần thấp lên ngọn lửa của sự đố kỵ.

Sở Nhu vừa vào tới phòng bếp chuẩn bị lấy tạp dề mang lên người thì nhìn thấy Cố Hàn lẽo đẽo vào tới, cô liền tròn xoe hai mắt mà hỏi:

“Sao chồng lại vào đây?”

“Thì vào phụ vợ nấu ăn.”

“Vậy ai xách đồ ngoài xe vào?”

“Thì còn Mộc Lan Chi ngoài đó mà.”

“Trời ạ, người ta là khách chứ đâu phải giúp việc mà anh lại... Anh mau ra đó mang đồ vào đây cho em đi.”

Sở Nhu chỉ biết đưa tay đỡ trán, thầm bái phục trước thái độ dửng dưng của chồng mình. Nói hắn không biết thương hoa tiếc ngọc là không oan một chút nào.

“Mặt anh đẹp trai thế này mà vợ kêu anh đi xách đồ à, cứ để đó anh kêu người làm ra mang vào.”

“Thế đẹp trai thì không cần phải ăn cơm đâu. Có chút việc nhỏ nhặt mà anh cũng làm phiền người khác, thôi để em tự ra mang vào cho nhanh.”

“Thôi thôi, vợ để đó anh đi.”

Cố Hàn ngay lập tức đưa tay ra ngăn Sở Nhu lại rồi quay lưng định trở ra xe lấy đồ vào thì Mộc Lan Chi đã vào tới.

“Không cần đâu, em mang vào hết rồi đây.”

“Sao chị không để đó cho Cố Hàn ra lấy hay gọi người làm mang vào cũng được mà.”

Sở Nhu đi đến nhìn Mộc Lan Chi bằng ánh mắt áy náy, cô thật không muốn bị Mộc Lan Chi hiểu lầm là cô đang xem cô ta như người làm trong nhà một chút nào hết, nhưng khi nhìn thấy nụ cười hòa đồng của người phụ nữ đối diện thì sắc mặt của cô mới phần nào thả lỏng.

“Chỉ là chút việc vặt thôi mà, đừng khách sáo. Cô cho tôi ở lại với tiểu Anh vài ngày thế này thì tôi phải cảm ơn cô mới đúng.”

“Tôi cũng vì muốn tốt cho tiểu Anh thôi, đâu có đứa trẻ nào có thể dễ dàng rời xa mẹ của mình được. Trước mắt cứ để cho cậu nhóc làm quen với môi trường mới đã.”

“Cứ chờ đến khi có kết quả giám định ADN rồi tính tiếp.”

Người chen vào cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ không ai khác chính là Cố Hàn, nam nhân quyền lực nhất tại đây.

Hắn dửng dưng đưa ra một câu chốt cuối cùng sau đó đi qua phía Sở Nhu giúp cô buộc dây chiếc tạp dề ra sau lưng.

“Nếu đã vào đây rồi thì phụ một tay luôn đi, dù gì cô cũng rảnh mà.”

“Cố Hàn, anh nói chuyện khó nghe quá đi mất.”

Trước lời nhắc nhở của Sở Nhu, người đàn ông chỉ cười một cái sau đó lại tùy ý phóng túng, ghé miệng sát vào tai cô mà thì thầm:

“Chồng chỉ ngọt được với vợ thôi à!”

Nói xong hắn lại tặng lên má cô vợ nhỏ của mình một nụ hôn, hình ảnh này đã khiến Mộc Lan Chi cảm thấy chán ghét, cô không muốn nhìn nữa nên lẳng lặng đi đến giá treo lấy tạp dề mang vào người.

“Anh đó, nên tiết chế lại đi. Dù gì cũng phải tôn trọng người đối diện một chút chứ.”

“Anh quen rồi!”

Nam nhân ngang ngược thì lúc nào cũng có thể ngang ngược được. Cố Hàn căn bản chẳng mảy may đến ánh mắt của người khác nhìn về mình thế nào. Hắn chỉ cần biết là chuyện bản thân đã muốn làm thì không có bất cứ điều gì có thể ngăn cản hay khiến hắn phải nao núng, chần chừ.

“Ba ơi, con muốn ra ngoài chơi. Ba ra chơi lắp ráp mô hình với con đi.”

Đến đứa trẻ Cố Thái Anh cũng cảm thấy không vừa mắt với một màn tình tứ giữa ba mình với người phụ nữ khác nên liền chạy đến lay lay tay Cố Hàn, giọng điệu trẻ con giở trò nũng nịu.

Thấy vậy Cố Hàn cúi xuống, xoa xoa đầu cậu nhóc một cái rồi điềm đạm lên tiếng:

“Con ra ngoài tự chơi đi, hay gọi mấy cô chú giúp việc chơi cùng. Giờ ba phải phụ mẹ tiểu Nhu nấu ăn nên không thể chơi với con được.”

“Không. Con muốn ba chơi với con.”

“Không được, giờ ba bận rồi con tự chơi một mình trước rồi lát nữa ba ra sau.”

“Không. Con muốn ba đi với con ngay bây giờ.”

Cố Thái Anh khoanh tay trước ngực, nét mặt đanh lại với thái độ bướng bỉnh làm Cố Hàn bất giác cau mày, hắn đang cực khó chịu với hành động không ngoan ngoãn của đứa trẻ này.

Thấy bầu không khí chợt trở nên căng thẳng Sở Nhu liền nhanh chóng lên tiếng giải vây vấn đề.

“Thôi thôi được rồi, anh ra ngoài chơi với con đi. Em có cần anh phụ đâu.”

“Nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì hết, mau đưa tiểu Anh ra ngoài đi cho tụi em còn làm việc.”

Sở Nhu vừa nói vừa đẩy người đàn ông to lớn kia đi ra khỏi phòng bếp, sau đó lại nắm tay tiểu Anh giao lại cho hắn, rồi mỉm cười tươi tắn:

“Hai ba con chơi vui vẻ nha!”

Vẫy tay chào đôi bạn một lớn một nhỏ kia xong Sở Nhu liền quay trở vào trong, bắt tay ngay vào công việc. Còn người đàn ông vừa bị xua đuổi kia chỉ đành hậm hực nắm tay đứa trẻ dắt ra ngoài.

Gian bếp lúc này chỉ còn lại hai người, thấy bầu không khí có chút ngột ngạt nên Sở Nhu đã lên tiếng bắt chuyện trước:

“Nếu chị không muốn ở đây thì cứ ra ngoài chơi với tiểu Anh đi, tôi kêu người làm vào phụ cũng được.

“Cứ để hai ba con họ chơi với nhau đi, tôi ra đó cũng không biết nên làm gì.”

Nghe Mộc Lan Chi nói vậy Sở Nhu cũng không nói đến chủ đề đó nữa mà bắt đầu phân chia công việc.

“Vậy chị giúp tôi chuẩn bị thịt gà nha, tôi làm cá để nấu cháo.”

“Ừ, cô lo bên đó đi. Phần bên đây cứ giao cho tôi.”

Thế rồi hai người phụ nữ, mỗi người một việc bắt tay vào hành trình chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.

Việc đầu tiên Sở Nhu chọn là làm cá để nấu cháo cho Thạc Hải Ly, nhưng khi vừa động vào con cá, mùi tanh từ nó lại xộc lên cánh mũi khiến cô một lần nữa cảm thấy buồn nôn, lần này cô còn chẳng kìm nén được nữa mà chạy đến bồn rửa tay nôn thóc nôn tháo đến mức mặt mày tái mét.

“Ọe...ọe...khụ khụ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.