Tuy là ra ngoài chơi với Cố Thái Anh nhưng người đàn ông cuồng vợ kia lại chọn vị trí ngồi chơi ngay bên cạnh phòng bếp, được cái nhà rộng nên dù ngồi đâu cũng thoải mái không hề tù túng hay chật hẹp.
Và điều đáng buồn cười hơn là dù ngồi bên cạnh đứa con trai của mình nhưng tâm hồn của người đàn ông ấy lại lơ lửng đâu đâu trong phòng bếp. Hắn căn bản là lo lắng cô vợ nhỏ của mình sẽ bị người phụ nữ kia ức hiếp, sợ vợ mình quá hiền mà phải chịu ủy khuất nên cứ lâu lâu hắn lại lén thò đầu vào trong nhìn trộm tình hình rồi lại quay trở ra.
Đúng lúc này hắn đang nhìn vào trong xem Sở Nhu làm gì thì đã nhìn thấy hình ảnh cô đứng bên bồn rửa tay nôn thóc nôn tháo, ngay sau đó hắn liền lập tức đi thẳng vào trong, đến chỗ Sở Nhu vừa vuốt lưng cho cô vừa lo lắng hỏi han:
“Vợ sao vậy?”
Sở Nhu dường như đã nôn hết tất cả những gì đang chứa trong dạ dày ra ngoài nhưng cô vẫn cứ muốn nôn, đến khi nôn khan thêm một lúc thì mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Vợ định làm cá nhưng khi ngửi thấy mùi tanh thì lại buồn nôn, giờ vợ thấy đỡ hơn nhiều rồi, chồng đừng lo.”
“Mặt mày nhợt nhạt hết rồi mà kêu chồng đừng lo. Lúc nãy ở siêu thị đã bị như vậy rồi giờ lại bị tiếp tục. Mau đi bệnh viện với chồng ngay.”
“Vợ không đi đâu, còn hơn một tiếng nữa là bà nội với ba tới rồi. Chúng ta đi ai ở nhà đón họ, vợ không sao thật mà.”
“Chuyện đó không quan trọng, quan trọng nhất bây giờ là sức khỏe của vợ. Nghe lời chồng, phải đi bệnh viện ngay lập tức.”
Vừa nói Cố Hàn vừa cởi nốt chiếc tạp dề trên người Sở Nhu xuống, sau đó nắm tay cô định dắt ra ngoài nhưng Sở Nhu lại cố thủ không chịu nhấc chân lên.
“Vợ không đi đâu, vợ khỏe thật rồi mà. Vợ muốn ở nhà đón bà nội, chứ bà tới mà không thấy ai bà sẽ buồn.”
Cố Hàn đành bất lực quay lại nhìn cô vợ nhỏ của mình với ánh mắt ôn nhu nhất, dù tâm tình vì lo cho cô mà đang chẳng mấy tốt đẹp.
“Có thật là không sao nữa không?”
Sở Nhu mím môi, khẽ gật gật đầu sau đó cười nịnh lấy lòng người đàn ông của mình một cái.
“Được, vậy chồng nghe theo ý của vợ. Nhưng nếu vẫn còn xảy ra tình trạng này thêm một lần nào nữa thì vợ đừng có trách. Còn giờ thì lên phòng nằm nghỉ, không nấu nướng gì nữa hết.”
“Nhưng mà vợ muốn tự tay n...”
“Để đó người khác nấu.”
Không để Sở Nhu nói hết câu người đàn ông đã lập tức chen ngang, còn không để cô nấn ná thêm một phút nào nữa hắn đã trực tiếp nhấc bổng cô lên sau đó bế cô đi thẳng một mạch ra ngoài.
“Chồng bỏ vợ xuống đã, vợ tự đi được mà.”
“Bỏ xuống để vợ lại chạy lung tung à. Ngoan ngoãn nằm yên để chồng bế.”
Cứ như vậy Mộc Lan Chi lại một lần nữa bị tẩn cơm tró ngập mặt. Còn gì đau hơn khi phải chứng kiến cái cảnh người đàn ông mình yêu ân cần chăm sóc cho người con gái khác, đã vậy còn trao gửi hết yêu thương đến người ấy ngay trước mặt mình.
Người đàn ông đó cũng đã từng là của cô, cũng từng trao cho cô rất nhiều yêu thương, sự quan tâm cô nhận được cũng không thua kém người phụ nữ ấy. Nhưng rồi cô lại lầm đường lạc bước, vì chút danh lợi vì hai chữ hào môn mà tự đạp đổ tất cả hạnh phúc, tự cắt đứt một tình yêu đẹp. Để bây giờ ôm đầy nuối tiếc, rõ ràng đang ở cạnh nhau nhưng hai trái tim lại cách xa vạn dặm, chẳng bao giờ có thể chạm đến nhau thêm một lần nào nữa.
Càng chứng kiến những cảnh tượng ngọt ngào của họ thì Mộc Lan Chi lại càng nảy sinh lòng đố kỵ. Ánh mắt cô ta nhìn Sở Nhu lúc này cũng đã khác, lòng dạ hẹp hòi, ganh ghét của một người đàn bà đã trực trào trỗi dậy.
Cô ta dõi ánh mắt sắc lạnh nhìn vào bóng lưng của Cố Hàn và Sở Nhu đến khi khuất dạng thì mới chuyển hướng về phía gian bếp, nhìn con cá vừa rồi Sở Nhu đang làm dang dở mà đáy lòng bất giác dâng lên nhiều suy nghĩ xấu xa, khi cô ta đã thừa biết rõ tình trạng của Sở Nhu đang gặp phải là dấu hiệu từ nguyên nhân gì.
- ---------------
Hơn 7 giờ tối lúc này tại ngôi biệt thự sang trọng đã trở nên đông đúc hơn hẳn, Thạc Hải Ly và Cố Hinh vừa đỗ xe vào trong sân thì Cố Thành, Sở Nhu và Cố Hàn đã ra đến tận nơi để chào đón.
Thấy cửa xe vừa mở Sở Nhu đã nhanh chóng đi tới nắm tay Thạc Hải Ly dìu bà bước xuống, cả hai bà cháu khắng khít tay bắt mặt mừng, tình cảm vô cùng thắm thiết, không chỉ vậy Sở Nhu còn ôm chầm lấy Thạc Hải Ly mà nũng nịu.
“Bà nội, cháu dâu nhớ bà quá đi mất.”
“Cô nhớ tôi mà chả thấy vợ chồng cô về thăm bà già này, lại phải để tôi đích thân tới đây thế này đây.”
Thải Hải Ly vừa nói vừa cười, còn xoa xoa đầu Sở Nhu, ánh mắt bà nhìn cô là cực kỳ chiều chuộng.
“Dạ cháu xin lỗi, tại Cố Hàn anh ấy cứ bận rộn suốt ngày. Đã vậy còn không cho con tự đi một mình, cả ngày 24 tiếng hầu như chưa bao giờ con cách xa anh ấy quá 2 tiếng đồng hồ. Vậy thì nội xem làm sao con về thăm nội được, nếu cãi lời chồng con sẽ bị anh ấy cho ăn hành suốt đêm mất.”
Sở Nhu giả vờ chịu nhiều ủy khuất vùi đầu vào lòng Thạc Hải Ly mà giở trò than kể, nhưng những gì cô nói đều hoàn toàn là sự thật khiến người đàn ông kia không thể chối cãi. Ai bảo anh cuồng vợ quá làm gì, vắng một chút đã nhớ đến không làm được gì.
“Không sao không sao, siêng năng vận động hằng đêm như thế là rất tốt. Vậy thì bà mới nhanh có cháu cố để mà bồng bế.”
“Nội... Bà làm con ngại chết mất...”
Cứ tưởng được Thạc Hải Ly đứng về phía mình nhưng không ngờ bà còn tán thưởng Cố Hàn, làm cô ngại đến đỏ bừng cả mặt, cũng khiến cả nhà được một phen bật cười thành tiếng.
Trong khi mọi người còn mãi lo đứng bên ngoài cười nói thì lúc này Mộc Lan Chi cũng dắt theo Cố Thái Anh dè dặt bước ra, nhìn thấy hai người họ mọi người đều ngừng cười, thay vào đó là nét mặt nghiêm túc của Cố Hinh và Thạc Hải Ly.
“Con chào bà, con chào bác.”
Mộc Lan Chi cúi đầu chào hỏi hai vị trưởng bối nhưng mãi vẫn không dám ngẩng mặt lên nhìn họ.
“Cô gái này là bạn gái của con à tiểu Thành?”
Câu hỏi của Thạc Hải Ly khiến Cố Thành chợt giật mình, anh đây là đứng không cũng trúng đạn hay sao?
“Còn đứa trẻ này nữa, nó là con của ai?”
Câu trước còn chưa có câu trả lời Thạc Hải Ly đã nối tiếp thêm một câu, làm bầu không gian chợt nặng nề chùn xuống.
Mãi đến một lúc sau thì mới có câu trả lời vang lên từ phía một trong hai người đàn ông trẻ đang có mặt tại đó.
“Đứa trẻ này là con của con.”