Vẫn như thường lệ sau khi thăm khám xong bác sĩ Trần tháo ống nghe xuống, đút hai tay vào túi áo blouse trắng sau đó quay lại thông báo tình trạng của Sở Nhu cho Cố Hàn được biết.
“Nhị thiếu phu nhân chỉ bị sốt, hiện tượng choáng váng có lẽ là do tối qua thiếu ngủ. Hiện tại Nhị thiếu phu nhân đang mang thai nên không thể tùy tiện uống thuốc nếu không thật sự quá cần thiết. Bây giờ tôi sẽ truyền nước cho cô ấy. Để cắt được cơn sốt Nhị thiếu chỉ cần cho Thiếu phu nhân uống nhiều nước lọc, nước cam, ăn cháo nóng, kết hợp nghỉ ngơi là được.”
“Thật sự không có gì nghiêm trọng?”
Người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mà phải hỏi lại thêm một lần nữa.
“Thật sự không có gì nghiêm trọng. Nhị thiếu cứ yên tâm!”
Bác sĩ Trần vừa cười vừa khẳng định xác nhận lại một lần nữa rồi mới lấy dụng cụ truyền nước ra bắt đầu tiến hành truyền vào người Sở Nhu.
Chợt nhìn thấy chiếc kim luồng khá to mà bác sĩ Trần vừa lấy ra, Cố Hàn đã nhíu chặt hai hàng mày kiếm sắc sảo.
“Không thể truyền kim nhỏ hơn à? Tay vợ tôi nhỏ xíu ông gắn cái kim đó vào làm sao chịu nổi.”
Một câu hỏi, một câu nói mà khiến tất cả mọi người đều phải đưa tay lên đở trán, thở dài ngao ngán. Hắn có cần thương vợ đến mức như thế không? Thân xác Sở Nhu nặng mấy chục cân chẳng lẽ lại không chịu nổi một chiếc kim bé xíu hay sao mà hắn lại phản ứng thái quá đến như thế. Đúng là quá sức buồn cười nên ai nấy đều phải bật cười. Còn vị bác sĩ thì đứng ngớ cả ra, nét mặt dở khóc dở cười chẳng biết phải làm sao trong tình huống này.1
“Bác cứ tiếp tục làm việc của bác đi. Mặc kệ anh ấy.”
Cho đến khi Sở Nhu cất lời thì toàn thể mọi người đều không thể nhịn được nữa mà cùng nhau bật cười thành tiếng, chỉ có bác sĩ Trần là chẳng dám cười lâu vì sợ sẽ bị tảng băng lớn kia đè trúng.
Nhưng một lần nữa ông bị đưa vào kẻ giữa, bên là Cố thiếu quyền lực đầy mình, bên lại là vợ của hắn, nắm trong tay quyền hành cũng không kém. Ông thật sự không biết phải làm sao nên đành phải giương ánh mắt cầu cứu đến Đại thiếu gia Cố Thành.
“Đại thiếu, xin người chỉ điểm.”
“Bác cứ làm theo lời tiểu Nhu nói. Nhị thiếu của chúng ta sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Nghe vậy bác sĩ Trần mới gật gù làm theo, ông chưa bao giờ tiến hành một công việc đơn giản như là truyền nước cho bệnh nhân thế này thôi mà lại gánh nhiều áp lực đến nổi vả cả mồ hôi mẹ lẫn mồ hôi con thế này.
Kim luồng đã cầm trong tay nhưng để gắn được vào tay bệnh nhân thì ông cần phải nắm bàn tay ấy lên để tìm xem mạch nào phù hợp. Nếu là bình thường thì ông không hề ngại ngần gì mà đã trực tiếp cầm tay bệnh nhân lên dù là phụ nữ hay thiếu nữ gì cũng đều như nhau. Nhưng trong trường hợp này ông lại do dự mãi không dám nắm tay Sở Nhu lên để tìm mạch.
Thấy ông ấy cứ mãi lóng ngóng Sở Nhu liền khẽ giọng cất lên câu hỏi:
“Sao vậy bác sĩ Trần?”
“Hay là để Nhị thiếu nắm tay của Thiếu phu nhân lên rồi tôi gắn kim tiêm vào cho tiện.”
“Không cần phải phiền phức vậy đâu. Bác cứ tự nhiên làm việc đi, đừng để ý đến anh ấy.”
“Đúng rồi đó, ông nhanh nhanh tay đi. Để vợ tôi còn nhanh chóng khỏe lại.”
Người đàn ông kia cũng hiểu được vấn đề nên điềm đạm lên tiếng rồi bước đến ngồi lên giường, nắm tay cô vợ nhỏ của mình, như thể đang âm thầm cổ vũ cô hãy cố chịu đau một chút.
Đến lúc này thì bác sĩ Trần mới có thể thả lỏng tâm tình thực hiện nốt công việc còn lại. Ông cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ nhỡ chẳng may lúc cắm kim tim vào làm vỡ mạch chảy máu thì cái mạng nhỏ của ông sẽ bị dọa chết khiếp mất.
Chưa đầy một phút sau quy trình đưa kim luồng vào mạch của Sở Nhu đã hoàn thành, cô bắt đầu được truyền nước để cơ thể hạ bớt nhiệt độ.
“Gần 2 tiếng sau thì bình nước sẽ truyền xong, Nhị thiếu chỉ cần rút kim luồng ra sau đó dán băng cá nhân lại là được.”1.
||||| Truyện đề cử: Ly Hôn Thì Đã Sao? |||||
“Tôi biết rồi.”
“Vậy tôi xin phép ra về. Nếu có vấn đề gì phát sinh thì cứ gọi ngay cho tôi.”
“Tôi tiễn ông.”
Nói rồi Cố Thành cùng bác sĩ Trần liền rời đi, trả lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng nhà nọ.
“Tiểu Anh cũng ra ngoài đây, con sẽ nhờ chị tiểu An mang cháo lên cho dì.”
Cậu nhóc thừa biết bản thân nếu tiếp tục ở lại sẽ bị cho là kỳ đà cản mũi nên cũng lên tiếng nói rồi rời đi.
Gian phòng giờ chỉ còn lại hai người, Sở Nhu nhìn nét mặt không vui của người đàn ông thì liền bật cười khúc khích.
“Chồng sao thế? Lúc nãy vợ nói như vậy khiến chồng mất mặt nên giờ không vui à?”
“Chồng nào dám. Vợ muốn nói gì mà không được. Chồng không vui là vì thấy vợ mang thai cực khổ quá, lúc đầu thì hành nghén không ăn uống được gì. Vừa khỏi thì lại gặp chuyện phải nằm bệnh viện, không được vận động suốt hai tuần. Còn chưa ổn được mấy ngày thì lại đổ bệnh mà đều là vì chồng hết. Còn chưa kể đến không biết lúc sinh có đau lắm hay không? Thấy vợ vất vả, chồng xót lắm!”1
Vừa nói người đàn ông vừa nắm tay cô gái áp lên môi mình, cứ nói xong thì hắn lại hôn một cái.
Sự quan tâm này khiến Sở Nhu trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Tuy con đường tình yêu lẫn hôn nhân của cô chẳng mấy suôn sẻ nhưng cuối cùng thứ cô nhận được vẫn là sự yêu thương vô hạn của người đàn ông này. Điều đó đã là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của cô. Tình yêu càng chông gai thì giữa cả hai mới càng biết trân trọng nhau hơn.
“Là do sức khỏe của vợ yếu chứ đâu liên quan gì đến chồng. Mà chồng đừng có lo, sau này lúc hạ sinh tiểu bảo bối chỉ đau một chút xíu thôi à, vợ chịu được.”
Sở Nhu nào dám nói thật là lúc đau bụng chuyển dạ như bị bẻ gãy 20 chiếc xương sườn cùng lúc. Nếu cô nói vậy thì chắc chắn rằng người đàn ông kia sẽ lo đến mất ăn mất ngủ.
“Vợ nói thật không? Mà sao vợ biết, vợ đã từng sinh em bé bao giờ đâu?”
“Ờ thì vợ nghe mẹ nói vậy. Chắc mẹ không gạt vợ đâu.”
Để lời nói tăng thêm tính chân thực Sở Nhu còn cười thêm một cái.
*Cốc cốc cốc.*
Vừa hay đúng lúc Sở Nhu muốn lảng tránh sang chủ đề khác thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa và ngay sau đó là giọng của quản gia Lâm truyền vào:
“Nhị thiếu gia, cô Mộc Lan Chi đã quay về.”