Cố Hàn mang theo gương mặt lạnh tựa như băng và ánh mắt nghiêm nghị, hắn đi từng bước thong thả xuống phòng khách để gặp lại người mà cách đây vài ngày hắn đã từng tuyên bố là không bao giờ muốn nhìn thấy mặt thêm một lần nào nữa.
Bước đến nơi, hắn đã nhìn thấy đứa nhóc Cố Thái Anh ngồi yên ắng trong lòng người phụ nữ, hai tay ôm chặt lấy thân hình của cô ấy, nước mắt thì giọt ngắn giọt dài lấm lem trên khuôn mặt non nớt.
Còn người phụ nữ, chỉ mới hơn hai tuần không gặp mà suýt nữa hắn đã nhìn không ra đó là ai khi trên người cô ta là quần áo dính đầy bụi bẩn. Trên cánh tay in hằn những vết thương từ đỏ cho đến rướm máu như vừa bị thương gần đây. Trên khuôn mặt ngoài lấm lem vết bẩn cũng có không ít những vết thương, điều này nhiến Cố Hàn bất giác cau mày.
Thật ra thì trong thời gian qua Mộc Lan Chi đã gặp phải những chuyện gì mà lại đến nổi thân tàn ma dại như thế này?
Người đàn ông vừa xuống đến nơi thì A Hải, một trong những tên tay sai được hắn vô cùng tín nhiệm đã cung kính cúi đầu chào hỏi, sau đó nhanh chóng thông báo vào trọng tâm vấn đề.
“Tụi em tìm được người trong một con hẻm C trên đường T tại trung tâm thành phố. Lúc đó có một nhóm người khác cũng đang muốn đưa cô ta đi nhưng cô ta nhất quyết chống trả nên đã bị bọn chúng ra tay, dẫn đến để lại nhiều vết thương trên người.”
Nghe xong mọi chuyện từ A Hải kể lại, Cố Hàn đã nắm được vấn đề nên liền phất tay ra hiệu cho cậu ta lui ra ngoài.
Đôi mắt phượng chuyển tầm nhìn về phía người phụ nữ đang rụt rè ngồi đó. Từ lúc hắn xuất hiện đến giờ, chưa một lần nào cô ta dám ngẩng mặt lên nhìn hắn dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
Kể từ cái ngày gặp lại người phụ nữ này sau năm năm không một tin tức thì ánh mắt mỗi khi hắn nhìn cô ta trước nay luôn lạnh lùng, không chút cảm xúc. Nhưng hôm nay, tại khoảnh khắc này ánh mắt ấy dường như đã có phần thay đổi, sự lạnh lùng và vô cảm ấy có vẻ đã nhạt đi rất nhiều.
“Bọn họ là ai? Sao lại muốn đưa cô đi?”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông khiến Mộc Lan Chi cảm thấy rất áp lực, nhưng cô vẫn nhỏ nhẹ trả lời bằng chất giọng run run.
“Là người của Dương gia. Dù sao bây giờ em vẫn là Dương phu nhân, nếu lang bạt bên ngoài để người đời nhìn thấy sẽ khiến lão ta mất mặt. Huống chi em còn phải quay về để chịu tội vì dám lừa gạt tiểu Anh là con ruột của lão suốt năm năm. Một người trọng sĩ diện như lão ta thì đâu dễ dàng buông tha như vậy.”
“Không. Con không muốn mẹ quay về đó, nếu mẹ về đó sẽ bị hành hạ. Con muốn mẹ ở lại với con, mẹ đừng rời xa tiểu Anh nữa. Dì với ba đã nói là sẽ tha thứ cho mẹ, không giận mẹ nữa. Dì còn kêu ba đi tìm mẹ về, mẹ không cần phải chịu hình phạt nữa.”
Cố Hàn còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Thái Anh đã vừa khóc vừa nói nghẹn ngào, mỗi câu nói đều khiến Mộc Lan Chi nhói lòng, nước mắt vô thức lăn dài xuống đôi gò má sưng đỏ.
Khi cả hai đều im lặng trước những gì đứa trẻ ấy vừa nói thì tiểu Anh lại cố gắng thuyết phục ba của mình, cậu bé rời khỏi người Mộc Lan Chi để đi đến lay lay cánh tay của Cố Hàn, tiếp tục năn nỉ.
“Ba ơi, ba nói với mẹ là tha thứ cho mẹ đi ba. Ba không để tiểu Anh phải xa mẹ nữa, ba nói đi ba...hức...”
“Tiểu Anh, ba cho mẹ con mình gặp lại nhau thế này là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi, con đừng làm khó ba nữa.”
Vừa nói Mộc Lan Chi vừa nắm tay kéo đứa trẻ về phía mình, nhưng như vậy thì cậu bé lại càng khóc lớn hơn. Nỗi lo sợ phải rời xa mẹ đã lấn át tất cả từ lí trí cho đến cảm xúc khiến đứa trẻ không thể ngừng khóc.
“Con...Con không muốn rời xa mẹ, con muốn được ở với mẹ. Từ nhỏ tới giờ con quen có mẹ rồi, bây giờ đột nhiên lại không có mẹ bên cạnh nữa con cảm thấy rất cô đơn. Ba ơi, tiểu Anh muốn được sống với mẹ Lan Chi. Ba đừng chia cắt con và mẹ được không ba?”
Đứa trẻ đáng thương, hết nhìn mẹ rồi lại nhìn sang ba, ánh mắt long lanh đầy nước, miệng nhỏ không ngừng thút thít nói ra những mong muốn của bản thân.
“Chồng à, có chuyện gì sao tiểu Anh lại khóc?”
Từ phía sau bất ngờ truyền đến giọng nói ôn hòa của Sở Nhu khiến tất cả mọi người đều dồn mắt về phía cô.
Người tỏ vẻ không vui, nét mặt cau có, mày kiếm gắt gao nhíu lại không ai khác ngoài Cố Hàn. Khi hắn vừa đứng dậy định đi đến dìu Sở Nhu thì Cố Thái Anh đã chạy về phía cô, nghẹn ngào nói trong nước mắt.
“Dì ơi, con muốn được ở với mẹ nhưng ba không đồng ý. Con chỉ cần mẹ Lan Chi thôi, dù là cực khổ con vẫn chịu được. Dù là không ở lại nơi sang trọng này nhưng chỉ cần có mẹ Chi thì con đều đồng ý. Dì ơi, dì nói với ba cho con đi theo mẹ Lan Chi nha dì?”
Sở Nhu thật chẳng thể đành lòng khi nhìn thấy đứa trẻ giương ánh đầy lệ nhìn mình với gương mặt tèm lem nước mắt. Cô ngồi xổm một chân xuống, dang tay ôm lấy bé con vào lòng, dùng giọng điệu dịu dàng, trìu mến nhất để dỗ dành.
“Chuyện này dì không thể can thiệp vào. Vì người chịu trách nhiệm lo cho cuộc sống và tương lai của con là ba Hàn và mẹ Chi. Nhưng nếu con cứ một mực muốn sống với mẹ Chi thì con phải hỏi xem cô ấy có chịu mang con theo, có thể lo cho con một cuộc sống chu toàn hay không? Quan trọng là có thể bảo đảm việc giáo dục tiểu Anh trở thành một đứa trẻ tốt, có ích cho xã hội được hay không. Dì tin rằng nếu mẹ con khẳng định rằng sẽ làm được những điều ấy thì ba Hàn sẽ đồng ý cho con đi theo mẹ Lan Chi.”
Sở Nhu điềm đạm phân tích rõ từng vấn đề cụ thể, điều này cũng giúp Mộc Lan Chi mở ra được một con đường mới. Đồng thời cũng thay Cố Hàn nói ra những điều đang vướng mắc, không an tâm trong lòng.
“Đã không khỏe còn xuống đây làm gì?”
Cố Hàn bước đến đỡ Sở Nhu đứng dậy rồi dìu cô qua sô pha ngồi xuống. Tiểu Anh lúc này cũng đã hiểu được mọi chuyện, cậu bé chạy về phía Mộc Lan Chi, trong gương mặt lẫn ánh mắt nhìn cô ta với nhiều tia hi vọng to lớn.
“Mẹ ơi, mẹ có muốn dẫn tiểu Anh theo cùng không?”