Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Chương 89: Chương 89: Tìm nhị thiếu đòi người




“Mẹ ơi, mẹ có muốn dẫn tiểu Anh theo cùng không?”

Đối diện với câu hỏi của đứa con thơ, Mộc Lan Chi thật chẳng biết phải trả lời như thế nào khi giờ đây bản thân của cô tự lo cho mình còn không xong.

Cô cũng có nhà, tuy không giàu sang phú quý nhưng ít ra cũng có chỗ để nương tựa. Nhưng ngôi nhà đó bây giờ cô có muốn về cũng không được nữa vì Dương Bình đang cho người ráo riết truy tìm cô, chỉ cần tìm được khi chẳng may cô bị đưa về cái nơi như địa ngục trần gian ấy thì cuộc đời của cô coi như hết. Đã như vậy thì cô sao có thể đưa tiểu Anh đi cùng, cô thà một mình chịu đựng khổ sỡ cũng không muốn đứa con trai mình hết mực yêu thương phải chịu khổ cùng.

“Mẹ...”

“Chỉ cần cô hứa có thể dạy bảo, rèn luyện tiểu Anh thành một đứa trẻ tốt thì tôi sẽ cho phép thằng bé sống với cô.”

Trước câu trả lời vô cùng khó khăn để nói ra thì Cố Hàn đã lên tiếng trước, giúp Mộc Lan Chi có thêm một tia hi vọng. Nhưng tia hi vọng ấy lại không phải để giúp cô thoát khỏi những lo toan trong lòng.

“Trước đây là do em nhất thời nông nổi, phần vì tiểu Anh không hiểu chuyện nên mới xảy ra nhiều chuyện không vui. Thái độ bướng bỉnh của con cũng khiến anh không hài lòng nhưng đó đều là những chuyện của trước đây thôi anh à. Tiểu Anh tuy đôi lúc vẫn hay bướng bỉnh nhưng con vẫn rất ngoan, thằng bé cũng rất nghe lời em. Cho đến khi con thấy em bị hành hạ, bị anh đối xử ghẻ lạnh nên mới trở nên như thế. Nhưng bây giờ em đã có thể trở về là chính em rồi, thoát khỏi lòng đố kỵ và hận thù, giúp tiểu Anh hiểu rõ mọi chuyện. Nên sau này thằng bé sẽ lễ phép và nghe lời nhiều hơn, cũng sẽ không vô lễ với Sở Nhu nữa nên anh cứ yên tâm.”

Mộc Lan Chi không muốn Cố Hàn hiểu lầm cô giáo dục con không tốt nên đã thẳng thắn giải thích tất cả, điều này cũng khiến cả Cố Hàn và Sở Nhu cảm thấy an tâm hơn rất nhiều với ý định sẽ giao tiểu Anh lại cho Mộc Lan Chi nuôi dưỡng.

“Nếu sự thật là vậy thì tốt rồi. Tiểu Anh cứ nằng nặc muốn theo cô, tôi nghĩ nếu ép buộc cũng không tốt đến tâm lý của thằng bé nên tôi sẽ để nó tự chọn lựa.”

“Nhưng mà hoàn cảnh của em là không thể, anh cũng biết em đang bị Dương Bình lùng sục khắp nơi, đến thân em còn lo chưa xong thì sao có thể mang tiểu Anh theo cùng. Em không muốn liên lụy đến con, chỉ có khi thằng bé sống ở đây cùng anh thì lão già đó mới không dám động tới.”

Cố Hàn nhếch nhẹ khóe môi, nếu hắn thật sự lo ngại điều đó thì đâu cần tìm Mộc Lan Chi quay trở về.

“Người của tôi lão ta động nổi sao?”

Câu nói đầy ẩn ý của Cố Hàn khiến người phụ nữ đối diện nhất thời sửng sờ mất năm giây, chỉ có Sở Nhu lại hoàn toàn bình thường như thể đã biết hết thảy mọi chuyện từ trước.

“Chị không cần phải bất ngờ. Lần này tìm chị quay trở về là vì tiểu Anh. Rời xa chị thằng bé đã bỏ ăn bỏ uống đến mức đổ bệnh, tôi thương con nên mới tìm chị về đây với hi vọng sau này chị có thể ở bên cạnh chăm sóc và dạy bảo tốt cho tiểu Anh. Từ nhỏ đứa trẻ đã sống với chị, bây giờ đột ngột thay đổi môi trường mới, tuy sống với ba nhưng tình cảm vẫn không thể đong đầy được.”

“Và dĩ nhiên là tôi sẽ không để bất cứ ai động đến cô, dù chỉ là một sợi tóc.”

Cố Hàn cũng ung dung tiếp lời Sở Nhu, chốt lại vấn đề bằng một câu cuối cùng.

Nhưng phía người phụ nữ thì dường như vẫn chưa thể hiểu được tâm ý của hai người họ, cô ta cứ nhíu mày nhìn Cố Hàn với ánh mắt khó hiểu.

“Ý của anh là... Em có thể ở lại đây thêm một lần nữa sao?”

Một câu hỏi được Mộc Lan Chi dè dặt nói ra nhưng lại nhận được nụ cười khinh khỉnh của người đàn ông đối diện. Hắn thật không có hứng thú dài dòng nên liền tiếp lời theo sau ngay:

“Tôi đã dại dột để phạm sai lầm một lần rồi thì sao có thể đi lại vết xe đổ lần thứ hai.”

Nói đến đây đột nhiên hắn lại ngưng không nói nữa mà quay sang nhìn Sở Nhu, ôn nhu hỏi cô một câu:

“Vợ thấy chuyện này nên sắp xếp như thế nào?”

“Sao lại hỏi vợ, suy nghĩ của chúng ta đâu có giống nhau.”

“Có giống. Quyết định cuối cùng của chúng ta đều là một. Coi như vợ thay chồng giải quyết chuyện này đi, đột nhiên chồng cảm thấy hơi lười nói chuyện.”

Nam nhân nói xong còn cong môi cười một cái, sau đó lại khoác tay qua vai Sở Nhu, rồi ngồi nhích người qua bên cô. Cứ như vậy mà hai thân thể ngồi sát vào nhau không có lấy một kẻ hở.

“Lúc nào cũng bá đạo, ngang ngược được hết. Chồng không thể nghiêm túc được à?”

“Có thể. Nhưng đó là lúc ở trên giường với vợ!”

Cố Hàn xứng đáng là nam nhân mặt dày nhất thiên hạ, hắn thật không biết tiết chế là như thế nào. Càng không ngại phô trương tình cảm ân ái mặn nồng trước toàn dân thiên hạ, cẩu lương luôn luôn có sẵn để phân phát miễn phí mọi lúc mọi nơi, khiến nữ nhân của hắn nhiều lần ngại ngùng đến đỏ bừng hai gò má.

Và dĩ nhiên người chịu thiệt thòi lúc này không ai khác ngoài Mộc Lan Chi, cô ta chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn những hình ảnh thân mật của họ mà chỉ biết ôm lấy tiểu Anh, trao cho đứa trẻ những nụ hôn tràn đầy thương nhớ.

“Chồng mà còn giỡn nữa thì tối nay qua làm bạn với salong đi. Lúc nào cũng tùy tiện phóng túng được. “

Sở Nhu nghiêm mặt, khẽ giọng nhắc nhở làm người đàn ông ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, nét mặt cũng thôi không còn trêu đùa.

Không để dài dòng mất thêm thời gian, Sở Nhu đã chuyển tầm mắt nhìn Mộc Lan Chi rồi tiếp tục nói nốt những chuyện còn lại thay cho lão chồng ngang ngược của cô.

“Tạm thời chị cứ ở lại đây hết ngày hôm nay đã. Còn...”

Sở Nhu còn chưa kịp nói xong thì quản gia Lâm từ bên ngoài với nét mặt hốt hoảng chạy vào, ông nhanh chóng cúi đầu thông báo với giọng điệu khẩn trương.

“Nhị thiếu gia, bên ngoài có người tự xưng là Dương Bình nói đến đây tìm Nhị thiếu để đòi lại người. Hắn ta còn mang theo hơn 20 người vệ sĩ, trông dáng vẻ e là không có ý tốt.”

Trước thái độ lo lắng của quản gia Lâm nhưng Cố Hàn dường như lại không hề xem trọng vấn đề ấy, thậm chí trên khuôn miệng còn lộ ra cái nhếch môi đầy sự khinh thường.

“Nhanh như vậy đã tới rồi sao... Thật thú vị!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.