Ngày thứ nhất
Buổi sáng, trong một căn phòng tại biệt thự của anh. Có 2 thân ảnh nằm trên giường đang quấn lấy nhau. Anh ôm cô ngủ thật sâu, có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất từ trước tới giờ của anh và cô. Hai người ngủ tới tận 10 giờ cũng chưa có tỉnh giấc. 1 lúc sau anh thức giấc trước cô, nhìn cô ngủ anh cảm thấy lòng mình thật thanh thản, thoái mái. Anh muốn cảm giác này sẽ kéo dài mãi mãi. Anh nghĩ có lẽ từ sự hứng thú đối với cô ban đầu giờ đã chuyển thành cảm giác muốn chiếm giữ. Anh muốn giữ cô bên mình, muốn trói chặt cô vào tim anh, muốn bảo vệ che chở cô dưới đôi cánh của anh, không cho phép bất cứ ai làm tổn thương cô.
Nhìn đồng đã gần 11 giờ, anh ngồi dậy đắp chăn lại cho cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn. Anh bước vào vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu nấu cơm cho anh và cô. Vì anh không thích ở chung với người khác nên trong nhà không có người thứ hai ngoại trừ mỗi tuần sẽ có một cô giúp việc đến để quét dọn nên trong nhà những việc sinh hoạt thường ngày như nấu ăn sẽ do anh tự làm.
Một lát sau thì cô cũng thức giấc, cảm nhận được hơi ấm kế bên mình đã lạnh từ bao giờ cô nghĩ chắc hẳn anh đi làm rồi. Vì cô nghĩ với người như anh mà sống trong một ngôi biệt thự to lớn thế này thì có lẽ thân phận của anh cũng không tầm thường. Cô xốc chăn ngồi dậy chợt thấy dưới chân mình gần mép giường có một chiếc đầm màu xanh dương đã được xếp gọn gàng ở đó. Cô mỉm cười rồi cầm vào phòng về sinh. Một lúc sau cô bước ra rồi đi xuống lầu, lúc gần tới cuối cầu thang cô nghe có tiếng gì đó phát ta ở nơi phòng bếp. Cô tò mò rồi bước lại. Đột nhiên cô mở mắt to ra thể hiện một sự kinh ngạc không thể tả nổi. Anh mặc một cái tạp dề màu nâu đang loay hoay cùng đống đồ ăn trong bếp.
Nhìn cảnh tượng này lòng cô lại hiện lên một tia ấm áp.” Đây chính là gia đình sao?” - Cô thầm nghĩ.
Anh quay sang thì gặp cô, thật ra anh đã biết cô đến ngay từ khi cô bước vào. Đùa à nếu ngay cả khi có người lại gần mà anh cũng không biết thì có lẽ anh phải chết từ lâu rồi.
- Bé con! Thức rồi à! Đói không? Vào ngồi đi đợi tôi một lát - Anh vừa nói vừa giơ đống thức ăn trên tay lên.
Cô kéo ghế và ngồi xuống.
- Này anh đừng kêu tôi là Bé con gì đó nữa nghe thật kinh tởm. Tôi có tên đấy - Lãnh Khiết Tâm.
- Còn em cũng đừng kêu tôi là này anh nữa. Không lẽ em không biết tôi ?
- Không - ( lại một người nữa rất tỉnh, 2 anh chị thật xứng đôi