Cuộc sống tiếp đó của tôi không có gì thay đổi, vẫn giống với cuộc sống mà khi Lục Phong điềm tĩnh hiện tại chưa quay về. Tôi chỉ là một viên chức quèn, đương nhiên không có quyền lợi hay việc cần thiết gì để gặp hắn, cho dù làm chung một tòa nhà, cũng tựa hồ chẳng mấy khi giáp mặt nhau.
Tưởng đâu là một khối đá ngàn cân gieo xuống lòng hồ, hóa ra chỉ là một gợn sóng nhỏ đến mức không gây nên tiếng động nào.
Tôi rất vui mừng, thật sự là vậy.
Cuối tuần không cần tăng ca, tôi lăn ra một đống ngủ như chết, thức dậy đói bụng thì ăn cho no xong lại lăn ra ngủ tiếp. Chu Sa vô cùng hâm mộ tôi vì lề lối sống thì như trư mà người thì gầy như khỉ.
Đang ngủ say sưa thì bị chuông di động đánh thức. Tôi đau đầu không biết phải giải quyết làm sao, tự nhiên lại quên bỏ chuông báo thức đi, thật đáng tự tát mình mấy cái. Mò lên đầu giường ấn loạn một hồi, nó im lặng trong chốc lát, rồi lại hiên ngang réo lên ầm ĩ.
Máu chầm chậm lên não một hồi, mới nhận ra mình có điện thoại.
“Alô... gì vậy...” Tôi mở mắt không lên, người xìu như bánh nhão, nghĩ không phải Đinh Đinh thì là Chu Sa, không phải rủ đi chơi thì là chính là rủ đi làm chân hoạt náo.
“Giờ này mà còn ngủ à?”
Âm thanh trong di động không rõ lắm, tôi mơ màng không nghĩ ra được là ai, “Ừm... buồn ngủ quá...”
Đối phương cười khẽ, “Đừng dùng thứ giọng này nói chuyện nhé, dễ làm người ta không an phận muốn nhiều thứ lắm đấy.”
Tôi lập tức tỉnh táo lại. Lục Phong.
“...” Nhất thời không biết nên gọi tên hay gọi boss.
“Hiện tại có rảnh không?”
Không đợi tôi tiêu hóa, hắn nói tiếp, “Nếu có thời gian thì đến đây giúp tôi sửa máy tính.”
Hắn, tiên sư bố nhà hắn, cậy quyền giỏi lắm.
“Không đi.” Đang ngủ bị dựng đầu dậy, lão đây nhất quyết không khách khí.
“Chẳng phải chuyên ngành của cậu là máy tính sao? Từng ấy không giải quyết được sao dám trà trộn vào công ty tôi làm việc hử?”
“Tôi học về thiết kế phần mềm chứ không phải sửa chữa phần cứng.”
“Khác gì đâu, đến đây đi.”
Bộ hắn không biết hai ngành khác nhau một trời một vực à?
Rời giường với một bụng tức anh ách, “Có vấn đề gì cậu nói đi, tôi sẽ hướng dẫn qua điện thoại.”
Giằng co nửa ngày tôi mất sạch kiên nhẫn, “Nếu không có thứ gì quan trọng trong máy thì thử format xem.”
Hắn trêu ghẹo một hồi, “Ai, nó báo là ổ cứng không thể format được.”
Tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lại giả bộ chỉ chỉ dẫn dẫn hắn một hơi một hồi, “Giờ khởi động máy thử coi.”
Bên kia truyền đến tiếng động kỳ cục.
“...Khởi động không được... hình như có khói bốc lên...”
Cậu, cậu giết tôi luôn đi.
Rất nhanh sau đó tôi vác cái mặt mốc meo xuất hiện trước cửa nhà Lục Phong.
Tên này dở người à, có laptop không dùng, đi dùng cái máy sản xuất năm 1900 hồi đó, lại còn lâu rồi chưa sửa chữa.
“RAM bị lỏng.” Tôi giữ vẻ mặt không đổi, “Ổ cắm điện cũng nên thay cái mới, quạt đã quá cũ, không nhanh đổi cái khác đảm bảo ổ cứng sẽ cháy hết. Còn nữa...” Tôi căm tức nhìn hắn, “Là ai đã cài đặt phần mềm anti recovery disk wizard trên máy hả??”
Lục Phong chỉ cười. Tôi thực sự hoài nghi lẽ nào hắn lại dùng cái máy dở hơi này.
Ngồi trên ghế sô pha thấp được thiết kế đơn giản theo phong cách châu Âu, uống cà phê nóng do hắn mang tới. Rõ ràng lúc rời khỏi giường lửa giận bốc lên ngút trời, khi đối diện với hắn lại như trói tay trói chân, chẳng biết làm sao.
“Căn hộ này bày trí đẹp thật đấy.” Kỳ thật tía nó, tôi đối với thiết kế nội thất hoàn toàn dốt đặc cán mai.
“Nhà này là của bà chị, tôi vừa về, mới thu xếp được một chút, tạm thời cứ ở đây trước đã.”
Hèn gì màu sắc chủ đạo lại là màu hồng nhạt.
Tôi đưa tay lật một cái gối trên ghế sô pha lên, ôi mẹ ơi bên dưới là nguyên một con khô mực[1] màu đen.
Nghẹn họng bốn mắt nhìn nhau trân trối.
Nghĩ đến hình ảnh Lục Phong cùng với cô gái nào đó cùng nhau quay cuồng trên ghế sô pha này, tôi như bị cả tập đoàn kiến cắn dưới mông, vội vàng đứng dậy.
“Tôi phải về.”
“Cậu... đừng hiểu lầm...” Lục Phong hết đường chối cãi, “Này... không phải của tôi...”
Dĩ nhiên cậu không mặc nó rồi!
“Là bà chị khùng điên để đồ lung tung, không liên quan đến tôi!”
Lục Phong tuy rằng người đầy khuyết điểm, nhưng chưa bao giờ nói dối.
Hòa bình được lập lại, bỗng cảm thấy buồn cười, dù cho Lục Phong đích thực có cùng cô gái khác phong lưu đi nữa, tôi cũng không có tư cách chịu đả kích.
“...Còn tưởng đâu là hôn thê của cậu.” Cười đánh trống lảng.
“Cô ta?” Lục Phong cười cười, “Thực tế là... nửa tháng nữa thôi, cậu sẽ nhìn thấy tin tôi và cô ta hủy bỏ hôn ước.”
Tôi ngạc nhiên.
“Chỉ là một đòn trong kinh doanh thôi, hai nhà muốn sử dụng sự kiện đính hôn này để bình ổn thị trường chứng khoán.” Hắn thoải mái nói, “Đôi bên đều biết là đang diễn trò, không có gì là lừa gạt hay không lừa gạt. Cũng không tổn thương bất kì ai. Nhờ vậy mà ông già mới cho tiền thả tôi trở về, trái lại còn có lời.”
Không tổn thương bất kì ai.
Vậy còn tôi thì sao?
À, đúng rồi, suýt chút nữa thì tôi đã quên.
Vốn dĩ... tôi đã mất đi lập trường và tư cách tổn thương vì hắn từ lâu.
[1] Ờ, nội y của chị em chúng mình =))