“Đi ăn cơm chung nhé.”
“Không... tôi không đói...” Tôi không thể... không nên có những hy vọng hão huyền. Nếu ở bên cạnh hắn, những ý nghĩ đáng xấu hổ sẽ không kiềm chế được mà lại nổi lên thì... tốt nhất, vẫn là nên cách xa hắn một chút.
“Không lẽ cậu định nói là đã ăn cơm trưa rồi? Bảo cậu đi thì cứ đi thôi, không nói nhiều nữa.”
Nhà hàng nổi tiếng cuối tuần luôn đông khách, thế mà khi chúng tôi đến lại có người dẫn đường, hẳn là đã đặt chỗ trước.
Tôi liếc Lục Phong một cái, hắn trưng vẻ mặt vô tội ra, làm như không có gì mà lật menu.
“Ăn gì đây?”
Tôi tuyệt không tùy tiện mở lời. Đem cái menu đầy mỹ vị mà lật từ đầu trang đến cuối trang hai lần, lòng vòng trong khu vực rau, đậu hủ với canh. Giá gì mà ở tuốt trên trời, đánh chết tôi cũng không chọn cái gì mà chân lạc đà, nhìn cái bảng giá kế bên, chỉ một cái móng chân của nó thôi cũng đủ sút tôi bay về nhà rồi.
Lục Phong hung hăng ném cho tôi cái nhìn khinh thường, “Có ai bắt cậu trả tiền đâu, sợ cái gì! Tư tưởng của hai lúa, trăm năm không đổi!”
Tự ái dồn dập, tôi kêu nguyên một tràng tôm, ba ba, còn có cả món móng chân lạc đà, đến khi bưng lên mới thấy nó thật giống shịt gấu!
Húp xong chén canh, người tỏa nhiệt y như bánh bao trong lồng hấp mới ra lò, rồi mới nhào tới lột mấy con tôm to bằng ngón tay, thịt trắng hồng hơi trong suốt, bỗng có đứa thò tay chụp mạnh vô lưng, giật mình rớt nguyên con tôm từ miệng ra.
Quay đầu lại, quả nhiên là Đinh Đinh với Chu Sa.
“Hai người muốn chết à, dám hành hung người công khai!”
“Có nhầm không đó? Cuối tuần không ở nhà nấu mỳ ăn liền lại chạy đến đây đốt tiền?” Đinh Đinh trưng ra vẻ mặt bị choáng, “Mới nãy nhìn thấy cậu còn tưởng đâu trời nóng quá bị hoa mắt.”
“Đến trễ nên hết chỗ rồi, một mình cậu ngồi rất phí, chi bằng chúng ta ngồi chung cho vui.”
Tôi cắn tôm, quơ tay về phía đối diện, “Còn người nữa, nhưng đi toilet rồi.”
“Có bạn? Không hề chi, bốn người cùng ngồi cũng được.” Bọn họ hết sức tự nhiên, kéo ghế vô ngồi ngon ơ. Chu Sa ngồi bên cạnh tôi, Đinh Đinh ngồi đối diện cô, chính là vị trí của Lục Phong ban nãy.
Rồi họ mới bắt đầu chọn đồ ăn, tôi chỉ im thin thít.
Quả nhiên khi Lục Phong trở lại nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt thoáng kinh ngạc, còn hai người kia thiếu điều nhảy dựng lên.
“Tên chết tiệt kia, sao không nói là sếp lớn! Mai tôi sẽ hỏi tội cậu sau!” Chu Sa hạ giọng, âm thầm hạ thủ không lưu tình giẫm lên chân tôi.
Tôi không nói gì ăn canh ăn tôm.
Lục Phong nhận ra Chu Sa, sắc mặt hơi cứng lại một chút, lập tức bình tĩnh chào hỏi tán gẫu vài câu.
Đồ ăn của hai người kia cũng được bưng lên, mọi người lại ăn uống xôm tụ, không khí cũng dịu xuống mấy phần.Lục Phong không phải thích tỏ ra kiêu ngạo, chỉ là không thích miễn cưỡng đón ý nói hùa theo người khác. Trong khi mọi người nói chuyện phiếm với nhau, thái độ cũng không đến nỗi nào.
Đinh Đinh trong bất kì thời điểm nào cũng không quên hướng nữ thần Chu Sa mà xum xoe nịnh đầm, sếp lớn ngồi kế bên cũng không ngăn được cậu ta, này thì gắp rau cho Chu Sa, này thì gỡ xương cá cho Chu Sa, trên mặt hiện lên ba chữ chết-vì-gái. Vẻ mặt Lục Phong cũng rất kỳ lạ, thỉnh thoảng quay lại nghiêm túc đánh giá phản ứng của tôi.
Tôi không hiểu mô tê gì, tiếp tục bốc tôm ăn.
Sắc mặt của Lục Phong càng lúc càng đanh lại, tựa hồ như sự thân mật của hai người kia với vẻ bàng quan của tôi khiến hắn tức giận.
Đinh Đinh lúc này lấy khăn ra lau miệng cho Chu Sa.
Tôi vừa định nhắc nhở Đinh Đinh có muốn cưa gái thì cũng không nên nhiệt tình thái quá đến vậy, Lục Phong đã đặt mạnh đũa xuống bàn, âm thanh muốn dọa người, “Các người làm gì thế!”
Đinh Đinh giật mình, nắm chặt khăn tay không biết làm sao, Chu Sa cũng ngỡ ngàng mà sợ hãi.
“Cô không phải bạn gái của Tiểu Thần à? Ngay trước mặt cậu ấy mà vẫn có thể tíu tít với đàn ông khác sao!”
Tôm của tôi một lần nữa rơi xuống bát canh.