Tào Phẩm không nghĩ tới đường quay về Như Ý cốc lại chẳng yên bình như thế —
Nâng tay lên, mười mấy hỏa cầu nhanh chóng bắn ra, vòng bảo hộ kim sắc đối phương bày ra trong nháy mắt tan rã hầu như không còn, tên hắc y nam tử kia mặt lộ vẻ kinh hãi, tự biết không địch lại được bèn lấy ra một kim sắc cự kiếm nghĩ ôm kiếm chạy trốn.
“Giờ còn muốn chạy, không thấy đã muộn rồi sao?” Tào Phẩm cười nhạt, thân hình lóe lên không còn thấy hình bóng.
Hắc y nam tử trong lòng biết không ổn, móc ra tật phong phù muốn cấp tốc chạy thoát thân.
“Đã đến thì đừng mong chạy thoát, đem tính mệnh lưu lại!” Tào Phẩm quỷ mị xuất hiện phía sau nam tử, một bàn tay tỏa ánh lửa sáng rực từ sau lưng nhô ra, hoàn toàn không đếm xỉa đến hộ thể thần quang của nam tử, một tay bóp nát trái tim hắn.
Nam tử hét thảm một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống, bị một cái “Hỏa long thuật” của Tào Phẩm thuận tay thiêu thành tro.
Hai hắc y nam tử ở ngoài vòng chiến thấy đồng bạn bị tan thành tro bụi nhất thời sợ vỡ mật, ý chí chiến đấu toàn bộ bay biến hết, không cố vây công Chung Kỳ Nguyên nữa mà xoay người bay lên chạy mất.
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh như tiếng sấm bất chợt vang lên bên tai, thân ảnh hai người đang nhanh chóng chạy thục mạng cũng không khỏi dừng lại. Chỉ trong nháy mắt, hai cây mộc kiếm đã bay qua trước mặt, hai người còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm xuyên qua ngực chọc thành cái lỗ lớn, đi đời nhà ma!
“Đợt thứ mấy rồi?” Tào Phẩm ngoắc tay thu hồi mộc kiếm, thuận tay phóng hai hỏa cầu đốt luôn hai thi thể kia.
Chung Kỳ Nguyên một bên thu dọn chiến lợi phẩm, một bên đáp: “Tính cả lần này đã là đợt thứ tư rồi, hơn nữa càng ngày càng khó giải quyết.”
Bởi Chung Kỳ Nguyên là lần đầu tiên xa nhà, thấy gì cũng đều mới mẻ, Tào Phẩm vì chiều ý y cũng không gấp rút, hai người dọc đường du ngoạn sơn thủy, chậm rãi về Như Ý cốc.
Nhưng không bao lâu, bọn họ đã bị tập kích. Bằng công lực thâm hậu của hai người, dễ dàng giải quyết đám đánh lén. Từ đó, bọn họ liên tiếp bị tập kích, hơn nữa người được phái đến càng ngày càng lợi hại.
“Là người Chung gia bọn đệ!”
Chung Kỳ Nguyên không nói. Đây là chuyện không thể phủ nhận, sát thủ nắm rõ tình hình họ như lòng bàn tay, đầu tiên là cho người cuốn lấy Tào Phẩm, sau đó mấy người cùng tấn công Chung Kỳ Nguyên, muốn nhất kích đắc thủ (1 phát giết chết luôn) giết y.
“Có người muốn ta không còn mệnh quay về Chung gia!” Sớm biết tồn tại của mình chướng mắt rất nhiều người, không ngờ mình vừa rời khỏi phạm vi thế lực Chung gia những người đó đã khẩn cấp động thủ sát nhân. “Vậy không về là được rồi, đệ cùng ta ở Như Ý cốc không cần để ý gì nhiều, tiêu diêu tự tại, chẳng thèm quản những trò minh tranh ám đấu lộn xộn kia nữa.” Tào Phẩm phản đối, hắn khinh thường nhất là loại người giở trò mờ ám sau lưng, có bản lĩnh thì thẳng mặt mà tới, xem nắm đấm ai mạnh hơn thì nghe theo người đó.
Chung Kỳ Nguyên không thoải mái như Tào Phẩm, y xuất thân từ đại gia tộc, từ nhỏ đã được truyền cho tư tưởng lấy lợi ích gia tộc làm trọng, hiện tại bỗng dưng bị người nào đó trong gia tộc truy sát khiến y nhất thời không thể tiếp nhận.
“Đừng thương cảm nữa, giờ phải nghĩ chúng ta nên làm gì đây?” Người tới ngày càng mạnh, nhân số cũng ngày càng đông, Tào Phẩm thật ra không sợ, chỉ sợ không cẩn thận khiến đối thủ có thể thừa cơ tổn thương đến Chung Kỳ Nguyên.
“Hừ, bọn chúng nếu đã coi nhẹ tình cảm, ta cũng không cần mang bụng thiện lương nữa, chúng ta…” Tiến đến bên tai Tào Phẩm, đem kế hoạch của mình nhỏ giọng nói với hắn.
“Không được, quá nguy hiểm!” Tào Phẩm phản đối, hắn đã thề sẽ không bao giờ lại để Chung Kỳ Nguyên lâm vào hiểm nguy nữa.
“Luyến tiếc hài tử sao dẫn được lang, chẳng lẽ huynh không muốn một lưới bắt hết bọn chúng?”
“Vậy để ta làm mồi nhử!”
“Mục tiêu của bọn họ là ta!”
“Ta không đồng ý, quá nguy hiểm.”
“Huynh…” Chung Kỳ Nguyên cực kì bực mình, cái cục nhọt này sao ngoan cố vậy chứ!
“Khu rừng này ta cảm giác không hay!” Tào Phẩm nói.
“Phải làm sao đây? Nếu đi đường vòng, chúng ta ít nhất phải mất hai tháng mới đến được Như Ý cốc, tình hình hiện tại ta sợ chúng ta không qua được hai tháng mất.”
Hai ngày trước, họ đã bị công kích dày đặc, người tới cơ hồ không cho bọn hắn thời gian để thở nữa, từng đợt từng đợt mà đánh tới. Tuy bằng năng lực đáng sợ của Tào Phẩm, mỗi lần đều có thể đẩy lui tập kích, nhưng đánh trận lớn trận nhỏ cũng có vài thứ tiêu hao trong thời gian ngắn không thể khôi phục ngay được, tỷ như phù lục chế địch, đan dược hồi phục linh khí, cùng với vũ khí uy lực cường đại sử dụng duy nhất một lần.
Nếu kéo dài hai tháng, khả năng bọn họ sẽ không kiên trì nổi nữa!
Tào Phẩm trầm ngâm một lát, vẫn quyết định: “Đánh lạc hướng đi!” Đánh lạc hướng không nhất định đụng tới địch nhân mà khu rừng này, nói không chừng một bước đi vào đã trúng mai phục.
“Ha ha, quá muộn rồi! Bắc đẩu trận, khởi —” Giọng nói khàn khàn từ trong rừng bất chợt truyền đến, ngăn bọn họ rời đi.
Dưới chân họ, một pháp trận hoa văn phức tạp được phát động, sương mù trắng xóa từ hai bên từ từ dâng lên, như thật mà vây hai người vào giữa.
“Không hay rồi!” Tào Phẩm gào lên, Thiên Cương trận tuy chỉ vây hãm địch, sẽ không công kích người bị vây, nhưng bởi dựa theo bắc đẩu thất tinh biến đổi mà thành, vây địch hiệu quả phi thường tốt.
Quân địch chẳng qua chỉ phát động trận pháp vây khốn bọn họ, xem ra họ không tiến vào rừng làm xáo trộn sắp xếp của đối phương, chúng đành phải sai tiểu tốt canh giữ bên ngoài rừng tạm thời phát động trận pháp vây khốn họ. Thế nhưng nếu không nhanh chóng thoát thân, đợi khi chủ lực đối phương tới họ sẽ thành ba ba mắc cạn mất.
Nghĩ đến đó, Tào Phẩm lấy trong nhẫn ra một viên trân châu lam sắc.
“Thiên lôi châu? Hừ, ngươi cho rằng thiên lôi châu nhỏ bé này có thể phá Thiên Cương trận? Ngây thơ!” Tên thanh âm “khàn khàn” kia dường như cũng có mắt nhìn, nhận ra hạt châu trên tay Tào Phẩm.
Tào Phẩm cười hắc hắc: “Đây không phải thiên lôi châu, uy lực của nó còn hơn cả thiên lôi châu —” Hắn đột nhiên ném hạt châu trong tay lên trời.
Tức khắc, tiếng sấm nổ ầm ầm trên đầu bọn họ, từng đạo tia chớp trắng xanh phản lại đem Thiên Cương trận bao vào trong.
“Đi!” Tào Phẩm xuất ra phi hành pháp khí, ôm ngang eo Chung Kỳ Nguyên nhảy lên pháp khí, hóa thành một đạo bạch quang lóe lên theo lỗ hổng lôi châu phá nổ đi ra.
Mấy người “khàn khàn” bị uy lực lôi châu của Tào Phẩm làm kinh sợ, cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người Tào Phẩm phiêu nhiên rời đi.
“Sư huynh, cứ thế thả bọn chúng đi?” Một người hỏi “khàn khàn”.
“Còn có thể làm sao? Lấy tu vi của chúng ta đuổi theo cũng chỉ được một chữ chết mà thôi.” “Khàn khàn” trừng mắt, người trốn thoát từ trong tay hắn, hắn cũng đầy bụng phiền muộn, “Sư thúc bọn họ sẽ tới ngay, chờ bọn họ tới rồi, xem sư thúc an bài thế nào rồi nói lại sau!”