Song Tu

Chương 11: Chương 11




Ở nơi cách bọn chúng chỉ có mấy dặm, Tào Phẩm nhảy khỏi pháp khí, lấy ra thế thân phù, để thế thân phù ngụy trang họ tiếp tục bay về hướng Tây, mà hắn lại lấy ra ẩn thân phù cho mình cùng Chung Kỳ Nguyên.

“Nhẫn của huynh nhìn thì rất bình thường, nhưng không ngờ mọi thứ đều có thể chứa được.” Chờ Tào Phẩm làm tốt mọi chuyện, Chung Kỳ Nguyên bội phục nói.

“Đều là tại ta!” Chung Kỳ Nguyên xấu hổ muốn chết, dọc đường đi bảo vật, pháp khí, phù lục của Tào Phẩm đều tổn hao không ít, trong đó rất nhiều đều là thượng phẩm hiếm thấy. Ngược lại, y ngoài một thanh bản mệnh phi kiếm, hơn mười khối linh thạch bậc trung, hầu như không mang theo bất cứ vật gì rời Chung gia.

Hiện tại y chính là một gánh nặng lớn cho Tào Phẩm.

“Vậy Nguyên Nguyên hôn ta một cái làm thù lao đi!” Tào Phẩm cợt nhả chu miệng qua, hì hì, Nguyên Nguyên vẫn còn so đo nhiều về chuyện chấn lôi châu!

Chung Kỳ Nguyên liếc hắn một cái, cắn răng, nhắm chặt hai mắt, đôi môi hé mở dán lên môi Tào Phẩm.

Tào Phẩm trong lòng đại hỉ, Chung Kỳ Nguyên da mặt mỏng, muốn y chủ động khó như lên trời, không ngờ chỉ là hơi chút lợi dụng cảm giác xấu hổ của y lại có thể đổi được Nguyên Nguyên chủ động dâng môi lên.

Ha ha, quá lời!

Tào Phẩm sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, mở lớn miệng đón kiều khách đang e thẹn bước vào, đôi môi hợp lại đã mang khách quý vây khốn trong môi lưỡi, đem khách nhân mềm mại ngậm trong miệng liếm mút một phen, cuối cùng thả khách nhân đi, tự mình nghênh ngang đến thăm tận cửa. (Khách nhân là lưỡi của Nguyên Nguyên á)

Tiếng nước ướt át từ môi truyền đến, tiếng hôn môi chụt chụt khiến người mặt đỏ tai hồng…

“Không được –––” trước khi rơi vào vòng xoáy tình dục, Tào Phẩm dùng tự chủ cuối cùng khống chế, giờ không phải lúc đè người, họ còn có chuyện quan trọng cần làm.

Từ sau khi họ tu tập song tu công pháp, thể dịch của cả hai đều là xuân dược tốt nhất, đụng chạm nho nhỏ cũng có thể dấy lên ngọn lửa hừng hực. Đầu lưỡi vừa quấn quýt qua lại lâu như vậy, hẳn đã trao đổi không ít nước bọt!

Hắn tu vi cao còn có thể bảo trì chút trấn tĩnh, Chung Kỳ Nguyên tu vi so với hắn kém hơn rất nhiều, từ lâu đã thần trí không rõ, vẻ mặt xuân tình.

Vội vã sửa sang lại quần áo tóc tai cho Chung Kỳ Nguyên, Tào Phẩm hầu như không dám nhìn thẳng vào y, thật vất vả bắt tiểu đệ đệ nghe lời an tĩnh lại, nhìn vài lần hắn không chắc có thể bắt tiểu đệ đệ lần nữa an tĩnh!

Qua khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Chung Kỳ Nguyên mới thanh tỉnh, nhớ tới hành động phóng đãng vừa rồi không khỏi khiến y mặt đỏ tới mang tai.

Càng làm y thẹn thùng chính là Tào Phẩm ghé vào tai y thì thầm: “Đệ là người ta cam tâm tình nguyện gánh vác nhất, sau này không được nói mình là gánh nặng nữa.” Tình ý dạt dào khiến y mắc cỡ muốn chui luôn xuống đất.

Song, không còn thời gian thưởng thức dáng vẻ quẫn bách xấu hổ khả ái của Chung Kỳ Nguyên nữa –––

“Bọn chúng tới, chúng ta bị đuổi kịp rồi!” Tào Phẩm nói, trong lòng hô to tiếc nuối.

Xa xa trên bầu trời, từng điểm bạch quang đang cấp tốc bay về phía họ, ngang qua đỉnh đầu họ đuổi theo thế thân phù phía trước.

Địch nhân rời đi được nửa khắc, Tào Phẩm một lần nữa phóng xuất phi hành pháp khí, hai người lén lút theo phía sau địch nhân.

Đây là đối sách Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên đã thương lượng.

Từ lúc bắt đầu rời khỏi Chung gia họ đã rơi vào khống chế của địch nhân, họ ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, điều này khiến họ khó lòng phòng bị.

Địch nhân không tiếc nhân lực đột kích bọn họ, cho dù Tào Phẩm năng lực cường thịnh thế nào cũng không thể đỡ được luân phiên tấn công!

Hơn nữa, hai người cũng không phải người khoan dung gì, không minh bạch bị người truy đánh, còn không biết đối phương là ai, ngẫm lại đều phiền muộn.

Sở dĩ họ quyết định hóa minh vi ám (hóa sáng thành tối) là muốn nhất định phải bắt được người đứng sau màn, một lần báo được thù truy sát.

Đầu tiên ở ngoài rừng họ làm bộ coi thường mai phục của địch, chờ đối phương phát tín hiệu triệu tập chủ lực mới đột phá vòng vây ra. Nhưng sau khi đột phá vòng vây lại chạy thoát thật nhanh để làm đối phương chật vật. Hành động của họ làm đối phương hiểu lầm, nghĩ hai người Tào Phẩm nhát gan, không dám cùng chúng chính diện đối kháng.

Cường giả gặp nhau dũng giả sẽ thắng (kẻ mạnh gặp nhau, người dũng cảm sẽ thắng), hai người Tào Phẩm chạy trốn không chiến đấu để thua một chữ “dũng”, điều này làm tự tin của địch tăng vọt, hơn nữa bọn chúng lại người đông thế mạnh, khẳng định có thể bắt được bọn Tào Phẩm.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, hai người họ rời đi không bao lâu, rất nhiều địch nhân hùng hổ đuổi theo.

Nhưng lúc này, hai người Tào Phẩm từ con mồi lại biến thành thợ săn, “Nguyên Nguyên thực sự là diệu kế!” Xa xa theo sau địch nhân, Tào Phẩm đắc ý cười ha ha.

“Ẩn thân phù của huynh có thể duy trì bao lâu? Nghìn vạn lần đừng được một nửa lại bị phát hiện, như vậy sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất!” Chung Kỳ Nguyên lo lắng điểm này.

“Yên tâm đi, ẩn thân phù là do ta đặc chế, không giống phù lục, không chỉ ẩn thân hiệu quả phi thường tốt, hơn nữa còn có thể duy trì thời gian ba ngày, ngay cả đại sư phụ ta cũng tán thưởng đó.” Tào Phẩm đối với việc luyện chế ẩn thân phù tràn ngập tự tin.

Chung Kỳ Nguyên kinh hãi: “Chính huynh chế phù?”

Y từ nhỏ đã được dạy phải chuyên tâm tu luyện, chuyện luyện khí chế phù biết sơ qua là được, cần pháp khí phù lục trong gia tộc sẽ có luyện khí sư chuyên môn luyện chế cho y.

Tào Phẩm vậy mà tự mình chế phù, có thể nào không làm y giật mình.

“Đại sư phụ nói, muốn dùng gì thì tự mình làm lấy. Pháp khí phù lục ta có đều là ta tự mình luyện chế, cả viên chấn lôi châu kia cũng là đại sư phụ ở bên cạnh chỉ bảo, ta tự mình thu thiên lôi luyện chế.” Tào Phẩm nói “Kỳ thực thứ tự mình luyện chế ra mới là thứ tốt nhất, bởi đệ muốn hiệu quả thế nào, thuộc tính công kích thế nào, tự đệ rõ nhất, như vậy thứ đệ luyện chế ra mới là thứ thích hợp nhất với mình.”

Chung Kỳ Nguyên nghe đến ngây người, điều này quá phá vỡ quan niệm trước đây của y! Nhưng trong lòng y biết rõ, Tào Phẩm nói không sai, bản mạng phi kiếm của y là do luyện khí sư trong tộc căn cứ vào thuộc tính thủy của y luyện chế, sử dụng cũng không vừa ý lắm. Giờ nghĩ đến, hẳn vì phi kiếm đều không phải do y luyện chế theo ý mình.

“Ta trước đây thực sự là quá vọng tự phỉ bạc!” Chung Kỳ Nguyên cảm thán.

Y trước đây u mê vùi đầu khổ tu, không có nửa điểm kinh nghiệm thực chiến, không tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, bây giờ bước ra khỏi nhà mới phát hiện mình đã sai rồi.

“Nguyên Nguyên sao có thể nói mình như vậy chứ!” Tào Phẩm vì Chung Kỳ Nguyên kêu oan “Đệ so với nhiều tu sĩ ta đã gặp tốt hơn rất nhiều, tư chất tốt, tu luyện chăm chỉ, hơn nữa không kiêu ngạo, đầu óc linh hoạt, đệ xem diệu kế này của đệ còn lừa được tất cả bọn họ.” Hắn chỉa chỉa địch nhân phía trước.

Ngay cả biết Tào Phẩm nói chỉ là an ủi nhưng lòng Chung Kỳ Nguyên cũng thư thái rất nhiều: “Cảm ơn!”

“Đệ đừng cho là ta an ủi đệ, ta nói thật tâm đấy, đợi sau này đệ thấy những tu sĩ thật sự vọng tự phỉ bạc thì biết ta không nói dối.”

“Ừm, hay là muốn cảm tạ huynh.” Cảm kích quá lớn, hai chữ “cảm tạ” cũng không thể biểu đạt hết.

“Ai nha, Nguyên Nguyên đệ như vậy, ta quá thụ sủng nhược kinh!” Tào Phẩm kích động nhào tới ôm lấy Chung Kỳ Nguyên, cũng không quản họ đang ở giữa không trung, ôm rồi lại hôn loạn.

“Này ––– a, ngã xuống mất –––” phi hành pháp khí bởi hai người lộn xộn mà bay xiêu xiêu vẹo vẹo, sợ đến mức Chung Kỳ Nguyên kêu to ôm chặt lấy Tào Phẩm.

Hai người chơi đùa, đều đã sớm quên mất họ đang đi theo phía sau địch nhân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.