Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 107: Chương 107: Bớt nằm mơ giữa ban ngày




Tất cả thư kế đều hạ thấp tầm mắt, nhưng tai lại dững thẳng lên, cố gắng nghe thật kỹ hai người nói chuyện!

Wow, Tiêu Mộng to gan thật, vậy mà lại dám nói chuyện với tổng giám đốc Trần như thế?

Cái này, cái này, cái này căn bản là giống như bất kính với bậc đến vương thời cổ đại mà!

Nếu là người khác, ai mà dám nói chuyện với tổng giám đốc Trần bằng giọng điệu như thế, quả thật là tội chết mà!

Thế nhưng…

Điều khiến tất cả mọi người đều rớt mắt kính là:

Không những Trần Tư Khải không tức giận mà ngược lại, anh ta khẽ cười, bước nhanh vài bước, đi tới trước mặt Tiêu Mộng, nắm lấy tay cô, vừa lôi vừa kéo đi về phía sau giống như dắt chú chó cưng của nhà anh ta, nói:

“Sáng tôi đã ăn no sao?

Con mắt nào của em nhìn thấy tôi ăn no hả?

Hình như người mà em nói là bản thân em thì phải.

Em nhìn xem, em ăn nhiều như thế, còn nhiều hơn tôi ăn ba bữa.

“Đúng là lợn mà!”

Mặc dù mắng Tiêu Mộng là lợn, nhưng tất cả các thư ký nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Trần Tư Khải đều hiểu rằng, rõ ràng là tổng giám đốc Trần cực kỳ cưng chiều Tiêu Mộng!

Tiêu Mộng đỏ mặt, ra sức hất tay Trần Tư Khải ra, định dùng cách này để thể hiện sự cực kỳ bất mãn của cô với anh ta, tiếc là, cô cứ hất ra, nhưng anh ta vẫn nắm chặt lấy cô.

“Này! Anh nói kiểu gì thế?

Lợn cái gì chứ, tôi là con gái mà,

Anh kém quá đấy, sao có thể dùng lợn để hình dung con gái chứ?

Hơn nữa, tôi ăn nhiều sao?

Tôi ăn nhiều sao?

Tôi cảm thấy tôi ăn vừa phải!

Ngược lại là anh ý, ăn ít như thế, đi ăn thật sự là ăn không khí, thật sự không hiểu được làm thế nào mà anh cao lớn được như này, tôi nghi ngờ, anh cố ý ăn ít, anh muốn dựa vào đó để so ra là tôi ăn nhiều, có đúng không?”

Trần Tư Khải không nhịn nổi, bị tư duy nhảy vọt của Tiêu Mộng chọc cười.

“Tôi cố tình ăn ít, chỉ là để so sánh với em?

Đồng chí Tiêu Mộng, em cho rằng tổng giám đốc Trần tôi rảnh như thế sao?”

Tiêu Mộng lườm Trần Tư Khải, bĩu môi, chẳng ừ hứ gì cả.

Ai bảo Trần gấu xấu xa bụng dạ đen tối, xấu tính như thế chứ?

Nếu Trần gấu xấu xa không xấu tính, vậy thì quá là kỳ lạ!

Hai người tôi một câu cô vài câu những chuyện thường ngày chẳng đâu vào đâu, cứ cực kỳ bình thường như thế mà đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Một người vào bên trong, một người ở phòng cách vách tiếp tục làm việc trợ lý của cô.

Ầm…

Phòng thư ký bên người lập tức bùng nổ…

“Này! Vừa rồi mọi người nghe thấy chưa?”

“Trời ạ, tôi sợ chết mất! Thật sự là không tin được nha!”

“Người kia là tổng giám đốc Trần sao? Vì sao tổng giám đốc Trần lại dịu dàng với người phụ nữ họ Tiêu kia thế?”

Đối với những người như chúng ta, tổng giám đốc Trần chưa từng dịu dàng như thế!”

“Huhuhu, tôi cảm động quá, cuối cùng cũng cho tôi thấy một mặt có tình người của tổng giám đốc Trần, bằng không, còn còn nghi ngờ tổng giám đốc Trần có phải là người máy không đó!”

“Nhìn có vẻ tổng giám đốc Trần thật sự thích cái cô Tiêu Mộng kia! Thái độ với cô ta quá tốt nhỉ?”

“Nghe cách bọn họ nói chuyện, hình như hai người bọn họ sống chung nha! Vậy mà lại còn ăn sáng cùng nhau nữa!”

Tất cả mọi người ríu ra ríu rít, điên cuồng bàn luận lung tung.

Chị Tố Chân thường ngày ồn ào nhất, lần này lại cực kỳ khác lạ, cô ta ôm hai cánh tay, hơi nâng cằm lên, híp mắt liếc nhìn về phía dóc tường, ra vẻ thâm trầm.

Cuối cùng, mọi người phát hiện tình huống lạ thường của cái loa phát thanh này, liền hỏi cô ta:

“Chị Tố Chân, thường ngày chị nói nhiều nhất, hôm nay, chị làm sao thế?

Vì sao không nói một câu nào cả?

Chị cũng tham gia vào cuộc bàn luận của mọi người, phát biểu cao kiến chứ?”

Lúc này chị Tố Chân mới cười một cách khó hiểu, lên mặt khụ khụ hai tiếng, tay kéo lại quần áo, nói cực kỳ đắc ý:

“Tôi đã dự liệu được rồi, cuối cùng vận may của bà đây cũng tới rồi!”

Khi cô ta nói chữ “được”, cô ta dùng cả giọng bụng và giọng ngực, giọng nói cao quãng tám, giọng nói lanh lảnh khiến cả phòng thư ký đều xì mũi coi thường.

“Chị Tố Chân, chúng tôi đang bàn luận chuyện của ông chủ và Tiêu Mộng, sao chị lại nói về bản thân mình chứ?”

Ôi, chẳng có cách nào, phụ nữ luôn thích mơ mộng, cho dù là thiếu nữ mười mấy tuổi hay là bà lão 80 tuổi cũng đều sẽ kìm lòng không đậu mà tưởng tượng bản thân mình là nữ chính.

Không ngờ… Vậy mà chị Tố Chân cũng như thế…

Chị Tố Chân hơi sốt ruột, nhíu mày khua tay nói:

“Này này này, mọi người đừng có cười vội, mọi người cẩn thận nghe rõ cho tôi, vì sao tôi mới vận may của tôi tới rồi chứ, mọi người nhìn xem, tổng giám đốc Trần cưng chiều Tiêu Mộng như thế, vừa nhìn là biết đã hãm sâu vào lưới tình.

Mọi người nghĩ mà xem, trong công ty, ai có quan hệ tốt nhất với Tiêu Mộng chứ? Đương nhiên là chị Tố Chân tôi đây rồi!

Tôi là người thân nhất với Tiêu Mộng trong công ty này, mọi người nói xem, Tiêu Mộng nhà chúng ta trở thành người tình của tổng giám đốc Trần, có phải là người chị em tốt như tôi cũng có chút lợi ích hay không?

Nói không chừng, tiếp theo, tôi có thể được Tiêu Mộng mời tới biệt thự của bọn họ, ăn hoa quả, ăn thịt nước, thuận tiện, người chị em Tiêu Mộng của tôi còn hơi thổi chút gió bên tai tổng giám đốc Trần…

Hahaha, tôi có thể trực tiếp thăng chức thành tổng giám đốc một công ty con!

“Tốt quá rồi! Hahaha…”

Tất cả thư ký đều sững sờ.

Nghe có vẻ…

Hình như… nói cũng khá có lý.

Lúc này, có người tỉnh táo lại trước, xì một tiếng, nói:

“Cô nói hai người là chị em, vậy thì là chị em sao?

Cũng không nhìn xem Tiêu Mộng người ta có coi cô là chị em hay không!

Hơn nữa, hôm qua, là ai nói xấu sau lưng Tiêu Mộng thế?

Có người chị em như thế sao? Trời ơi, thời buổi này, vẫn nên bớt nằm mơ giữa ban ngày thì hơn!”

Các thư ký vốn đang vây quanh chị Tố Chân, tất cả đều khua tay, rồi lại xì mũi coi thường.

Mặt chị Tố Chân lúc trắng lúc đỏ, nghĩ đi nghĩ lại, cô ta cũng không có gì để nói.

Trần Tư Khải cởi áo khoác ra, ngồi trước bàn làm việc, nghiêm túc xem sắp xếp lịch trình ngày hôm nay.

Tiêu Mộng thò đầu vào, đôi mắt to lấp lánh, hỏi:

“Tổng giám đốc Trần, anh muốn uống trà gì?”

Trần Tư Khải không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi lại:

“Có những trà gì?”

“Ồ, có long tỉnh, đại hồng bào, thiết quan âm, trà trắng…”

Cô Mộng nào đó còn đang duỗi đầu ngón tay đếm xem trong công ty chuẩn bị các loại trà gì cho tổng giám đốc, Trần Tư Khải đã ngắt lời cô, nói:

“Có trà thịt người không?”

(⊙_⊙)

“Hả?”

Tiêu Mộng trợn mắt há mồm.

Sống 18 năm trời, cô thật sự chưa từng nghe tên trà thịt người.

“Tổng giám đốc Trần, công ty thật sự không có trà thịt người, thế nhưng anh nói đi, ở đâu có, giờ tôi đi mua cho anh.”

Trần Tư Khải mím môi cười, lúc này mới ngẩng đầu lên, cười dâm đãng nhìn Tiêu Mộng, nói nhẹ nhàng mà chậm rãi:

“Em tắm rửa sạch sẽ thân mình, nằm trên giường chờ tôi, món trà thịt người như em, chắc chắn tôi làm một hơi là hết!”

Tiêu Mộng lập tức ngây ngốc.

Mắt mở to, đôi môi hồng hơi hé, sau khi hiểu ý của Trần Tư Khải, mặt cô liền đỏ bừng, hưng dữ trừng mắt lườm Trần Tư Khải, xoay người, tức giận quay mông rời đi.

Trước khi đi, còn rất hung hăng mà mắng một câu đầy tức giận:

“Anh chờ đó! Không được chọn! Pha trà gì cho anh thì anh phải uống cái đó cho tôi!”

Thật sự là cái tên xấu xa!

Cái người này, có phải là bị bệnh tình dục phấn khích không chứ, tại sao trong đầu anh ta toàn nghĩ về chuyện kia chứ?

Thật sự là xấu tính chết đi được!

Còn trà thịt người gì chứ, hứ, vậy mà cũng có mặt mũi nói ra được!

Tiêu Mộng vừa thầm mắng Trần Tư Khải lưu manh háo sắc, vừa cầm ly trà đi tới phòng trà nước.

Thế nhưng…

Quá không có công lý, cái tên Trần gấu xấu xa kia, trời sinh đã là loại người cao quý, người này, ngay cả lúc nói loại chuyện hạ lưu, anh ta cũng quyến rũ mê người như thế.

Không có công lý mà.

Tiêu Mộng gõ mạnh cửa, rầm một tiếng, khiến đầu Trần Tư Khải cũng ong ong.

Anh ta hơi nhíu mày, hơi nghiêng đầu, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Tiêu Mộng, anh ta không khỏi khẽ cười.

Hahaha, cô nhóc này, đúng là kỳ trân dị bảo, biểu cảm của cô, ngôn ngữ của cô đều rất thú vị.

Trần Tư Khải cúi đầu, nhìn ghi chép trên bàn, định tiếp tục làm việc, nhưng trong đầu cứ mãi hiện ra bóng hình Tiêu Mộng, bút ký tên trên tay anh ta bị anh ta dùng đầu ngón tay quay tròn, cuối cùng anh ta cắn môi, tự mình bật cười.

“Cô nhóc này, hẳn là đã quên tôi vẫn là chủ nợ của cô ấy! Cô nhóc con, đây là phản ứng mà người nên trả tiền tôi nên có sao?

Vậy mà còn buồn cười tới mức đập cửa với tôi, hahaha…

Cô nhóc như này, thật là hiếm thấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.