Còn Trần Tư Khải lại bị Tiêu Mộng liên tục trêu chọc mà không thể bình ổn lại lửa nóng trong người, quả thật là có thể thiêu cháy anh ta mà!
Anh ta vừa điên cuồng hôn cô, vừa bắt đầu xé quần áo của Tiêu Mộng.
Đồng thời, hơi thở ngày càng gấp gáp, vô thức vuốt ve những nơi mẫn cảm trên người cô.
Ting!
Thang máy dừng ở tầng văn phòng tổng giám đốc, cửa từ từ mở ra.
Đương nhiên, đứng ở cửa vẫn là phòng thư ký tinh tế mà rộng lớn ngàn năm không đổi.
Giây phút cửa thang máy mở ra, chị Tố Chân đang bưng một ly cà phê, mặt nhìn về phía trong thang máy.
(⊙o⊙)
Cảnh tượng sói xám đang điên cuồng ăn thịt thỏ con trong thang máy…
Thật sự là dọa chị Tố Chân sợ chết khiếp.
“Rầm”
Chị Tố Chân hít sâu một hơi, tới khi ý thức được người đàn ông điên cuồng bạo ngược bên trong kia không phải là ai khác mà chính là tổng giám đốc Trần cực kỳ lạnh lùng có thể đông cứng người khác của bọn họ, chị Tố Chân quả thật là hoảng sợ gần chết!
Trời ơi!
Có phải là đôi mắt của cô ta đang lừa cô ta không?
Sao tổng giám đốc Trần lại có thể… đối xử nhiệt tình với phụ nữ như này chứ?
Tổng giám đốc Trần luôn là một núi băng lớn, gặp phụ nữ, cho dù là có xinh đẹp đến thế nào, lần đó gặp một nữ diễn viên mới trực thuộc công ty giải trí của bọn họ, tổng giám đốc Trần cũng vẫn nghiêm mặt lạnh, không hề liếc mắt cái nào.
Đám thư ký bọn họ còn từng nói chuyện riêng với nhau, người lúc nào cũng luôn lạnh lùng như tổng giám đốc Trần, liệu ở trên giường cũng mang phong cách như tảng đá kia không?
Cần phái nữ chủ động, từ đầu tới cuối đều do phái nữ dẫn dắt?
Nhưng giờ xem ra…
Lo lắng của bọn họ là vô nghĩa!
Tổng giám đốc Trần không những cực kỳ cuồng nhiệt, hơn nữa còn giống như hổ đói, dáng vẻ nồng nhiệt mà thô bạo kia, cực kỳ… có tính tiến công!
Choang!
Ly cà phê trong tay chị Tố Chân, không cẩn thận trượt tay, rơi xuống sàn nhà, phát ra âm thanh cực kỳ giòn tan và ngân vang.
Tất cả thư ký đều giật mình bởi tiếng động này, đua nhau nhìn về phía thang máy…
“A a a a…”
Khi nhìn thấy cảnh trong thang máy, tất cả mọi người đều không nhịn nổi mà kêu lên.
Bọn họ, đều bị dọa sợ.
Tiểu Mộng khẽ động đôi tai đỏ hồng, hơi tách ra được kẽ hở nhỏ, thấy dáng vẻ trợn mắt há miệng của chị Tố Chân, cô liền hoảng hốt.
Bắt đầu ra sức vùng vẫy trong lòng Trần Tư Khải giống như con sâu nhỏ.
“Ưm ưm ưm…”
Trời ơi, Trần gấu xấu xa điên rồi sao?
Vậy mà anh ta lại dám hôn cô như này trước mặt bao nhiêu cấp dưới!
Dừng lại đi!
Trần Tư Khải hừ mũi, một bàn tay to che lấy mặt Tiêu Mộng, không cho cô phân tâm nữa, che đi đôi mắt của cô, sau đó chiếc lưỡi nóng ấm lại chui vào quấn quýt trong miệng cô lần nữa.
“Ưm a…”
Tiêu Mộng vì sự mãnh liệt đột ngột của anh ta mà rên một tiếng như mèo kêu, cả người mềm oặt, vô thức duỗi hai cánh tay, ôm lấy eo Trần Tư Khải.
Một cánh tay còn lại của Trần Tư Khải nhấn nút đóng thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Chị Tố Chân cứ duy trì biểu cảm hoảng sợ đó, mắt trợn tròn, miệng há to, ngât ngốc nhìn về phía cửa thang máy.
Tất cả thư ký cũng thoáng cái biến thành tảng đá.
Rất lâu, rất lâu…
Lâu tới mức Tiêu Mộng cảm thấy đã trôi qua cả một thế kỷ, Trần Tư Khải mới rời khỏi môi cô.
Hồng hộc…
Hai người ôm chặt lấy nhau, cùng thở dốc.
Tiêu Mộng đang điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn của mình, ừm, bây giờ đã tiến bộ hơn nhiều so với lúc trước, đã biết cách hô hấp từng chút một trong lúc hôn.
Còn Trần Tư Khải lại đang cố gắng điều chỉnh dung nham nóng rực trong người mình, đè xuống, đè xuống…
ĐM, thật là kỳ quái, anh ta cũng coi như cao thủ tình trường, cũng không đếm nổi đã có bao nhiêu phụ nữ, vốn dĩ trước giờ anh ta chưa từng điên cuồng thèm khát tình dịch với phụ nữ như này, trước giờ chưa từng có!
Anh ta luôn tỏ ra lạnh lùng, lý trí, coi chuyện nam nữ ân ái rất bình thường, giống như ngày ăn ba bữa cơm vậy, đây chỉ là một môn thường thức của anh ta, nào có người đàn ông nào không cần định kỳ phát tiết chứ?
Lần nào anh ta cũng có thể duy trì đầu óc bình tĩnh và thanh tỉnh, trước giờ không hề có dục vọng quá mãnh liệt với người phụ nữ nào, căn bản đều là quá trình gần như nhau:
Người phụ nữ kia chủ động trên chọc anh ta, hôn anh ta, sau khi trêu chọc cho thằng nhỏ của anh cương cứng, anh ta lại hưởng thụ cô ta chủ động dâng hiến, chờ tới khi anh ta đã có hứng, đại khái anh ta sẽ chủ động tiến công, dùng cách mà anh ta thích, tìm kiếm cảm giác ngày càng sung sướng hơn trên người cô ta.
Loại phát tiết đó, lúc nào cũng có thể dừng lại được.
Thậm chí anh ta có thể vừa đọc tin tức vừa làm chuyện này.
Không hề ảnh hưởng lẫn nhau.
Đừng nói anh ta không tôn trọng, không thương tiếc phái nữ, mà là do những người phụ nữ này đều luôn chủ động.
Sẽ luôn có phụ nữ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh ta, có gì không hay anh ta cũng sẽ nói rõ ràng ngay từ đầu.
Với phụ nữ, lần nào cũng giống như giao dịch.
Duy chỉ có người phụ nữ Tiêu Mộng này, dường như đã phá vỡ tất cả các quy tắc, cô mới không chủ động đón nhận anh ta, trêu chọc anh ta, cô hận không thể trốn khỏi anh ta, khi cô nhìn thấy anh ta, lần nào cũng muốn trở thành ốc sên, chui vào trong vỏ ốc của mình.
Lần nào đối diện với Tiêu Mộng, cũng không biết là có chuyện gì, nham thạch trong người anh ta cứ dễ dàng phun trào, lần nào anh ta cũng có suy nghĩ điên cuồng muốn Tiêu Mộng, luôn hừng hực như thế, không thể chống đỡ nổi!
Lần nào anh ta và Tiêu Mộng tiếp xúc gần một chút, anh ta liền không thể tự khống chế chính mình…
Anh ta cực kỳ mong muốn hòa tan Tiêu Mộng vào cơ thể mình, rất muốn tìm kiếm, thường thức, ra vào trong cô…
Cái suy nghĩ này, nồng cháy thiêu đốt người!
“Đáng chết, tôi như này là tự ngược đãi mình sao?”
Trần Tư Khải đè lấy Tiêu Mộng, hơi thở cuồng nhiệt, mắng chính mình.
Ngu ngốc! Ngốc chết đi được!
Sớm biết cô nhóc này hợp khẩu vị của mình như thế, vậy tối đó… anh ta đã không nhân từ như thế, giây phút này, Trần Tư Khải liên tục căm hận sự cao ngạo của mình!
Không được! Anh ta nhất định phải ăn cô!
Anh ta không thể nhịn thêm nữa!
Nhịn thêm nữa, anh ta thật sự muốn giết người.
Hừ, nhóc, chờ tới khi ra nước ngoài… Hừ hừ…
Trần Tư Khải nghĩ tới đây, nhếch khóe miệng cười.
“Trời ơi, nóng chết mất, anh đứng sang bên kia một chút có được không? Đã hôn xong rồi, còn dán vào người tôi như này làm gì chứ?”
Tiêu Mộng đẩy bờ ngực rắn chắc của Trần Tư Khải, bất mãn xị mặt, sau đó oán trách: “Đám thư ký kia đã nhìn thấy hết rồi! Không phải đã nói rõ rồi sao, không thể công khai chuyện anh theo đuổi tôi, như này thì về sau tôi làm việc như nào chứ?”
Suýt chút nữa Trần Tư Khải cười thành tiếng.
Ôi trời ơi, còn nói cái gì mà “làm việc?”
Ở tập đoàn Thiên Nhất của tôi, Tiêu Mộng em rốt cuộc có công việc quan trọng cụ thể gì chứ?
Nếu không phải là tôi muốn lúc nào cũng nhìn thấy cô nhóc nhà em, chắc là đến cửa hông của tập đoàn Thiên Nhất cũng không vào nổi!
“Biết thì biết, tôi làm việc, trước giờ chưa từng mờ ám.”
Trần Tư Khải nói xong câu này, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhíu mày lại, rồi lại hung ác nâng cằm Tiêu Mộng lên, nói:
“Nếu em dám hôn người khác, tôi không xong với em đâu!. Tiên Hiệp Hay
Tôi không dọa em đâu, tôi cứ phải giết vài người cho em xem xem!”
Tiêu Mộng sợ tới mức nhăn mặt lại, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời một câu:
“Ừ, chỉ cần không giết tôi là được, anh muốn giết ai thì giết đi.”
Hahaha, nếu có một ngày Trần gấu xấu xa biết Kim Lân đã từng hôn cô, có phải anh ta sẽ muốn giết cậu chủ của tập đoàn Kim Huân hay không?
Nếu anh ta biết, sẽ có một ngày, Tiêu Mộng cô sẽ thực hiện được mơ ước của mình, chủ động hôn đàn anh, lúc đó, có khi nào Trần gấu xấu xa sẽ phát điên không?
Hahaha…
Tiêu Mộng suy nghĩ linh tinh như thế, biểu cảm trên mặt liền giống như con động vật nhỏ nào đó thành công làm việc xấu, Trần Tư Khải liền kích động, kìm lòng không được mà nhéo đôi má căng tròn của cô.
Cửa thang máy lại mở ra, tất cả thư ký cao cấp đều điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đồng loạt ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ của mình, không liếc ngang liếc dọc!
Trần Tư Khải đi ra như chốn không người, chân dài sải bước đi về phía văn phòng của mình, đi vài mét, anh ta bỗng dừng lại, xoay người, trước mặt nhiều thư ký như thế, khẽ nói với Tiêu Mộng:
“Còn chưa đi? Ngây người ở đó làm gì?? Muốn chuyển sang làm nhân viên quản lý thang máy sao? Đi, đi pha cho tôi cốc trà trước đã.”
Giọng điệu này của anh, các thư ký nghe mà giống như sét đánh ngang tai!
Trời ạ, khi nói chuyện với Tiêu Mộng, tổng giám đốc Trần quá dịu dàng, quá dịu dàng!
Khiến người khác nghe mà cả người tê dại.
Lúc này Tiêu Mộng mới phản ứng lại, bĩu môi đi ra khỏi thang máy, thật ra cô hơi xấu hổ, nhưng nghe thấy lời của Trần Tư Khải, cô không khỏi oán trách, bĩu đôi môi hồng, mày hơi nhíu lại, vừa oán thán vừa vung hai tay:
“Lại uống trà?
Có phải anh thấy tôi rất rảnh thì anh rất khó chịu không?
Chuyện gì chứ, không phải là vừa ăn sáng sao?
Ăn no như thế, nào có chỗ mà nhét thêm trà nữa?
Nhà tư bản!
Nhà tư bản đáng ghét!”