Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 211: Chương 211: Càng mê luyến cô hơn




Lam Nhạn vừa nghe đến hai chữ Cậu Lôi, lập tức nghĩ đến Lôi Bạc mà ban ngày mình gặp phải. Đó chính là một tên siêu khốn nạn, cô lập tức bĩu môi, chậc một tiếng.

Ngũ Ca đi sang bên cạnh thị sát. Lúc này Tiêu Mộng mới nhớ ra hôm nay mình đến là để từ chức, cô giậm chân: “Ôi trời, vừa nãy quên chuyện từ chức rồi.”

Lam Nhạn trợn mắt: “Cái đầu heo của cậu có thể nhớ cái gì! Được rồi, chẳng phải cậu có quà muốn tặng cho Bạch Mị sao? Đưa cho chị Nhiên chưa?”

“Đúng đúng đúng, chị Bạch Mị, đây là quà tặng cho chị. Đi thôi, những món quà này chúng ta đưa cho chị Nhiên và các chị em khác. Đưa quà xong, tớ từ chức cũng giống nhau cả thôi.”

Ba cô gái vô cùng vui vẻ đi đến phòng nghỉ của nhân viên.

Lúc này, Lôi Bạc và Kim Lân quấn băng vải đi đến.

“Thằng nhóc này, cậu ổn không? Cậu nên về nhà nằm nghỉ đi, đừng làm tổn hại cơ thể chỉ vì muốn gặp cô bạn gái nhỏ của cậu.”

Lôi Bạc liếc nhìn dáng vẻ của Kim Lân, thở dài.

Còn nguyên nhân ấy à? Bởi vì muốn gặp Tiêu Mộng một lát mà ngay cả mạng cũng không cần?

Kim Lân mừng khấp khởi: “Không phải tớ đã nói rồi sao. Tối nay tớ muốn trịnh trọng giới thiệu bé con của tớ cho bạn bè thân thiết!”

Lôi Bạc lắc đầu cười khổ: “Được được được, giới thiệu cho bọn tôi quen biết. Cậu có thể kiềm chế bản thân, nghiêm túc đối đãi với một cô gái nhỏ, thực ra bọn tôi đều mừng cho cậu. Cả Tư Khải nữa, cũng rất vui cho cậu.”

“Phải không đó? Các cậu đều mừng cho tôi sao? Ha ha ha…”

Trong tiếng cười của Kim Lân tràn ngập đắc ý.

Lôi Bạc cười gõ trán Kim Lân một cái: “Phí lời! Chúng tôi là bạn thân nhất của cậu mà! Đặc biệt là Tư Khải, bởi vì chuyện lần này của cậu mà suýt nữa cậu ấy đã gọi người của Chính Hổ Đường đi giúp đấy. Cậu ấy thấy cậu suốt ngày cứ lo chuyện bên ngoài, không thể theo đuổi được cô nhóc kia, cậu ấy cũng sốt ruột giùm cậu.”

Kim Lân nhe răng cười hì hì: “Biết rồi, tôi biết rồi, các cậu đều rất quan tâm tôi. Lôi Bạc, cậu nói tôi nghe xem, cậu nói thật cho tôi đi. Có phải bé con nhà tôi rất đẹp, rất dễ thương không? Cậu nói đi, nói đi mà!”

Bộ dạng của Kim Lân như thể nếu người khác không khen bé con của anh ta xinh đẹp thì anh ta sẽ bám riết không buông vậy, thực sự là ép buộc người khác mà.

Lôi Bạc thở dài: “Đẹp đẹp đẹp, cô gái cậu coi trọng có thể kém được sao? Nhưng mà nói thật, hiện giờ Tiêu Mộng của cậu thực sự là một cô nhóc rất đơn thuần, tôi rất ủng hộ cậu yêu đương với những cô nhóc như vậy. Cố lên cố lên!”

Hai người cười lớn rồi đi vào bên trong.

Bọn họ cùng đi vào phòng 8808, bên trong đã có mấy cậu công tử đang ngồi, nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, tất cả đều loạt soạt đứng lên một lượt, cười nịnh nói: “Quan hệ giữa Cậu Kim và Cậu Lôi tốt nhỉ, tuy hai mà một!”

Kim Lân lập tức xua tay, đương nhiên là dùng cánh tay phải lành lặn của anh ta: “Không phải đâu! Tôi đường đường là một người đàn ông đẹp trai vạn người mê, sao có thể tuy hai mà một với cái tên này được chứ? Sẽ giảm thọ đó!”

Lôi Bạc vừa ngồi xuống vừa cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, hiện tại tôi không xứng với Kim Lân người ta đâu, người ta có bạn gái rồi.”

Lúc này mọi người mới giật mình hỏi, vì sao cánh tay của Kim Lân lại thành thế này. Kim Lân vui sướng khoe khoang với bọn họ, anh ta đã mạo hiểm thế nào để bảo vệ người phụ nữ mình yêu ở thời khắc mấu chốt. Nhắc đến cô bạn gái nhỏ của mình, tâm trạng Kim Lân lại phơi phới.

Tất cả mọi người cười giỡn chọc ghẹo Kim Lân bị ma nhập.

Trong lúc mọi người đang đùa vui, Trần Tư Khải mang theo Khang Tử đi vào. Nhất thời, cả căn phòng rực rỡ hẳn lên, Trần Tư Khải toàn thân mặc đồ đen tựa viên kim cương dưới địa ngục, tản ra độ lạnh hơn người, lại sáng chói đầy mê hoặc.

“Tư Khải tới rồi à!”

“Đến đây nào, mau ngồi xuống, Tư Khải!”

“Lúc Tư Khải không cười đúng là mê hoặc chết người nha.”

Tất cả mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Trần Tư Khải. Trần Tư Khải lãnh đạm cong khoé môi, rốt cuộc cũng nở nụ cười, phong độ nhã nhặn ngồi xuống.

“Cậu sao rồi? Vết thương ở cánh tay không sao chứ?” Trước tiên Trần Tư Khải nhìn về phía Kim Lân, trong mắt tràn đầy quan tâm.

Đôi mắt đào hoa của Kim Lân mơ màng mà lại đẹp đẽ, anh ta lắc đầu: “Không sao! Vết thương nhỏ tôi! Xem các cậu lo lắng kìa! Tôi đã nói không sao là không sao mà!”

“Không nên cậy mạnh.” Trần Tư Khải bình thản nói, giọng điệu vẫn thân thiết.

Lôi Bạc nói xen vào: “Cậu ta ấy mà, hôm nay giống như hăng tiết gà vậy, nhất định muốn gắng gượng tới nơi này, nói phải giới thiệu bạn gái nhỏ của cậu ta cho chúng ta làm quen. Liều mạng thật, chúng ta đừng để ý đến cậu ta. Đối với cô bạn gái nhỏ của cậu ta, chuẩn bị một rổ lời khen là được rồi.”

Kim Lân cười rộ lên, nhìn mấy người đàn ông chung quanh, giọng điệu kiêu ngạo: “Không phải khoe chứ bạn gái của tôi cực kỳ dễ thương, cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ đơn thuần! Đám sói xám các cậu không có chuyện xấu nào không làm, một lát nữa gặp bé con của tôi thì cũng đừng dọa cô ấy đấy nhé. Người nào thèm thuồng bé con của tôi, tôi sẽ cắt tai người đó.”

Ha ha ha ha… cả đám đàn ông không ngừng cười to.

Có một người còn trêu ghẹo Kim Lân: “Ôi trời, làm như sắp được nhìn thấy bảo bối gia truyền của nhà cậu vậy!”

Một người khác cười nói: “Thèm thuồng người phụ nữ của cậu, cậu cắt lỗ tai người ta làm chi, hẳn là nên cắt đầu lưỡi mới đúng chứ, ha ha ha…”

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng sôi nổi mà lại hòa hợp.

Nhưng trong bầu không khí ấm áp này, đột nhiên Trần Tư Khải thẫn thờ.

Anh cầm một ly rượu chân cao thưởng thức, chất lỏng màu hổ phách trong ly khẽ lay động.

Hồn anh thì lại bay bổng ở nơi nào đó.

Đột nhiên nhớ đến… anh đã hẹn với Tiêu Mộng tối nay sẽ gặp mặt.

Ha hả, cô nhóc kia hết sức đáng yêu, đôi mắt to ngây thơ tựa như mắt mèo xanh biếc. Thời điểm cô nhìn anh, trong đôi mắt sáng trong suốt ấy như nổi một tầng hơi nước, khiến anh nhìn mà đáy lòng mềm mại ngứa ngáy.

Nếu như là đêm nay…

Hẳn là cô đã khôi phục kha khá… Cuối cùng, anh cũng có thể kết thúc kiếp sống hòa thượng. Cuối cùng, anh cũng có thể mặc sức rong ruổi ở trong thân thể cô.

Vừa nghĩ tới tư vị mất hồn kia, Trần Tư Khải lập tức hít sâu mấy hơi.

“Này, nghĩ gì thế? Sao lại vui thế kia?”

Kim Lân đụng Trần Tư Khải một cái, Trần Tư Khải mới đột nhiên tỉnh táo lại.

Nụ cười say mê nhàn nhạt, trầm lắng vừa rồi của Trần Tư Khải tươi đẹp vô cùng!

“Cậu nghĩ cái gì thế? Có phải đang nhớ tới cô nhóc kia không? Được rồi, Tư Khải à, mấy ngày nay tôi vội vàng theo đuổi bé con nhà tôi nên quên hỏi cậu, cậu và cô nhóc đó sao rồi?”

Trần Tư Khải cười thanh nhã: “Không tệ, rất tốt. Làm sao vậy?”

“Ha hả, cậu đã thành công làm…”

“Món ngon đặt ở bên mép, tôi có thể không ăn sao?”

“Ha ha ha, Tư Khải à, bộ dạng thẳng thắn như vậy. Hôm nào cậu mang theo cô nhóc đó, tôi mang theo bé con nhà tôi, chúng ta cùng đi dã ngoại chơi. Những cô bé như hai người bọn họ chắc chắn là có chủ đề để trò chuyện.”

Trần Tư Khải nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy ý định này cũng không tệ lắm.

Để cho Tiêu Mộng nhìn thấy, anh tìm cô cũng không phải trâu già gặm cỏ non.

Chẳng phải Kim Lân cũng tìm một cô nhóc đó sao?

“Được! Tôi sắp xếp thời gian, hôm nào rảnh tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Kim Lân vui vẻ nhếch môi: “Nào nào nào, hai cặp tình nhân cùng đi du lịch, ha ha ha ha.”

Đột nhiên, Trần Tư Khải rất muốn nghe giọng nói của Tiêu Mộng. Rõ ràng mấy ngày nay ngày nào anh cũng gặp cô, cái gì nên ăn cũng đã ăn rồi, vì sao hiện tại lại càng nhớ cô hơn?

Hoá ra cũng có những lúc anh trở nên như thế.

Anh vốn không phải hạng người hay qua lại với người khác, anh sẽ không chủ động nhớ nhung ai cả.

Nhất là phụ nữ, không ngủ thì còn được, chỉ cần ngủ qua một lần, tự nhiên sau đó hứng thú của anh sẽ giảm bớt.

Ngủ nhiều hơn một chút, anh đã cảm thấy cực kỳ tẻ nhạt và vô vị.

Tina là một ví dụ.

Nhưng vì sao đối với Tiêu Mộng… thì lại không giống?

Cũng đã ăn xong Tiêu Mộng, cũng đã hưởng qua tư vị của cô, không chỉ không chán cô mà trái lại… anh càng mê luyến cô hơn!

Giống như… nghiện thuốc phiện vậy!

Anh đã nghiện cô rồi!

Trần Tư Khải lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của nhóc Mộng trong danh bạ, gọi đi.

Trong phòng hò hét loạn cào cào, đám đàn ông bởi vì đã lâu không gặp nên đều ba hoa khoác lác, kể lại rất nhiều chuyện hài hước ly kỳ xảy ra bên cạnh mình.

Trong tình huống hỗn loạn như vậy, đáy lòng của Trần Tư Khải lại tĩnh lặng như nước.

Trong tai nghe chỉ có âm thanh của điện thoại di động.

Không nhận, Tiêu Mộng không nhận cuộc gọi! Hửm, đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào cô đang ngủ? Lúc này mới có mấy giờ, cũng không phải thời gian đi ngủ. Cô nhóc kia đi đâu rồi? Lẽ nào đang ở những nơi đông đúc như siêu thị nên không nghe được sao?

Mi tâm Trần Tư Khải nhíu lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình điện thoại, cái tên nhóc Mộng bị anh chạm vào nên phóng lớn, anh lại chạm cái nữa để thu nhỏ lại.

“Tôi đi đón bé con nhà tôi, các cậu chờ chút nhé!”

Kim Lân ngồi không yên, cánh tay trái treo trước ngực, đi ra bên ngoài.

Lôi Bạc cười nhìn bóng dáng sốt ruột của Kim Lân, lắc đầu. Vừa quay lại đã nhìn thấy Trần Tư Khải nghiêm nghị nhíu mi tâm, giống như đang giận dữ với cái điện thoại.

“Tư Khải, làm sao vậy? Công ty có việc gì sao? Sao tự dưng cậu lại nghiêm túc thế?”

“Hả?” Trần Tư Khải ngước đôi mắt đẹp nhìn lướt qua Lôi Bạc, cười nhạt nói: “Không có gì.”

Tuy nhiên đáy lòng lại vì Tiêu Mộng không nhận điện thoại của anh mà phiền muộn một hồi.

Vì sao cô không nghe máy? Vì sao không nghe chứ?

Cô đang làm gì nhỉ?

Cô nhóc chết tiệt, em có biết không, công lực của em bây giờ còn lợi hại hơn cả hồ ly tinh!

Vậy mà lại trực tiếp quấy nhiễu tâm tình của tôi!

*** “Chị Nhiên, đây là quà của chị. Cảm ơn chị đã chiếu cố em.”

CHƯƠNG 157: KHÔNG THỂ ĐÙA KIỂU NÀY ĐƯỢC

Tiêu Mộng cười hì hì cầm quà tặng được đóng gói tinh xảo đưa đến trong tay trưởng nhóm. Chị Nhiên bị dọa giật mình, sau đó lại cười tươi như hoa.

“Ôi trời, số 514 à. Con người cô không tệ nhỉ, chẳng trách cậu Kim coi trọng cô, lại biết đối nhân xử thế như vậy. Xem nào, rời đi còn nghĩ đến chúng tôi, thật tốt quá. Đầu óc 514 cô thật sự là quá tốt.”

Chị Nhiên tiếp nhận quà tặng, nhìn ngắm chung quanh.

Tiêu Mộng xoa xoa vạch đen.

514… Cám ơn chị nhé chị Nhiên, chị còn nhớ rõ số hiệu của tôi!

A a a a, 514 xui rủi cỡ nào!

Tiêu Mộng lại lôi ra rất nhiều đồ ăn vặt nước ngoài, đặt ở trên bàn chỗ mọi người nghỉ ngơi, chào hỏi các chị em đang uống nước giải lao: “Đến đây đến đây, đến nếm thử những mấy món quà vặt này đi. Tôi không biết loại nào ngon nên mỗi thứ đều lấy một ít, đây là đặc biệt tặng cho mọi người nếm thử.”

Tất cả các cô gái nhỏ đều thèm chảy nước miếng, vừa nghe Tiêu Mộng gọi, tất cả đều soàn soạt chạy tới vây quanh.

Tiếng cười ríu ra ríu rít, cực kỳ náo nhiệt.

“Tiêu Mộng à, cô thật có phúc.”

“Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu Mộng, trong số chúng ta chỉ có cô là có tướng phúc hậu nhất.”

Tướng phúc hậu? Ha ha, cô có sao? Tiêu Mộng cười nhạt, sờ sờ khuôn mặt núng nính của chính mình.

“Đúng vậy Tiêu Mộng, tính ra cô bay cao nhất đấy. Cô nhìn cô xem, mới vừa tới đã được cậu Kim nhìn trúng. Nhà cậu Kim rất có tiền, hơn nữa cậu Kim còn đẹp trai như vậy, cô quá may mắn rồi!”

Rắc! Gương mặt Tiêu Mộng dài ra tối sầm lại.

Hoá ra… Phúc và sự may mắn mà bọn họ nói là chỉ Kim Lân!

“Tôi và anh ta không có gì cả, thật đấy, hoàn toàn không có cái gì…”

Không đợi Tiêu Mộng phủi bỏ quan hệ giữa cô và Kim Lân, một đám con gái làm ra bộ dạng đã hiểu gật đầu theo cô.

“Tiêu Mộng à, chúng tôi hiểu cô mà, thực sự rất hiểu.”

“Đúng vậy Tiêu Mộng, dù sao chuyện đi theo cậu chủ nhà giàu đều phải bảo mật, để an toàn ấy mà.”

“Đúng vậy, kẻ có tiền đều rất khiêm tốn, đề phòng kẻ xấu nhòm ngó, chúng tôi rất hiểu cô.”

Tiêu Mộng khóc không ra nước mắt… Hu hu hu, cái cách hiểu này cô đừng nên có có được không?

*** Bị Kim Lân ảnh hưởng, cô thật sự không thể làm nổi ở Dạ Mị nữa. Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng cô là bạn gái của Kim Lân.

Đứng trước hiểu lầm này, cô cũng muốn từ chức.

Trong lúc còn đang suy nghĩ miên man, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nam rất êm tai: “Mọi người đều là đồng nghiệp của Tiêu Mộng, đến khi chúng tôi kết hôn, nhất định sẽ mời mọi người đến uống rượu mừng!”

Mọi người khiếp sợ xoay mặt qua, há hốc mồm nhìn người đàn ông đứng nghiêng dựa vào khung cửa.

Vóc người anh ta cao to, cốt cách phong lưu.

Chiếc áo sơ mi màu xanh lục nhạt, quần trắng bó sát người, trông rất phong lưu phóng khoáng.

Sợi tóc hơi nghiêng rũ xuống trên trán, đôi mắt hoa đào sáng loáng, anh ta nở nụ cười híp mắt nhìn Tiêu Mộng.

Tuy rằng cánh tay trái treo băng vải nhưng vẫn anh tuấn phóng đãng bất kham!

Tất cả các cô gái ở trong phòng nghỉ đều bị Kim Lân phong thần tuấn lãng này làm cho choáng váng.

Cả đám chảy nước bọt ào ào, tròng mắt đều rơi ra.

Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, nếu như còn mang theo một chút khí chất xấu xa như vậy thì đó chính là hết sức mê người!

Tiêu Mộng đứng tại chỗ cũng giương mắt đờ đẫn. cái miệng nhỏ nhắn màu hồng tròn xoe. Làm sao… Kim Lân tìm được tới đây?

Cô đâu có ngờ Kim Lân dạo quanh Dạ Mị một vòng nhưng không tìm được cô, anh ta dứt khoát gọi điện thoại cho Ngũ Ca, phái Ngũ Ca đi tìm. Ngũ Ca phái tất cả tay chân tìm kiếm mới phát hiện cô nhóc này đang ở trong phòng nghỉ.

Dường như Kim Lân đã sớm quen thuộc với tình huống các cô gái bị anh làm cho choáng váng, anh khẽ nhếch miệng cười bổ sung: “Người nào muốn đến uống rượu mừng của hai chúng tôi, có thể giơ tay không?”

Những lời này rất có tác dụng, tất cả các cô gái đều từ trạng thái hóa đá tỉnh táo lại, toàn bộ giơ tay lên kêu la: “Tôi đi! Tôi đi! Tôi nhất định sẽ đi!”

Bạch Mị và Lam Nhạn đứng chung một chỗ, hai người bọn họ đối mắt nhìn nhau.

Kim Lân cười rạng rỡ, mắt sáng mày rậm, thần thái xán lạn.

Anh ta đi về phía Tiêu Mộng, chìa tay phải của mình ra: “Bé con này, tới cũng không nói với anh một tiếng, hại anh đi tìm em suốt. Đến đây, đi cùng anh tới một chỗ.”

Gương mặt Tiêu Mộng thoáng cái bị nghẹn đến đỏ bừng, cô vô thức giấu bàn tay nhỏ bé đến phía sau, lắc đầu nói: “Tôi không đi. Với lại anh vừa nói bậy bạ gì đó? Rượu mừng của ai cơ? Anh đừng nói lung tung, không thể đùa kiểu này được.”

*** Kim Lân cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng như tơ lụa khẽ run: “Ha ha, anh không nói đùa. Chờ đến lúc hai chúng ta kết hôn, nhất định phải mời đồng nghiệp của em đến nữa chứ. Đúng không mọi người?”

Anh hỏi các cô gái với bộ dạng như vậy, các cô đương nhiên nhảy cẫng lên hoan hô, cùng nhau nhao nhao đáp lời: “Đúng vậy đúng vậy!”

Đúng cái gì mà đúng, thực sự là hỏng mất.

Tiêu Mộng giậm chân một cái. Cái tay kia của Kim Lân đã vòng qua phía sau lưng cô, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô siết chặt, kéo về phía anh ta.

“Đi thôi, bạn bè của anh đều đang chờ em qua đó, đừng để người khác chờ quá lâu.”

Giọng nói của Kim Lân vẫn luôn dịu dàng, cực kỳ cưng chiều nhường nhịn đối với Tiêu Mộng, điều này làm cho rất nhiều cô gái đố kỵ đến đỏ mặt.

A a a a, vì sao cậu Kim tốt như vậy cũng chỉ thích mỗi Tiêu Mộng?

Tiêu Mộng bị Kim Lân lôi đi về phía trước, cô lại kinh hoảng nhìn ngó lung tung, chủ yếu là muốn tìm Lam Nhạn và Bạch Mị đến giúp đỡ cô: “Này, này, này, anh buông tôi ra. Tôi không muốn đi gặp người khác. Lam Nhạn! Lam Nhạn cậu giúp tớ một chút, chị Bạch Mị, chị Bạch Mị ơi, giúp em một chút đi mà!”

Lam Nhạn đứng ra, bấm thắt lưng cao giọng hô: “Con nhóc này! Cậu đừng làm loạn nữa, cánh tay của Cậu Kim người ta đang bị thương, cậu đừng có không có lương tâm như thế!”

Thiếu chút nữa Tiêu Mộng đã ngất xỉu vì tức giận.

Được lắm Lam Nhạn, hoá ra cậu lại thiên vị như thế. Cậu thế mà hướng về phía Kim Lân, cậu chĩa cùi chỏ ra bên ngoài!

Bạch Mị có chút sốt ruột thay cho Tiêu Mộng, cô ngóng cổ nhìn theo, vỗ vỗ Lam Nhạn: “Lam Nhạn này, chúng ta có nên đi cứu Tiêu Mộng không? Cái Cậu Kim đó làm chuyện gì cũng rất điên cuồng.”

Lam Nhạn lười biếng ngáp một cái: “Tôi thấy Cậu Kim rất tốt, ít nhất thì cũng rất chân thành đối với Tiêu Mộng. Hơn nữa vừa nãy người ta cũng nói rồi, chỉ mang theo Tiêu Mộng đi gặp bạn bè của anh ta một lát thôi mà, sẽ không ăn thịt cô ấy.Lúc này chị đi ngăn cản Cậu Kim, không sợ bị tên tay chân Ngũ Ca đánh cho thành người sống đời sống thực vật sao?”

Bạch Mị sợ đến mức rụt cổ một cái, vẫn không nhịn được nói: “Hay là hai chúng ta đi qua đó nhìn một chút đi?”

Hai mắt Lam Nhạn bỗng sáng ngời, vỗ tay một cái: “Ha ha, chủ ý này… không tệ! Đi thì đi! Qua đó xem náo nhiệt!”

Hai cô gái nhỏ làm như kẻ trộm, vui sướng mừng rỡ đuổi theo.

“Cậu Kim này, làm phiền anh buông ra được không? Cầu xin anh, tôi không muốn đi gặp bạn bè của anh. Tôi có là cái gì đâu, vì sao tôi phải đi gặp bạn bè của anh chứ? Chuyện này thật quá khôi hài, quá kỳ cục rồi.”

Tiêu Mộng bị Kim Lân kéo về phía trước, cô ở phía sau sắc mặt cay đắng, đã sắp phát điên rồi.

Điên rồi điên rồi, thực sự muốn điên rồi!

Lẽ nào cứ như vậy, cô lại bị cho là bạn gái của Kim Lân, bị giới thiệu cho một đám đàn ông xa lạ sao?

“Trời ơi… đau quá…”

Kim Lân đột nhiên dừng chân, đôi mày thanh tú nhíu chặt, rên rỉ nói.

(⊙_⊙) Tiêu Mộng bị dọa, lập tức khẩn trương hỏi: “Anh, anh bị làm sao vậy?”

Kim Lân lặng lẽ liếc nhìn gương mặt trong sáng hồng hồng của Tiêu Mộng một cái, sau đó cười thầm, hất hất cằm về phía cánh tay trái của mình: “Nó đó, em không ngoan lộn xộn một hồi, hình như là vết thương trên cánh tay vỡ ra rồi, đau nhức muốn chết.”

“A a a a, không phải chứ? Anh đừng động đậy, có phải là rất đau không? Muốn đến bệnh viện khám không? Trời ơi, đã nói với anh rồi, cánh tay đang bị thương mà anh còn tới chỗ như thế này để chơi, anh thực sự không muốn sống nữa sao! Tức chết người mà!”

Tiêu Mộng đối mặt với cánh tay trái của Kim Lân, tay chân luống cuống, cau mày trông có vẻ hết sức lo lắng.

Nói thế nào cánh tay người ta cũng là vì cô nên mới bị thương. Hơn nữa cô còn nhớ kỹ, diện tích vết thương rất lớn, chảy rất nhiều máu.

Trên gương mặt anh tuấn của Kim Lân hiện nụ cười nhạt, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt Tiêu Mộng, cưng chiều nói: “Còn không phải vì em, nếu như em không lộn xộn, anh đâu có bị đau? Được rồi, anh biết em rất xấu hổ, nhưng dù sao con dâu xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng tương lai chứ. Những người bạn này đều là bạn bè chơi rất được của anh, không để bọn họ gặp, lúc nào bọn họ cũng sẽ không để yên. Anh bảo đảm, chỉ gặp một lát thôi. Sau khi gặp một lát, hai chúng ta sẽ rời đi, được không?”

Tiêu Mộng nhìn cánh tay bị thương của người ta một chút, lại nhìn biểu tình cầu xin của Kim Lân, cô thở dài lẩm bẩm: “Được rồi, nhưng mà… nhưng mà tôi không phải là bạn gái của anh.”

Kim Lân cắn cắn môi mỏng màu hồng, tỏ vẻ bi thương nói: “Được, anh biết bây giờ em vẫn chưa thích anh, anh biết vẫn luôn là anh đơn phương tình nguyện, thế nhưng… anh thật sự thích em, thích vô cùng. Cho anh chút mặt mũi được không? Đến đó ứng phó trước một chút cũng không được sao?”

Càng nói, giọng điệu Kim Lân càng réo rắt thảm thiết, ngay cả đầu gỗ như Tiêu Mộng cũng cảm thấy thương cảm cho Kim Lân.

Tiêu Mộng lập tức mềm lòng, giống như gặp được một con cún con bị người khác vứt bỏ vậy. Cô méo xệch miệng, nhỏ giọng nói: “Vậy thì anh không được nói tôi là bạn gái của anh, chỉ nói là một người bạn…”

Kim Lân cấp tốc nở nụ cười: “Được, chỉ cần em có thể qua đó cùng anh, nói như thế nào cũng được. Nói em là tổ tông hay ông Phật nhà anh anh cũng sẵn lòng!”

Tiêu Mộng đảo cặp mắt trắng dã. Cái gì chứ? Tổ tông cái gì? Ông Phật cái gì? Thật là vớ vẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.