Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 212: Chương 212




Ôi trời! Đây có còn là người đàn ông còn đáng sợ hơn cả sứ giả của địa ngục đêm qua không?

Sao bây giờ anh ta đột nhiên lại mỉm cười một cách tự nhiên và dịu dàng như nước vậy?

Anh ta vậy mà cũng biết cười à.

Mồ hôi lạnh à mồ hôi lạnh…

Tiêu Mộng nằm viện hai ngày, về cơ bản đã khỏi hẳn.

Ban ngày Trần Tư Khải đi ra ngoài bận việc của tập đoàn, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ trở lại bệnh viện ở bên Tiêu Mộng.

Hai người chẳng qua là cãi vã, tranh cãi, trêu chọc, đùa giỡn.

Khang Tử vô cùng khâm phục Tiêu Mộng, bệnh nằm viện, truyền nước, cô gái này vẫn có thể giữ được tâm lý vô tư, vui vẻ trải qua.

Khi cả nhóm kết thúc chuyến công tác ở Ý và lên máy bay trở về, Trần Tư Khải đã không chạm vào Tiêu Mộng một lần nào nữa trong khoảng thời gian này.

Trên máy bay, Tiêu Mộng đang đọc sách thì ngủ thiếp đi.

Thân thể nhỏ nhắn, mềm mại của cô tựa vào vai Trần Tư Khải, bàn tay nhỏ gãi gãi đầu, lúc buông thõng xuống thì tình cờ đặt lên khóa kéo của Trần Tư Khải.

Hù hù hù… Trần Tư Khải vốn đang tập trung đọc bản báo cáo thì bị hành động vô tình của nhóc làm dấy lên ngọn lửa trong lòng.

Nóng quá… mắt ngó xem, bên trong khóa kéo của anh ta đã phồng lên.

Anh ta liếc nhìn nhóc đang ngủ say sưa, đặc biệt là sau khi nhìn sâu vào đôi môi căng mọng của cô, dường như thì thầm: “Nhóc, đêm nay… Cơ thể em chắc hồi phục tốt rồi, đúng không?”

Sau khi xuống máy bay, Tiêu Mộng đứng trên lãnh thổ quốc gia, không khỏi vươn người, hét lên: “Oa, cuối cùng cũng trở về nước rồi. Vẫn là không khí quê hương có mùi dễ chịu!”

Trần Tư Khải vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô nói: “Cho em nghỉ ngơi lâu rồi, ngày mai đi làm như thường, nghe chưa? Đêm nay…”

Khi Trần Tư Khải nói đến đêm nay, không giấu được ánh mắt thâm thúy: “Đêm nay… em nghe điện thoại của tôi.”

“Hả? Sao đêm nay lại phải nghe điện thoại của anh?”

“Lắm lời thật, còn không lên xe? Em mua nhiều quà như vậy, không phải muốn đem về nhà sao?”

“Hìhì, phải phải, tổng giám đốc Trần, cảm ơn anh, anh thật hào phóng, còn giúp tôi mua nhiều quà như vậy.”

Tất cả đều là tiền của cái người giàu có Trần Tư Khải…

Quà cho ba, em gái, Lam Nhạn, Bạch Mị, Tô Lam, đàn anh Mạc Sùng Dương và một số bạn học.

Mua hai túi lớn đến xách không nổi.

Làm giống như lần này, cặp vợ chồng trẻ về nước thăm người thân sau chuyến công tác vậy.

Trần Tư Khải và nhóm của anh ta đưa Tiêu Mộng trở lại con ngõ. Trần Tư Khải tự mình xách hai cái túi lớn đựng đồ đến nhà Tiêu Mộng, Tiêu Mộng vui vẻ xoa hai tay: “Haha, cảm ơn anh nha. Tổng giám đốc Trần, quá cảm ơn anh rồi!”

Dáng người mảnh mai của Trần Tư Khải, đứng trong ngôi nhà nhỏ và tối tăm của Tiêu Mộng, dường như không tương xứng.

Anh ta nhíu mày, không lập tức rời đi ngay, liếc nhìn Tiêu Mộng, lại có chút không nỡ rời đi vào lúc này.

“Nhóc…”

“Hả? Sao hả? Không phải anh còn cuộc họp quan trọng gì đó phải tham gia sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.