Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 37: Chương 37: Chơi cái gì cũng điêu luyện




Trần Tư Khải bật nhảy tại chỗ, cử động từng khớp cơ, mở miệng nói: "Được rồi, hôm nay chơi đến đây thôi."

"Phù phù..." Ba người đồng thời thở dài một hơi, cái này mà được gọi là chơi à, đây là lấy mạng đó.

Sau đó bốn người tắm rửa thay quần áo liền đến một nhà hàng có phong cách Ý.

Kim Lân uống rượu cũng phải phàn nàn: "Thằng nhóc Tư Khải này, cậu quá là độc ác, không phải là tôi chỉ không cẩn thận phá cậu có một chút xíu hay sao, có đến mức cậu phải dồn tôi vào chỗ chết không hả?"

Lưu Diệc Hàn lại muốn nói: "Mấu chốt là Tư Khải của chúng ta vẫn chưa được ăn vào miệng, đương nhiên phiền não rồi." Nhưng mà anh ta cũng không dám lắm miệng.

Trần Tư Khải im lặng ăn đồ ăn, nhấc tay nhấc chân cũng mang theo khí chất cao quý bẩm sinh, mí mắt cũng không hề nhấc một cái, đột nhiên anh lại phát ra một câu: "Các cậu có biết Đinh Đang là ai không?"

"Hả? Ai? Đinh Đang?" Kim Lân sửng sốt một chút, nhăn mặt: "Là phim hoạt hình mèo lục lạc tôi xem khi còn bé à?"

Trần Tư Khải nhìn Lưu Diệc Hàn một chút, mở miệng nói: "Kim Lân, cậu thật là lạc hậu."

Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn cũng tò mò không thôi.

Diệc Hàn Nói: "Cơm nước xong xuôi thì đi đâu chơi đây, sân bắn, hay là sòng bạc?"

Trần Tư Khải cũng không lên tiếng, thật ra anh cũng không quan tâm đến mấy loại hình giải trí này, chơi thì cũng được, nhưng cho đến bây giờ anh cũng không bao giờ nghiện, luôn luôn trong trạng thái có cũng được không có cũng không sao.

Mà Lôi Bạc và Kim Lân là tay chơi điển hình, bình thường thời gian đều lãng phí trên các loại vui đùa như thế này.

Nhưng lần này Kim Lân càng kỳ quái hơn: "Thôi các cậu cứ chơi đi, tôi có việc rồi, không chơi cùng với các cậu được."

Lưu Diệc Hàn tò mò: "Cậu thì có thể có chuyện gì chứ?"

Lôi Bạc bĩu môi: "Đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy bị điên rồi đó. Nói cái gì mà yêu một người phụ nữ nào đó trong câu lạc bộ, muốn đi theo đuổi người ta nữa chứ."

Kim Lân nhe răng cười hắc hắc: "Vẫn là Bạc hiểu rõ tôi nhất nè, không cho nói cô ấy là phụ nữ, người ta không phải là phụ nữ đâu, người ta là nhân viên phục vụ đó, chỉ bưng trà đưa nước đưa rượu mà thôi. Người ta trông rất non nớt, vẫn là một đứa nhỏ ngây thơ vô cùng!"

Trần Tư Khải giương mắt nhìn Kim Lân một chút, từ trước đến nay suy nghĩ của anh đều rất nhanh, trầm ngâm nói: "Là câu lạc bộ Dạ Mị của Ngũ ca à, người phụ nữ mà cậu nói làm trong Dạ Mị?"

CHƯƠNG 37: CHƠI CÁI GÌ CŨNG ĐIÊU LUYỆN

Trần Tư Khải bật nhảy tại chỗ, cử động từng khớp cơ, mở miệng nói: "Được rồi, hôm nay chơi đến đây thôi."

"Phù phù..." Ba người đồng thời thở dài một hơi, cái này mà được gọi là chơi à, đây là lấy mạng đó.

Sau đó bốn người tắm rửa thay quần áo liền đến một nhà hàng có phong cách Ý.

Kim Lân uống rượu cũng phải phàn nàn: "Thằng nhóc Tư Khải này, cậu quá là độc ác, không phải là tôi chỉ không cẩn thận phá cậu có một chút xíu hay sao, có đến mức cậu phải dồn tôi vào chỗ chết không hả?"

Lưu Diệc Hàn lại muốn nói: "Mấu chốt là Tư Khải của chúng ta vẫn chưa được ăn vào miệng, đương nhiên phiền não rồi." Nhưng mà anh ta cũng không dám lắm miệng.

Trần Tư Khải im lặng ăn đồ ăn, nhấc tay nhấc chân cũng mang theo khí chất cao quý bẩm sinh, mí mắt cũng không hề nhấc một cái, đột nhiên anh lại phát ra một câu: "Các cậu có biết Đinh Đang là ai không?"

"Hả? Ai? Đinh Đang?" Kim Lân sửng sốt một chút, nhăn mặt: "Là phim hoạt hình mèo lục lạc tôi xem khi còn bé à?"

Trần Tư Khải nhìn Lưu Diệc Hàn một chút, mở miệng nói: "Kim Lân, cậu thật là lạc hậu."

Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn cũng tò mò không thôi.

Diệc Hàn Nói: "Cơm nước xong xuôi thì đi đâu chơi đây, sân bắn, hay là sòng bạc?"

Trần Tư Khải cũng không lên tiếng, thật ra anh cũng không quan tâm đến mấy loại hình giải trí này, chơi thì cũng được, nhưng cho đến bây giờ anh cũng không bao giờ nghiện, luôn luôn trong trạng thái có cũng được không có cũng không sao.

Mà Lôi Bạc và Kim Lân là tay chơi điển hình, bình thường thời gian đều lãng phí trên các loại vui đùa như thế này.

Nhưng lần này Kim Lân càng kỳ quái hơn: "Thôi các cậu cứ chơi đi, tôi có việc rồi, không chơi cùng với các cậu được."

Lưu Diệc Hàn tò mò: "Cậu thì có thể có chuyện gì chứ?"

Lôi Bạc bĩu môi: "Đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy bị điên rồi đó. Nói cái gì mà yêu một người phụ nữ nào đó trong câu lạc bộ, muốn đi theo đuổi người ta nữa chứ."

Kim Lân nhe răng cười hắc hắc: "Vẫn là Bạc hiểu rõ tôi nhất nè, không cho nói cô ấy là phụ nữ, người ta không phải là phụ nữ đâu, người ta là nhân viên phục vụ đó, chỉ bưng trà đưa nước đưa rượu mà thôi. Người ta trông rất non nớt, vẫn là một đứa nhỏ ngây thơ vô cùng!"

Trần Tư Khải giương mắt nhìn Kim Lân một chút, từ trước đến nay suy nghĩ của anh đều rất nhanh, trầm ngâm nói: "Là câu lạc bộ Dạ Mị của Ngũ ca à, người phụ nữ mà cậu nói làm trong Dạ Mị?"

CHƯƠNG 37: CHƠI CÁI GÌ CŨNG ĐIÊU LUYỆN

Trần Tư Khải bật nhảy tại chỗ, cử động từng khớp cơ, mở miệng nói: "Được rồi, hôm nay chơi đến đây thôi."

"Phù phù..." Ba người đồng thời thở dài một hơi, cái này mà được gọi là chơi à, đây là lấy mạng đó.

Sau đó bốn người tắm rửa thay quần áo liền đến một nhà hàng có phong cách Ý.

Kim Lân uống rượu cũng phải phàn nàn: "Thằng nhóc Tư Khải này, cậu quá là độc ác, không phải là tôi chỉ không cẩn thận phá cậu có một chút xíu hay sao, có đến mức cậu phải dồn tôi vào chỗ chết không hả?"

Lưu Diệc Hàn lại muốn nói: "Mấu chốt là Tư Khải của chúng ta vẫn chưa được ăn vào miệng, đương nhiên phiền não rồi." Nhưng mà anh ta cũng không dám lắm miệng.

Trần Tư Khải im lặng ăn đồ ăn, nhấc tay nhấc chân cũng mang theo khí chất cao quý bẩm sinh, mí mắt cũng không hề nhấc một cái, đột nhiên anh lại phát ra một câu: "Các cậu có biết Đinh Đang là ai không?"

"Hả? Ai? Đinh Đang?" Kim Lân sửng sốt một chút, nhăn mặt: "Là phim hoạt hình mèo lục lạc tôi xem khi còn bé à?"

Trần Tư Khải nhìn Lưu Diệc Hàn một chút, mở miệng nói: "Kim Lân, cậu thật là lạc hậu."

Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn cũng tò mò không thôi.

Diệc Hàn Nói: "Cơm nước xong xuôi thì đi đâu chơi đây, sân bắn, hay là sòng bạc?"

Trần Tư Khải cũng không lên tiếng, thật ra anh cũng không quan tâm đến mấy loại hình giải trí này, chơi thì cũng được, nhưng cho đến bây giờ anh cũng không bao giờ nghiện, luôn luôn trong trạng thái có cũng được không có cũng không sao.

Mà Lôi Bạc và Kim Lân là tay chơi điển hình, bình thường thời gian đều lãng phí trên các loại vui đùa như thế này.

Nhưng lần này Kim Lân càng kỳ quái hơn: "Thôi các cậu cứ chơi đi, tôi có việc rồi, không chơi cùng với các cậu được."

Lưu Diệc Hàn tò mò: "Cậu thì có thể có chuyện gì chứ?"

Lôi Bạc bĩu môi: "Đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy bị điên rồi đó. Nói cái gì mà yêu một người phụ nữ nào đó trong câu lạc bộ, muốn đi theo đuổi người ta nữa chứ."

Kim Lân nhe răng cười hắc hắc: "Vẫn là Bạc hiểu rõ tôi nhất nè, không cho nói cô ấy là phụ nữ, người ta không phải là phụ nữ đâu, người ta là nhân viên phục vụ đó, chỉ bưng trà đưa nước đưa rượu mà thôi. Người ta trông rất non nớt, vẫn là một đứa nhỏ ngây thơ vô cùng!"

Trần Tư Khải giương mắt nhìn Kim Lân một chút, từ trước đến nay suy nghĩ của anh đều rất nhanh, trầm ngâm nói: "Là câu lạc bộ Dạ Mị của Ngũ ca à, người phụ nữ mà cậu nói làm trong Dạ Mị?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.