"A, tôi, tôi, lúc đó tôi say mà, hơn nữa chiếm tiện nghi của anh không phải tôi phải trả cho anh ba mươi tỷ ư? Nếu như tôi biết có kết quả này, anh có đánh chết tôi, tôi cũng không đến gần anh đâu."
Mặt của Trần Tư Khải lại âm trần, cái cô nhóc này suốt ngày chỉ biết nói lời chọc giận người khác hay sao đây? Mà sao cảm xúc có thể thay đổi nhanh như vậy chứ, nói trở mặt liền trở mặt ngay lập tức, thật sự khó hậu hạ mà.
"Cô cứ cầm tấm thẻ này đi tiêu tiền đi, tôi sẽ không tăng một phần nợ nào cho cô đâu. Nếu như cô không cầm, vậy tôi sẽ tăng 20% tiền lãi cho cô đó, để cho cô càng ngày càng trả không nổi."
Hả? 20% tiền lãi, thật là một người độc ác.
"Được được được, tôi cầm cái này, anh không được tăng thêm tiền lãi đâu đó."
Lúc này Trần Tư Khải mới nhếch môi âm thầm cười.
Tiêu Mộng ngồi trong xe hơi sang trọng, không nhịn được tò mò mad nhìn hết nơi này, sờ đến nơi kia.
Trần Tư Khải vốn là một người rất quan trọng chuyện trật tự của đồ đạc, nếu như lúc trước ai đụng lung tung vào đồ vật của anh, anh đã sớm thấy phiền phức rồi.
Nhưng Tiêu Mộng lại đụng chạm vào xe hơi của anh, tâm trạng của anh lại rất tốt.
Một lát sau Tiêu Mộng nhấn cái gì đó mà lại phát ra tạp âm bén nhọn, chắc là đang quảng cáo cái gì đó, một lát sau cô lại bắt đến âm nhạc. cô mở cái túi cd ra, cô lần lượt nhìn tất cả, rốt cuộc chọn trúng một cái đĩa mà cô thích nhất bỏ vào.
Trên xe hơi lập tức vang lên giai điệu êm tai của một bài hát Hàn Quốc.
Trần Tư Khải nhíu mày, cái đĩa tào lao này là ai bỏ vô đây vậy? Hàn Quốc? Anh ghét nhất là bài hát của Hàn Quốc, nhưng mà anh vẫn chịu đựng không làm ra biểu cảm gì.
Tiêu Mộng lại nói dong nói dài: "Trên xe của anh cũng không có một cái đĩa nhạc nào hay cả, cả cái đĩa này cũng miễn cưỡng mà thôi. Ngay cả một bài hát của Đinh Đang cũng không có."
"Đinh Đang là cái gì chứ?"
Tiêu Mộng đổ mồ hôi lạnh: "Ngay cả Đinh Đang mà anh cũng không biết, anh thật sự quá lỗi thời."
Trên đường đi, tất cả đều là Tiêu Mộng nói luyên thuyên không dứt, cái gì mà cô thích ngôi sao điện ảnh nào, cô thích ngôi sao ca nhạc nào, cô thích phim nào, cô còn lấy điện thoại di động của mình bắt hai ca khúc cho Trần Tư Khải nghe.
Trần Tư Khải cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì, có điều những lời mà cô nói anh đều âm thầm nhớ kỹ.
Nhìn điện thoại di động đơn giản kia của cô, có tính quá lắm thì cũng chỉ có ba triệu, anh đã có chút xúc động muốn mua cho cô một cái điện thoại mắc nhất.
Loại suy nghĩ thời thời khắc khắc muốn cưng chiều cô khiến chính Trần Tư Khải cũng cảm thấy giật mình, còi báo động đang vang lên không ngừng...
CHƯƠNG 36: ĐỪNG CÓ NẰM MƠ GIỮA BAN NGÀY
"A, tôi, tôi, lúc đó tôi say mà, hơn nữa chiếm tiện nghi của anh không phải tôi phải trả cho anh ba mươi tỷ ư? Nếu như tôi biết có kết quả này, anh có đánh chết tôi, tôi cũng không đến gần anh đâu."
Mặt của Trần Tư Khải lại âm trần, cái cô nhóc này suốt ngày chỉ biết nói lời chọc giận người khác hay sao đây? Mà sao cảm xúc có thể thay đổi nhanh như vậy chứ, nói trở mặt liền trở mặt ngay lập tức, thật sự khó hậu hạ mà.
"Cô cứ cầm tấm thẻ này đi tiêu tiền đi, tôi sẽ không tăng một phần nợ nào cho cô đâu. Nếu như cô không cầm, vậy tôi sẽ tăng 20% tiền lãi cho cô đó, để cho cô càng ngày càng trả không nổi."
Hả? 20% tiền lãi, thật là một người độc ác.
"Được được được, tôi cầm cái này, anh không được tăng thêm tiền lãi đâu đó."
Lúc này Trần Tư Khải mới nhếch môi âm thầm cười.
Tiêu Mộng ngồi trong xe hơi sang trọng, không nhịn được tò mò mad nhìn hết nơi này, sờ đến nơi kia.
Trần Tư Khải vốn là một người rất quan trọng chuyện trật tự của đồ đạc, nếu như lúc trước ai đụng lung tung vào đồ vật của anh, anh đã sớm thấy phiền phức rồi.
Nhưng Tiêu Mộng lại đụng chạm vào xe hơi của anh, tâm trạng của anh lại rất tốt.
Một lát sau Tiêu Mộng nhấn cái gì đó mà lại phát ra tạp âm bén nhọn, chắc là đang quảng cáo cái gì đó, một lát sau cô lại bắt đến âm nhạc. cô mở cái túi cd ra, cô lần lượt nhìn tất cả, rốt cuộc chọn trúng một cái đĩa mà cô thích nhất bỏ vào.
Trên xe hơi lập tức vang lên giai điệu êm tai của một bài hát Hàn Quốc.
Trần Tư Khải nhíu mày, cái đĩa tào lao này là ai bỏ vô đây vậy? Hàn Quốc? Anh ghét nhất là bài hát của Hàn Quốc, nhưng mà anh vẫn chịu đựng không làm ra biểu cảm gì.
Tiêu Mộng lại nói dong nói dài: "Trên xe của anh cũng không có một cái đĩa nhạc nào hay cả, cả cái đĩa này cũng miễn cưỡng mà thôi. Ngay cả một bài hát của Đinh Đang cũng không có."
"Đinh Đang là cái gì chứ?"
Tiêu Mộng đổ mồ hôi lạnh: "Ngay cả Đinh Đang mà anh cũng không biết, anh thật sự quá lỗi thời."
Trên đường đi, tất cả đều là Tiêu Mộng nói luyên thuyên không dứt, cái gì mà cô thích ngôi sao điện ảnh nào, cô thích ngôi sao ca nhạc nào, cô thích phim nào, cô còn lấy điện thoại di động của mình bắt hai ca khúc cho Trần Tư Khải nghe.
Trần Tư Khải cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì, có điều những lời mà cô nói anh đều âm thầm nhớ kỹ.
Nhìn điện thoại di động đơn giản kia của cô, có tính quá lắm thì cũng chỉ có ba triệu, anh đã có chút xúc động muốn mua cho cô một cái điện thoại mắc nhất.
Loại suy nghĩ thời thời khắc khắc muốn cưng chiều cô khiến chính Trần Tư Khải cũng cảm thấy giật mình, còi báo động đang vang lên không ngừng...
CHƯƠNG 36: ĐỪNG CÓ NẰM MƠ GIỮA BAN NGÀY
"A, tôi, tôi, lúc đó tôi say mà, hơn nữa chiếm tiện nghi của anh không phải tôi phải trả cho anh ba mươi tỷ ư? Nếu như tôi biết có kết quả này, anh có đánh chết tôi, tôi cũng không đến gần anh đâu."
Mặt của Trần Tư Khải lại âm trần, cái cô nhóc này suốt ngày chỉ biết nói lời chọc giận người khác hay sao đây? Mà sao cảm xúc có thể thay đổi nhanh như vậy chứ, nói trở mặt liền trở mặt ngay lập tức, thật sự khó hậu hạ mà.
"Cô cứ cầm tấm thẻ này đi tiêu tiền đi, tôi sẽ không tăng một phần nợ nào cho cô đâu. Nếu như cô không cầm, vậy tôi sẽ tăng 20% tiền lãi cho cô đó, để cho cô càng ngày càng trả không nổi."
Hả? 20% tiền lãi, thật là một người độc ác.
"Được được được, tôi cầm cái này, anh không được tăng thêm tiền lãi đâu đó."
Lúc này Trần Tư Khải mới nhếch môi âm thầm cười.
Tiêu Mộng ngồi trong xe hơi sang trọng, không nhịn được tò mò mad nhìn hết nơi này, sờ đến nơi kia.
Trần Tư Khải vốn là một người rất quan trọng chuyện trật tự của đồ đạc, nếu như lúc trước ai đụng lung tung vào đồ vật của anh, anh đã sớm thấy phiền phức rồi.
Nhưng Tiêu Mộng lại đụng chạm vào xe hơi của anh, tâm trạng của anh lại rất tốt.
Một lát sau Tiêu Mộng nhấn cái gì đó mà lại phát ra tạp âm bén nhọn, chắc là đang quảng cáo cái gì đó, một lát sau cô lại bắt đến âm nhạc. cô mở cái túi cd ra, cô lần lượt nhìn tất cả, rốt cuộc chọn trúng một cái đĩa mà cô thích nhất bỏ vào.
Trên xe hơi lập tức vang lên giai điệu êm tai của một bài hát Hàn Quốc.
Trần Tư Khải nhíu mày, cái đĩa tào lao này là ai bỏ vô đây vậy? Hàn Quốc? Anh ghét nhất là bài hát của Hàn Quốc, nhưng mà anh vẫn chịu đựng không làm ra biểu cảm gì.
Tiêu Mộng lại nói dong nói dài: "Trên xe của anh cũng không có một cái đĩa nhạc nào hay cả, cả cái đĩa này cũng miễn cưỡng mà thôi. Ngay cả một bài hát của Đinh Đang cũng không có."
"Đinh Đang là cái gì chứ?"
Tiêu Mộng đổ mồ hôi lạnh: "Ngay cả Đinh Đang mà anh cũng không biết, anh thật sự quá lỗi thời."
Trên đường đi, tất cả đều là Tiêu Mộng nói luyên thuyên không dứt, cái gì mà cô thích ngôi sao điện ảnh nào, cô thích ngôi sao ca nhạc nào, cô thích phim nào, cô còn lấy điện thoại di động của mình bắt hai ca khúc cho Trần Tư Khải nghe.
Trần Tư Khải cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì, có điều những lời mà cô nói anh đều âm thầm nhớ kỹ.
Nhìn điện thoại di động đơn giản kia của cô, có tính quá lắm thì cũng chỉ có ba triệu, anh đã có chút xúc động muốn mua cho cô một cái điện thoại mắc nhất.
Loại suy nghĩ thời thời khắc khắc muốn cưng chiều cô khiến chính Trần Tư Khải cũng cảm thấy giật mình, còi báo động đang vang lên không ngừng...