Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 205: Chương 205




Loại cám dỗ lộ liễu này…

Anna lè cái lưỡi hồng nhuận ra, chớp mắt, lắc lư eo, từng chút từng chút dựa sát vào người Trần Tư Khải.

Ngón tay hất nhẹ vào mặt Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải nghiêm mặt, không nhúc nhích.

Tay cô ta bèn bám vào cổ anh ta, sau đó một tay đưa xuống vuốt ve ngực anh ta, rồi lướt xuống trên bụng phẳng lì của anh ta, rồi xuống…

Bộp!

Trước khi Anna chuẩn bị chạm vào khóa quần của anh ta, Trần Tư Khải đã giữ chặt tay cô ta lại.

Anna sững sờ… chỉ thiếu chút xíu nữa thôi. Chỉ cần cô ta bắt được nơi đó của anh ta, có người đàn ông nào có thể chịu nổi kiểu khêu gợi này.

Trần Tư Khải bực dọc buông một tiếng, bình tĩnh nói: “Cô Anna, tiết mục rất hay, nhưng đã quá muộn, tôi không làm phiền nữa, tôi phải đi rồi, tạm biệt.”

Rất nhẹ, nhưng rất cương quyết đẩy Anna ra, Trần Tư Khải nhẹ nhàng khoan khoái đứng lên.

“Trần Tư Khải!” Anna nhào tới ôm lấy thắt lưng Trần Tư Khải, vẻ không tin nổi.

Cô ta ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú mê chết người của Trần Tư Khải, giọng nói run run: “Trần Tư Khải… đêm nay đừng rời đi, có được không? Ở lại… có được không?”

Trần Tư Khải cười nhạt nhẽo, hời hợt có lệ: “Thế sao được? Cảm ơn cô rất nhiều về bữa tối. Chuyện làm ăn, chúng ta bàn cũng rất vui vẻ. Đêm nay không làm phiền cô nữa.”

Trần Tư Khải tiếp tục đi ra ngoài, lần nữa lại bị Anna ngăn lại, cô ta ôm chặt lấy người anh ta.

“Trần Tư Khải, ở lại đi, ở lại qua đêm đi. Anh hiểu ý tôi mà. Ở lại, anh không chỉ có thể có được tôi, mà còn có thể có được toàn bộ băng đảng Mafia. Tôi nói lời giữ lời!”

Toàn bộ băng đảng Mafia… Đây là một sự cám dỗ lớn đến dường nào!

Trần Tư Khải thở dài, xoay mặt lại, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Anna đang mong đợi; duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Anna. Động tác dịu dàng khiến Anna rung động sâu sắc. Cô ta bị đàn ông làm ra hành động tùy ý như vậy, xao động đến tim tê tái.

“Cô uống nhiều rồi, cô Anna. Trở về uống thêm nước, sau đó ngủ một giấc thật ngon. Cô và tôi sẽ trở thành… đối tác ăn ý nhất. Chúc ngủ ngon.”

Trần Tư Khải lạnh lùng nói xong, gạt những ràng buộc của Anna sang một bên, sải bước đi ra ngoài.

Cả người Anna ngẩn ngơ ra ở nơi đó.

Mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông khôi ngô phóng khoáng bước lên xe, sau đó rời đi mất hút.

Từ đầu đến cuối, anh ta đều tao nhã lịch sự, lễ độ chu đáo như vậy, thậm chí chưa hề nổi giận. Nhưng mà anh ta luôn hời hợt và xa lánh như vậy, ánh mắt nhìn cô vốn không giống như nhìn một người phụ nữ, mà là đang nhìn một bản hợp đồng!

Trần Tư Khải ơi Trần Tư Khải, anh nhẫn tâm và tuyệt tình với Anna tôi như vậy sao?

Anh lại có thể từ bỏ dáng vẻ hạ mình của tôi, từ bỏ lời mời của tôi và từ bỏ toàn bộ băng đảng Mafia của tôi!

Hơi thở của Anna càng lúc càng nóng, cô ta chậm rãi xoay người lại, nắm tay dần siết chặt.

“Tôi cứ muốn anh, tôi cứ muốn anh! Trần Tư Khải! Anh nhất định phải là của tôi! Của tôi!”

Cô ta đột nhiên như nổi cơn điên, lớn tiếng gào lên, vung vẩy tất cả đế cắm nến và tách trà trên bàn xuống đất.

Một vài giọt nước mắt hiếm thấy đã rơi trên má Anna.

Trần Tư Khải lên xe hơi, trước tiên là thở ra vài hơi, rồi mới cởi cúc tay áo, sau đó tháo cà vạt xuống: “Đi, chúng ta về thôi.”

Chiếc xe hơi dạo bước êm đềm trên đường phố về đêm như một con thuyền nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.