Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 419: Chương 419




“Ha ha, Kim Lân à, sao anh lại nói bóng bẩy như thế? Tôi nghe không hiểu đâu, ha ha, ta nghe không hiểu.”

Đành giả ngu thôi, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Nghe lời âu yếm tình tứ kiểu này khiến cô cảm thấy rất buồn nôn.

Bạch Mị ở bên cạnh cũng không nhịn được khóe môi co rút.

Mẹ nó, thật khiến người khác bội phục!

Quả nhiên cậu Kim không giống người thường, nói ra lời ngọt ngào như vậy mà mặt cũng không đỏ, há miệng liền có thể nói ngay được.

Cũng không biết ngày trước thằng nhóc này đã dụ dỗ được bao nhiêu cô gái.

“Này, hai người có cần phải đáng ghét như thế không. Hai người mà cứ làm như một người vậy, ôm chặt như vậy, bỏ lại một mình tôi ở nơi này, như vậy là sao chứ, thật đáng ghét. Sớm biết hai người như vậy, tôi đã không đi rồi, tôi thật sự không chịu nổi cái loại lạnh lẽo thế này.”

*** Bạch Mị cũng đã nhìn ra Tiêu Mộng khó xử, Tiêu Mộng mềm lòng lại thiện lương, cũng không muốn tổn thương lòng tự trọng của cậu Kim, cô không thích bị cậu Kim ôm vào lòng như vậy, nhất định là Tiêu Mộng cực kỳ khó chịu.

Vậy thì cũng chỉ có người chị em tốt là cô ra mặt giúp cô ấy giải vây.

Tiêu Mộng vừa nghe Bạch Mị nói như vậy, bèn thở dài một hơi, lập tức tránh thoát từ trong lòng Kim Lân, ôm lấy cánh tay Bạch Mị.

Cô lắc lư cầu xin: “Thôi mà thôi mà, xin lỗi mà, mãi ngắm biển rộng nên quên mất chị, xin lỗi chị nhé. Chị đừng nóng giận, đừng nóng giận nhé.”

Bạch Mị cấp tốc nháy mắt vài cái với Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng đưa lưng về phía Kim Lân, mím môi cười trộm.

Nhờ có Bạch Mị ở chỗ này, nếu không thì cô thực sự không biết phải đối mặt với lời nói nhiệt tình và mờ ám của Kim Lân như thế nào.

Nói thế nào thì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của cô, nếu không từ mà biệt thì cũng không ổn. Chỉ với vết thương ở cánh tay lần này, cậu Kim đã rất nghĩa khí đối với cô rồi.

Cô cũng không thể vì mấy lời nói ngọt ngào của người ta mà chửi mắng người ta được.

Làm vậy thì lương tâm ở đâu ra?

Tuy nhiên, cô càng không tiện cự tuyệt anh ta, anh ta lại càng tiếp tục cư xử mờ ám như vậy. Anh ta nhiệt tình nóng bỏng như lửa, thật sự khiến cô vô phúc hưởng thụ.

Kim Lân nhìn trong lòng trống không, một cảm giác mất mát và phiền muộn ập tới.

Xong rồi, anh ta thật sự xong rồi.

Hoá ra anh ta chưa bao giờ nôn nóng muốn có một cô gái như vậy. Hiện giờ đối mặt với Tiêu Mộng, anh ta luôn muốn ôm cô vào lòng, biến cô trở thành sở hữu của riêng mình.

Vừa ôm cô vào trong ngực, anh ta đã cảm thấy máu huyết cả người chảy rần rần, cứ như thể anh ta đã có toàn bộ thế giới.

Hạnh phúc như muốn bay lên!

Hiện tại, cô không còn ở trong ngực anh ta, anh ta lại cảm thấy trống rỗng khó chịu, mất mát đến mức hận không thể bật khóc.

Thực sự là một loại hội chứng không muốn xa rời đáng sợ!

Kim Lân đen mặt, ai oán liếc mắt nhìn Bạch Mị.

*** Là hung hăng muốn bóp chết Bạch Mị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.