Hừ, sớm biết vậy thì sẽ không để người phụ nữ Bạch Mị này đi cùng! Đúng là một cái bóng đèn cực lớn khiến người ta hận đến ngứa răng!
Phiền phức! Quá phiền phức!
Lúc này, chỉ cảm thấy mấy người đứng trên thuyền bỗng nhiên run lên một cái.
Tiêu Mộng hoảng sợ mở to mắt.
Bạch Mị phản ứng lại đầu tiên, cười nói: “Ha ha ha, lái thuyền rồi! Cuối cùng cũng lái thuyền rồi! Trời ạ, quá hưng phấn! Chị sắp được ra biển rồi!”
Lúc này Tiêu Mộng mới hiểu, cũng bắt đầu nhảy nhót hò reo.
Trên chiếc du thuyền sang trọng xa hoa, có hai cô gái nhỏ kích động vô cùng ồn ào.
“Hai con nhóc không ra thể thống gì ở đằng kia đang làm gì vậy? Ai cho phép bọn nó lên đây?”
“Đúng vậy, quả thật quá ghê tởm. Một nơi cao cấp như thế, lại để cái thứ cặn bã rác rưởi đó lên thuyền?”
“Ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi quá! Thật quá đáng ghét! Chậc chậc, xem cái bộ dạng nghèo khó đó kìa!”
Hai cô gái đều mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp xúm lại, ác ý phê phán Tiêu Mộng và Bạch Mị.
Chỉ là…
Một giây tiếp theo, hai cô gái tự cho mình là đúng này lại nhìn thấy Kim Lân hơi xoay người, cả hai đều sợ ngây người!
“A! Là cậu Kim!”
“Tôi không nhìn lầm đó chứ, kia thật sự là cậu Kim của tập đoàn Vàng Bạc!”
“Đẹp trai quá! Lần trước ở trong bữa tiệc của lão tướng quân Mã, tôi đã từng nhìn thấy cậu Kim, hơn nữa còn nói chuyện với anh ấy một lát, tiếc là hai bên không ai để lại phương thức liên lạc.”
“Có lần tôi tham gia một bữa tiệc khiêu vũ, cùng từng cười nói với cậu Kim!”
Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, nâng váy dài lên, không chút do dự đi về phía Kim Lân.
Tiêu Mộng và chị Bạch Mị đang xúm lại ghé vào lan can, nhìn ra biển rộng cười đùa vui vẻ.
Mà Kim Lân thì lại bất đắc dĩ cười khổ, đứng ở phía sau hai người bọn họ.
Thỉnh thoảng sẽ có phú thương quen biết anh, từ đằng xa nâng ly với anh xem như chào hỏi, Kim Lân đều vô cùng ưu nhã gật đầu mỉm cười đáp lại.
Gương mặt anh trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt lưu chuyển đưa tình, dường như đôi môi vẫn luôn khẽ cong mỉm cười…
*** Kim Lân còn là một bức tranh khiến người khác nhìn mà không chán.
“Cậu Kim… đã lâu không gặp?”
“Đúng vậy cậu Kim, ở buổi tiệc lần trước chúng tôi còn tán gẫu về một bức tranh của một hoạ sĩ.”
Hai người phụ nữ ngăn ở trước người Kim Lân.
Cả hai đều mặc váy, bọn họ kéo mạnh váy xuống, chỉ còn che được một phần ba bộ ngực, biến thành bộ dạng lộ ngực hết hai phần ba.
Kim Lân giật mình.
Anh có chút kinh ngạc nhìn hai cô gái ăn mặc vô cùng xinh đẹp đang ra sức ưỡn ngực trước mặt.
Không nhịn được… có chút chán ghét.
Đại khái là vì nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ không son phấn của Tiêu Mộng quen rồi, lại nhìn thấy mấy người phụ nữ mặt trát đầy phấn này, anh cảm thấy vừa bẩn vừa phiền chán.
Kim Lân cười nhạt: “Xin lỗi, tôi thực sự không nhớ đã gặp qua hai người ở nơi nào.”