Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 60: Chương 60: Không hiểu là đúng rồi




Ngay cả nha đầu ngốc này còn nhìn ra, hahaha…

“Muốn ăn cái gì?” Trần Tư Khải khẽ hỏi.

“Ồ? Ăn cái gì? Ăn cái gì cũng được, từ trước đến giờ tôi không kén chọn!” Tiêu Mộng cười.

Trần xấu xa không tức giận nữa cô đã cảm ơn trời đất rồi, còn dám kén chọn sao?

Trần Tư Khải lại nói: “Đối với đồ ăn có thể không chọn, nhưng đối với người thì không được.”

con nhóc nghe đến mức có chút mơ hồ, không hiểu. Tại sao với người lại không thể?

Đối với người phải kén chọn sao?

Là ý gì?

Tiêu Mộng hơi nghiêng đầu, bĩu môi.

Tên Trần xấu xa này thật sâu sắc mà.

Trần Tư Khải liếc nhìn cô, nói: “Có hiểu không?”

“Không hiểu.”

Tiêu Mộng thành thật trả lời.

Lại sợ Trần Tư Khải tức giận, sau đó lập tức cười haha bổ sung thêm: “Cái này chứng tỏ lời nói của Tổng giám đốc Trần rất có trình độ, dù sao cũng đã trải qua nhiều phong ba bão táp như vậy, anh hơn tôi mười mấy tuổi, lời nói của anh đương nhiên là tôi nghe không hiểu rồi. Haha, không hiểu là đúng.”

Này?

Tại sao cô càng nói vẻ mặt của người kia càng khó nhìn vậy?

Chết rồi, đã đen như đít nồi rồi.

Sao, sao lại như vậy?

Anh như này là sao?

Khen anh có kiến thức có học thức có sự từng trải, còn khen sai sao?

Đúng là khó hiểu mà!

Tên Trần xấu xa này đúng là khó hiểu mà!

“Tôi lớn hơn cô mười mấy tuổi?” Cuối cùng Trần Tư Khải cũng lên tiếng.

“Ừm, ừm, không phải sao? Không phải là mười mấy tuổi sao?” Tiêu Mộng chớp chớp mắt, khuôn mặt mơ hồ khó hiểu.

Lại đột nhiên thoải mái, nở nụ cười nịnh bợ Tổng giám đốc Trần: “Haha, nhưng anh vẫn còn rất trẻ nha, anh không già. Thật đó! Tôi không lừa anh đâu!”

Trần Tư Khải tức giận đến mức muốn lái xe xuống mương.

Cô lại nói anh lớn hơn cô mười mấy tuổi!

Anh già như vậy sao?

Vèo! Bởi vì quá tức giận, Trần Tư Khải đã tháo chiếc khăn lụa được nhà thiết kế nổi tiếng thế giới đặc biệt thiết kế cho anh, sau đó tùy tiện ném về phía sau.

Tức chết anh rồi!

Động tác ném chiếc khăn lụa của anh khiến Tiêu Mộng rất bất an, lo lắng.

Hung dữ như vậy làm gì chứ, thật đáng sợ.

Tiêu Mộng rụt cổ lại, sau đó không biết sống chết hỏi: “Vậy… Tổng giám đốc Trần, rốt cuộc là anh sinh năm bao nhiêu vậy?”

CHƯƠNG 60: KHÔNG HIỂU LÀ ĐÚNG RỒI.

Ngay cả nha đầu ngốc này còn nhìn ra, hahaha…

“Muốn ăn cái gì?” Trần Tư Khải khẽ hỏi.

“Ồ? Ăn cái gì? Ăn cái gì cũng được, từ trước đến giờ tôi không kén chọn!” Tiêu Mộng cười.

Trần xấu xa không tức giận nữa cô đã cảm ơn trời đất rồi, còn dám kén chọn sao?

Trần Tư Khải lại nói: “Đối với đồ ăn có thể không chọn, nhưng đối với người thì không được.”

con nhóc nghe đến mức có chút mơ hồ, không hiểu. Tại sao với người lại không thể?

Đối với người phải kén chọn sao?

Là ý gì?

Tiêu Mộng hơi nghiêng đầu, bĩu môi.

Tên Trần xấu xa này thật sâu sắc mà.

Trần Tư Khải liếc nhìn cô, nói: “Có hiểu không?”

“Không hiểu.”

Tiêu Mộng thành thật trả lời.

Lại sợ Trần Tư Khải tức giận, sau đó lập tức cười haha bổ sung thêm: “Cái này chứng tỏ lời nói của Tổng giám đốc Trần rất có trình độ, dù sao cũng đã trải qua nhiều phong ba bão táp như vậy, anh hơn tôi mười mấy tuổi, lời nói của anh đương nhiên là tôi nghe không hiểu rồi. Haha, không hiểu là đúng.”

Này?

Tại sao cô càng nói vẻ mặt của người kia càng khó nhìn vậy?

Chết rồi, đã đen như đít nồi rồi.

Sao, sao lại như vậy?

Anh như này là sao?

Khen anh có kiến thức có học thức có sự từng trải, còn khen sai sao?

Đúng là khó hiểu mà!

Tên Trần xấu xa này đúng là khó hiểu mà!

“Tôi lớn hơn cô mười mấy tuổi?” Cuối cùng Trần Tư Khải cũng lên tiếng.

“Ừm, ừm, không phải sao? Không phải là mười mấy tuổi sao?” Tiêu Mộng chớp chớp mắt, khuôn mặt mơ hồ khó hiểu.

Lại đột nhiên thoải mái, nở nụ cười nịnh bợ Tổng giám đốc Trần: “Haha, nhưng anh vẫn còn rất trẻ nha, anh không già. Thật đó! Tôi không lừa anh đâu!”

Trần Tư Khải tức giận đến mức muốn lái xe xuống mương.

Cô lại nói anh lớn hơn cô mười mấy tuổi!

Anh già như vậy sao?

Vèo! Bởi vì quá tức giận, Trần Tư Khải đã tháo chiếc khăn lụa được nhà thiết kế nổi tiếng thế giới đặc biệt thiết kế cho anh, sau đó tùy tiện ném về phía sau.

Tức chết anh rồi!

Động tác ném chiếc khăn lụa của anh khiến Tiêu Mộng rất bất an, lo lắng.

Hung dữ như vậy làm gì chứ, thật đáng sợ.

Tiêu Mộng rụt cổ lại, sau đó không biết sống chết hỏi: “Vậy… Tổng giám đốc Trần, rốt cuộc là anh sinh năm bao nhiêu vậy?”

CHƯƠNG 60: KHÔNG HIỂU LÀ ĐÚNG RỒI.

Ngay cả nha đầu ngốc này còn nhìn ra, hahaha…

“Muốn ăn cái gì?” Trần Tư Khải khẽ hỏi.

“Ồ? Ăn cái gì? Ăn cái gì cũng được, từ trước đến giờ tôi không kén chọn!” Tiêu Mộng cười.

Trần xấu xa không tức giận nữa cô đã cảm ơn trời đất rồi, còn dám kén chọn sao?

Trần Tư Khải lại nói: “Đối với đồ ăn có thể không chọn, nhưng đối với người thì không được.”

con nhóc nghe đến mức có chút mơ hồ, không hiểu. Tại sao với người lại không thể?

Đối với người phải kén chọn sao?

Là ý gì?

Tiêu Mộng hơi nghiêng đầu, bĩu môi.

Tên Trần xấu xa này thật sâu sắc mà.

Trần Tư Khải liếc nhìn cô, nói: “Có hiểu không?”

“Không hiểu.”

Tiêu Mộng thành thật trả lời.

Lại sợ Trần Tư Khải tức giận, sau đó lập tức cười haha bổ sung thêm: “Cái này chứng tỏ lời nói của Tổng giám đốc Trần rất có trình độ, dù sao cũng đã trải qua nhiều phong ba bão táp như vậy, anh hơn tôi mười mấy tuổi, lời nói của anh đương nhiên là tôi nghe không hiểu rồi. Haha, không hiểu là đúng.”

Này?

Tại sao cô càng nói vẻ mặt của người kia càng khó nhìn vậy?

Chết rồi, đã đen như đít nồi rồi.

Sao, sao lại như vậy?

Anh như này là sao?

Khen anh có kiến thức có học thức có sự từng trải, còn khen sai sao?

Đúng là khó hiểu mà!

Tên Trần xấu xa này đúng là khó hiểu mà!

“Tôi lớn hơn cô mười mấy tuổi?” Cuối cùng Trần Tư Khải cũng lên tiếng.

“Ừm, ừm, không phải sao? Không phải là mười mấy tuổi sao?” Tiêu Mộng chớp chớp mắt, khuôn mặt mơ hồ khó hiểu.

Lại đột nhiên thoải mái, nở nụ cười nịnh bợ Tổng giám đốc Trần: “Haha, nhưng anh vẫn còn rất trẻ nha, anh không già. Thật đó! Tôi không lừa anh đâu!”

Trần Tư Khải tức giận đến mức muốn lái xe xuống mương.

Cô lại nói anh lớn hơn cô mười mấy tuổi!

Anh già như vậy sao?

Vèo! Bởi vì quá tức giận, Trần Tư Khải đã tháo chiếc khăn lụa được nhà thiết kế nổi tiếng thế giới đặc biệt thiết kế cho anh, sau đó tùy tiện ném về phía sau.

Tức chết anh rồi!

Động tác ném chiếc khăn lụa của anh khiến Tiêu Mộng rất bất an, lo lắng.

Hung dữ như vậy làm gì chứ, thật đáng sợ.

Tiêu Mộng rụt cổ lại, sau đó không biết sống chết hỏi: “Vậy… Tổng giám đốc Trần, rốt cuộc là anh sinh năm bao nhiêu vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.