Đúng là không thể khinh thường mà.
“Cô thật lợi hại.”
Trần Tư Khải nhìn Tiêu Mộng đang ăn, không kìm được mà buột miệng nói ra.
Nói xong ngay đến bản thân anh cũng sững sờ.
Trời ạ, tại sao anh có thể nói ra như vậy.
Vì thế, khuôn mặt Trần Tư Khải hơi đỏ ửng lên.
Thực sự có chút lúng túng.
“Ừm? Tổng giám đốc Trần, anh vừa nói gì cơ?”
Tiêu Mộng đang bận ăn, căn bản không nghe rõ lời của Trần Tư Khải, khuôn mặt cô vẫn còn dính bơ.
Cô mở to đôi mắt, cứ thế nhìn Trần Tư Khải.
“Khụ khụ…” Trần Tư Khải nghĩ một hồi, sửa lời nói: “Tôi nói…tôi nói cô ăn thật nhiều.”
“Hihi, đúng vậy, tôi ăn rất nhiều.” Tiêu Mộng không để ý chút nào, nhếch miệng nở nụ cười.
Cô cười vô cùng sáng lạn và vô hại.
“Hihi, tôi vốn dĩ thường tranh ăn với em gái tôi, mỗi lần nó đều không thắng nổi tôi. Vì thế em tôi liền thích dùng lời lẽ châm chọc tôi. Haizzz, lại nói tiếp, tài ăn nói củm a nó đều là do tôi bồi dưỡng mà thành đấy.”
Trần Tư Khải vừa nghĩ đến Tiêu Mộng cùng một cô gái khác cùng nhau lăn lộn, tranh giành đồ ăn liền cảm thấy có chút buồn cười.
Anh mím đôi môi mỏng mang theo ý cười, hỏi: “Tại sao lại phải tranh?”
“Anh nói xem! Ba tôi không có tiền, nếu chỉ mua một đồ ăn ngon, không tranh giành làm sao được?”
Tiêu Mộng nói bình thản như nước vậy. Cô vừa nói vừa dùng nĩa xiên thức ăn đưa vào miệng, ăn ngon lành.
Mà Trần Tư Khải lại cảm thấy chấn động lớn.
Cô nhóc Tiêu Mộng này rốt cuộc sống trong môi trường như thế nào?
Tối qua bởi vì cái ngõ nhỏ bẩn thỉu kia mà bộc lộ ra sự cảm khái tương tự.
Mà hiện tại, anh lại không nhịn được mà lặng lẽ thở dài.
“Tiêu Mộng, về sau mỗi sáng tôi đều sẽ đến đón cô, cùng nhau ăn bữa sáng.”
Khụ khụ khụ khụ khụ!
Tiêu Mộng bị lời nói này dọa đến hết hồn.
Cô kịch liệt ho khan, đôi mắt mở tròn xoe.
Miệng cũng mở to, mạnh mẽ hít thở: “Vì sao chứ?”
Ngữ khí giống như bị dọa đến phát khóc.
Khuôn mặt Trần Tư Khải đen lại.
Bó tay, vừa nghe anh sẽ ngày ngày đến đón cô đi ăn sáng, cô nhóc này không những không cảm ơn, không vui, ngược lại lại có biểu cảm muốn chết như thế này.
Thật là đả kích người khác.
CHƯƠNG 61: TÍNH CÁCH ÔNG CHỦ KỲ QUÁI
Đúng là không thể khinh thường mà.
“Cô thật lợi hại.”
Trần Tư Khải nhìn Tiêu Mộng đang ăn, không kìm được mà buột miệng nói ra.
Nói xong ngay đến bản thân anh cũng sững sờ.
Trời ạ, tại sao anh có thể nói ra như vậy.
Vì thế, khuôn mặt Trần Tư Khải hơi đỏ ửng lên.
Thực sự có chút lúng túng.
“Ừm? Tổng giám đốc Trần, anh vừa nói gì cơ?”
Tiêu Mộng đang bận ăn, căn bản không nghe rõ lời của Trần Tư Khải, khuôn mặt cô vẫn còn dính bơ.
Cô mở to đôi mắt, cứ thế nhìn Trần Tư Khải.
“Khụ khụ…” Trần Tư Khải nghĩ một hồi, sửa lời nói: “Tôi nói…tôi nói cô ăn thật nhiều.”
“Hihi, đúng vậy, tôi ăn rất nhiều.” Tiêu Mộng không để ý chút nào, nhếch miệng nở nụ cười.
Cô cười vô cùng sáng lạn và vô hại.
“Hihi, tôi vốn dĩ thường tranh ăn với em gái tôi, mỗi lần nó đều không thắng nổi tôi. Vì thế em tôi liền thích dùng lời lẽ châm chọc tôi. Haizzz, lại nói tiếp, tài ăn nói củm a nó đều là do tôi bồi dưỡng mà thành đấy.”
Trần Tư Khải vừa nghĩ đến Tiêu Mộng cùng một cô gái khác cùng nhau lăn lộn, tranh giành đồ ăn liền cảm thấy có chút buồn cười.
Anh mím đôi môi mỏng mang theo ý cười, hỏi: “Tại sao lại phải tranh?”
“Anh nói xem! Ba tôi không có tiền, nếu chỉ mua một đồ ăn ngon, không tranh giành làm sao được?”
Tiêu Mộng nói bình thản như nước vậy. Cô vừa nói vừa dùng nĩa xiên thức ăn đưa vào miệng, ăn ngon lành.
Mà Trần Tư Khải lại cảm thấy chấn động lớn.
Cô nhóc Tiêu Mộng này rốt cuộc sống trong môi trường như thế nào?
Tối qua bởi vì cái ngõ nhỏ bẩn thỉu kia mà bộc lộ ra sự cảm khái tương tự.
Mà hiện tại, anh lại không nhịn được mà lặng lẽ thở dài.
“Tiêu Mộng, về sau mỗi sáng tôi đều sẽ đến đón cô, cùng nhau ăn bữa sáng.”
Khụ khụ khụ khụ khụ!
Tiêu Mộng bị lời nói này dọa đến hết hồn.
Cô kịch liệt ho khan, đôi mắt mở tròn xoe.
Miệng cũng mở to, mạnh mẽ hít thở: “Vì sao chứ?”
Ngữ khí giống như bị dọa đến phát khóc.
Khuôn mặt Trần Tư Khải đen lại.
Bó tay, vừa nghe anh sẽ ngày ngày đến đón cô đi ăn sáng, cô nhóc này không những không cảm ơn, không vui, ngược lại lại có biểu cảm muốn chết như thế này.
Thật là đả kích người khác.
CHƯƠNG 61: TÍNH CÁCH ÔNG CHỦ KỲ QUÁI
Đúng là không thể khinh thường mà.
“Cô thật lợi hại.”
Trần Tư Khải nhìn Tiêu Mộng đang ăn, không kìm được mà buột miệng nói ra.
Nói xong ngay đến bản thân anh cũng sững sờ.
Trời ạ, tại sao anh có thể nói ra như vậy.
Vì thế, khuôn mặt Trần Tư Khải hơi đỏ ửng lên.
Thực sự có chút lúng túng.
“Ừm? Tổng giám đốc Trần, anh vừa nói gì cơ?”
Tiêu Mộng đang bận ăn, căn bản không nghe rõ lời của Trần Tư Khải, khuôn mặt cô vẫn còn dính bơ.
Cô mở to đôi mắt, cứ thế nhìn Trần Tư Khải.
“Khụ khụ…” Trần Tư Khải nghĩ một hồi, sửa lời nói: “Tôi nói…tôi nói cô ăn thật nhiều.”
“Hihi, đúng vậy, tôi ăn rất nhiều.” Tiêu Mộng không để ý chút nào, nhếch miệng nở nụ cười.
Cô cười vô cùng sáng lạn và vô hại.
“Hihi, tôi vốn dĩ thường tranh ăn với em gái tôi, mỗi lần nó đều không thắng nổi tôi. Vì thế em tôi liền thích dùng lời lẽ châm chọc tôi. Haizzz, lại nói tiếp, tài ăn nói củm a nó đều là do tôi bồi dưỡng mà thành đấy.”
Trần Tư Khải vừa nghĩ đến Tiêu Mộng cùng một cô gái khác cùng nhau lăn lộn, tranh giành đồ ăn liền cảm thấy có chút buồn cười.
Anh mím đôi môi mỏng mang theo ý cười, hỏi: “Tại sao lại phải tranh?”
“Anh nói xem! Ba tôi không có tiền, nếu chỉ mua một đồ ăn ngon, không tranh giành làm sao được?”
Tiêu Mộng nói bình thản như nước vậy. Cô vừa nói vừa dùng nĩa xiên thức ăn đưa vào miệng, ăn ngon lành.
Mà Trần Tư Khải lại cảm thấy chấn động lớn.
Cô nhóc Tiêu Mộng này rốt cuộc sống trong môi trường như thế nào?
Tối qua bởi vì cái ngõ nhỏ bẩn thỉu kia mà bộc lộ ra sự cảm khái tương tự.
Mà hiện tại, anh lại không nhịn được mà lặng lẽ thở dài.
“Tiêu Mộng, về sau mỗi sáng tôi đều sẽ đến đón cô, cùng nhau ăn bữa sáng.”
Khụ khụ khụ khụ khụ!
Tiêu Mộng bị lời nói này dọa đến hết hồn.
Cô kịch liệt ho khan, đôi mắt mở tròn xoe.
Miệng cũng mở to, mạnh mẽ hít thở: “Vì sao chứ?”
Ngữ khí giống như bị dọa đến phát khóc.
Khuôn mặt Trần Tư Khải đen lại.
Bó tay, vừa nghe anh sẽ ngày ngày đến đón cô đi ăn sáng, cô nhóc này không những không cảm ơn, không vui, ngược lại lại có biểu cảm muốn chết như thế này.
Thật là đả kích người khác.