Sự Chờ Đợi Của Lương Thần

Chương 5: Chương 5: Anh không buông, trái lại anh sẽ nắm tay em suốt cuộc đời




Sau cái đêm dạ hội đó, tất cả dường như phát triển theo một lộ trính tự nhiên, chắc chắn và tất yếu. Những lần gặp gỡ của hai người tăng dần, xung quanh bắt đầu xuất hiện những lời bàn tán, dự đón, thăm dò của những người hiếu kỳ. Lời đồn đến tai Lương Thần bằng những con đường khác nhau, nhưng cô không buồn phản bác lại.

Thực ra suy cho cùng, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không rõ quan hệ giữa hai người có thể gọi là quan hệ gì.

Thỉnh thoảng cùng ăn cơm, cùng tự học, lấy giúp xô nước bên bể, cùng giới thiệu cho nhau sách hay trong thư viện…cũng chỉ có vậy, không thể nói rõ bất kỳ điều gì. Lúc đó, trong trường đại học, điện thoại di động vẫn chưa phổ biến, bây giờ người ta có tình cảm với nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể nhắn tin, gọi điện, nhưng hồi ấy chưa có chuyện đó. Hai người nếu như không gọi điện, không gặp nhau, có thể nói là hoàn toàn mất liên lạc.

Trong chuyện này, đôi lúc Lương Thần cũng lờ mờ cảm thấy điều gì đó, nhưng cô lại không muốn tìm hiểu cái gì đang ẩn sau tình trạng mập mờ này.

Chỉ nhớ có một hôm, Lăng Diệc Phong đột nhiên gọi điện thoại. Lúc đó cả phòng chuẩn bị đi ngủ và đang nằm nói chuyện phiếm trên giường, có tiếng chuông điện thoại nhưng chẳng ai muốn dậy nghe. Cuối cùng vẫn là Chu Bảo Lâm trở dậy vì khả năng điện thoại của cô là cao nhất.

Kết quả chưa đầy nửa giây sau, đã thấy giọng nói to, lảnh lót của Bảo Lâm: “Tô Lương Thần, còn không xuống nhanh lên!”

Lương Thần cảm thấy lạ, vội vàng lần cầu thang đi xuống. Sau khi nhận từ Chu Bảo Lâm một cái đập rõ đau, cô bất ngờ nghe thấy tiếng Lăng Diệc Phong từ đầu dây bên kia: “Đã ngủ rồi hả?”

Giọng của anh từ ống nghe vẳng ra, trong đêm khuya nghe rất rõ. “Ngày kia đi Hoài Giang chơi nhé?” Anh nói một cách bình thản, có vẻ như đó chỉ là lời đề nghị thông thường chứ không phải một cuộc hẹn hò đã được cân nhắc. Lương Thần cầm ống nghe, thấy tim mình đập thình thịch.

Cô hỏi một cách vô thức: “Chỉ có mình và bạn?”

Bên kia yên lặng giây lát, liền đó là tiếng cười khe khẽ: “Bạn định gọi thêm ai?”

Cô chẳng muốn gọi thêm ai nữa, câu trả lời đã nhanh chóng hiện trong đầu, nhưng lúc sắp nói ra không hiểu sao lại đổi thành: “Mình không sao, tuỳ bạn”.

Lần này không ngập ngừng, Lăng Diệc Phong lập tức trả lời: “Chỉ có hai chúng ta”.

Hẹn xong thời gian, gác máy, Lương Thần giẫm lên cái cấu thang vừa hẹp vừa lạnh leo lên giường. Còn chưa kịp đặt đầu xuống gối, những câu chất vấn đã tới tấp nổi lên: “Còn không thành thật khai mau!”

“Khai gì?” trong bóng tối, Tô Lương Thần hơi ngạc nhiên, đoạn giả bộ không hiểu, cười phá lên.

“Tớ lại chẳng nhận ra tiếng của ai?” Chu Bảo Lâm lên tiếng vẻ đắc ý: “Diệc Phong muộn thế này còn gọi điện cho cậu, hai người hẹn hò nhau đi chơi ở đâu?”

Sao tài thế, cứ như nghe hết từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện vậy. Lương Thần lầm bầm trong bóng tối. Cô đã suýt quên rằng, về mặt này Chu Bảo Lâm có thể xứng là chuyên gia. Cả chuyện xảy ra buối tối hôm dạ hội nữa, Bảo Lâm luôn đoán trúng.“Các cậu cứ từ từ mà đoán. Tớ buồn ngủ rồi…” cô quay người nhắm mắt, mặc cho mấy cô bạn gặng hỏi, nhất định không chịu nói gì nữa.

Đêm đầu hạ vẫn còn chút hơi lạnh. Một giờ sau, Lương Thần kéo chăn đến tận cằm, nghe rõ tiếng côn trùng ngoài cửa sổ và cả tiếng thở đều đều của các cô bạn cùng phòng.

Lần đầu tiên cô cảm thấy đêm dài đến thế.

Thành phố C đầu tháng sáu, khí hậu đặc biệt mát mẻ.

Hai người xem thả diều trên bờ sông Hoài, sau đó đến quảng trường gần đó ngắm chim bồ câu. Lương Thần ngồi trên thềm xi măng nhẵn thín, tay cầm một cốc ngô rang, thỉnh thoảng lại tung một nắm vào khoảng không trước mặt, những con chim bồ câu lông trắng như tuyết lập tức xúm vào, cúi đầu mổ lia lịa, chăm chú hưởng bữa trưa của chúng.

Khi trong cốc chẳng còn hạt ngô nào, Lương Thần phủi tay đứng lên, quay đầu, đúng lúc bắt găp ánh mắt Lăng Diệc Phong đang nhìn cô, ánh mắt anh đen thẫm long lanh như cười. Một trận gió thổi tới, cô nhẹ nhànggiữ tà váy đang bị gió thổi tung, hỏi: “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

Hôm đó là ngày nghỉ cuối tuần, người đi chơi rất đông. Đường rộng thênh thang, xe cộ như mắc cửi, trên vỉa hè, trước vạch an toàn cho người đi bộ, Diệc Phong và Lương Thần đứng lẫn trong đám người đợi đèn đỏ. Đối diện bên kia đường là trung tâm triển lãm, những dải băng rọn đỏ tươi bay phất phới, tuần triển lãm quốc hoạ đang diễn ra ở đó.

Lương Thần ngước nhìn qua vai mấy người đứng trước, thấy triển lãm vẫn đang mở cửa, bên ngoài có người bảo vệ, bèn rủ Diệc Phong: “Đi xem triển lãm không?”

Diệc Phong đáp với vẻ lơ đãng: “Cũng được”.

Lúc đó đèn đỏ nhấp nháy, hai phút sau đèn xanh bật sáng, đoàn người bước đi, gần chục người chụm vào thành một đoàn nhanh chóng sang đường. Lương Thần cúi đầu, vừa bước xuống đường đã bị bàn tay ai đó bất ngờ nắm chặt, kéo đi.

Sự việc xảy ra hết sức bất ngờ. Cô muốn giằng tay ra nhưng lại ngập ngừng liếc nhìn sang bên. Người đi bên phải bước chững lại, nét mặt bình thường như không có chuyện gì, khẽ nhắc: “Đi thôi, lại sắp đèn đỏ bây giờ”.

“Sao lại thế?” Lương Thần không hiểu, cô đột nhiên bị anh nắm tay kéo đi, rõ ràng cần phải tỏ ra ngạc nhiên hoặc là lập tức thoát khỏi tay anh, nhưng lúc này cô lại để yên.

Đường hai chiều, khoảng cách chỉ tầm hơn mười mét, nhưng khi sang hết đường Lương Thần bỗng có một cảm giác rất lạ, thấy đoạn đường vừa dài lại vừa ngắn.

Họ đi trên vỉa hè dành cho người đi bộ, Lương Thần chăm chú nhìn mặt đường lát những ô gạch hình quả trám màu xanh, mọi cảm giác dường như vẫn đang dừng lại ở bàn tay phải. Ở đó cả bàn tay cô đang được bao bọc bằng sự ấm áp hiện hữu.

“Lương Thần”, cô nghe thấy Diệc Phong gọi tên mình.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Lăng Diệc Phong đang đứng sát bên cô, rất gần, rất gần. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ gọi cô như vậy. Anh thường gọi cô là “Tô Lương Thần”, gọi cả họ lẫn tên giống như gọi những người khác.

Lúc này anh chỉ gọi tên.

Lương Thần dường như đã có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Những câu trao đổi ngắn tối hôm trước, cử chỉ của ngày hôm nay. Có lẽ…cô nên lặng lẽ ngước nhìn và chờ đợi…

Mỗi giây dường như rất dài, trong sự chờ đợi dài đằng đẵng đó, tâm trạng cô cũng dần lắng lại.

“Lương Thần”, Diệc Phong cúi đầu nhìn cô, một lúc sau đột nhiên bật cười: “Em căng thẳng phải không?”

Hoàn toàn không giống dự đoán của cô!

Cô cứ tưởng anh sẽ nói những lời khác kia, một câu thổ lộ chẳng hạn! Cô thậm chí đã chuẩn bị cho việc đó.

Bầu không khí đột nhiên thay đổi. Lương Thần kinh ngạc, im lặng, lát sau mới nói: “Không!”

Sao cô có thể thừa nhận?

“Vì sao bàn tay em lại vã mồ hôi?” rõ ràng anh đã nắm được chứng cứ!

“Trời nóng”, không kịp nghĩ, Lương Thần lập tức thử rút tay về, nhìn nụ cười trên khuôn mặt đẹp của anh, cô bỗng dưng cảm thấy mình như đang bị đùa giỡn.

Bàn tay Diệc Phong vẫn nắm chặt không buông: “Nhưng vừa rồi em còn nói hôm nay trời rất mát!”

Rốt cuộc anh muốn gi? Lương Thần không rút tay ra được, tức giận quắc mắt nhìn anh, lần đầu tiên cô cảm thấy ánh mắt như cười của anh thật đáng ghét,

“Anh đùa đủ chưa?” cuối cùng cô không kìm được, sẵn giọng. Nếu đây chỉ là trò đùa của anh hoặc cầm tay một người con gái chẳng có nghĩa lý gì đối với anh, thì cô đành tỏ ra như là chẳng có chuyện gì.

“Ai bảo anh đang đùa?” Có lẽ nhìn thấy phản ứng của cô, Lăng Diệc Phong cuối cuối cùng không cười nữa, nắm chặt tay cô hơn. “Vừa rồi em muốn xem triển lãm cơ mà, đi thôi”.

Bây giờ Lương Thần không muốn đi nữa. Những việc làm trước đây có thể coi là trong sáng của anh, qua cách xử sự vừa rồi bỗng trở nên ám muội. Lương Thần bắt đầu hoài nghi, hay là do cô quá nhạy cảm. Nếu đúng vậy, bây giờ tốt nhất là phải vạch rõ ranh giới.

Chân dường như bị chôn xuống đất, giọng cô gay gắt: “Anh bỏ tay ra, như vậy dễ đi hơn”.

Lăng Diệc Phong quay đầu nhìn cô, cái nhìn hoang mang, lát sau thở dài: “Tô Lương Thần, nhất định phải nói rõ ràng sao?”. Anh cúi đầu, nhìn đôi tay hai người, nắm chặt: “Anh không buông, anh sẽ nắm tay em suốt cuộc đời”, giọng anh rất đỗi chân thành.Rất lâu sau, Lương Thần mới biết, thì ra Lăng Diệc Phong đã khó khăn biết mấy khi nói ra những lời như thế.

Cô tưởng anh rất bình tĩnh, vẫn còn có hứng nói đùa, tưởng rằng anh đang đùa giỡn cô, thực ra chỉ là anh đã quá căng thẳng, sợ bị từ chối thẳng thừng.

Nhưng câu “suốt cuộc đời” anh đã nói ra một cách quá dễ dàng. Lúc đó, cả hai còn chưa biết cuộc đời thì ra dài đến thế.

Còn họ, rõ ràng không phải là những người nhẫn nại.Ánh đèn xe loang loáng lướt qua cửa sổ, Diệc Phong đang chìm trong những hồi ức, chợt sực tỉnh. Cho đến giờ, những ký ức về Tô Lương Thần trong anh vẫn rõ ràng như ngày nào.

Lần đầu tiên nắm tay người đó, anh đã quá căng thẳng. Lẫn trong dòng người đông đúc, anh không biết bao nhiêu lần lấy can đảm định nắm bàn tay nhỏ nhắn kia, nhưng lại không dám.

Câu “anh sẽ nắm tay em suốt cuộc đời”, anh thực sự không hề nói dối. Anh có niềm tin anh sẽ làm được điều đó, nhưng người ta đã không cho anh cơ hội chứng minh.

Bức ảnh cũ kẹp giữa những ngón tay dài thanh tú, Diệc Phong nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trong sáng, nụ cười hồn hậu của cô thiếu nữ, lặng người đi rất lâu. Năm xưa, dưới ánh đèn mặt trời màu lửa, Tô Lương Thần trao nó vào tay anh, đằng sau còn có dòng chữ tự tay cô viết.

Lương Thần của tôi!

Sắc mặt cô hồng hào, trong sáng đến mê hồn.

Cô nhún vai hỏi lại, ngoài anh ra, Lương Thần còn có thể là của ai?

Cô nói bức ảnh này rất quý, anh nhất định phải giữ cẩn thận.

Lăng Diệc Phong nhắm mắt, khoé miệng hiện ra nụ cười gượng gạo.

Có lúc anh đã nghĩ Lương Thần chỉ có thể là của một mình anh, của riêng anh. Bức ảnh này từ sau khi được cô tự tay kẹp vào ví của anh, chưa bao giờ thay đổi vị trí, bây giờ cũng vậy, anh vẫn giữ gìn rất cẩn thận, ngay cả khi hai người đã chia tay.

Nhưng bây giờ thì sao?

Anh nghĩ đến lần gặp nhau trong nhà hàng, nghĩ đến cú điện thoại đột ngột ấy. Dưới ánh đèn hồng rực trong nhà hàng hôm đó, Tô Lương Thần cúi đầu, nhẹ nhàng nói chuyện với người đó, nét mặt ôn tồn dịu dàng, giọng âu yếm.

Lương Thần bây giờ đã không thuộc về anh nữa.

Từ lâu rồi đã không thuộc về anh nữa,

Bằng ấy năm, cô có lẽ đã quen với công việc và những cảm xúc mới, chỉ có anh, vẫn không thể thoát khỏi ám ảnh của quá vãng như một kẻ ngốc nghếch.

Lăng Diệc Phong, mi thực sự chỉ là kẻ dại khờ.

Điện thoại trên bàn đổ chuông, anh cầm lên và nhận ra giọng nói ôn tồn của mẹ.

“Diệc Phong bao giờ con về nhà?” tiếng mẹ hỏi.

“Bây giờ con đang bận, tuần trước công việc nhiều quá, một số việc phải làm gấp”. Diệc Phong giải thích, hỏi: “Dạo này mẹ có khoẻ không?”

“Mẹ cũng bình thường, chỉ có cha con…”

Diệc Phong nghe mẹ nói vậy lặng đi mấy giây, hỏi: “Cha thế nào?”

Đầu dây bên, mẹ còn chưa kịp nói, một âm thanh không rõ ràng đã lọt qua ống nghe đến tai Diệc Phong, “…chuyện của tôi bà nói với các con làm gì! Chúng nó bận công việc, tôi không muốn chúng nó lo lắng…” Âm thanh thân thuộc, bao năm rồi vẫn không thay đổi. Diệc Phong mỉm cười, buồn bã. Đầu dây bên kia tiếng mẹ nhẹ nhàng: “Cha con giận mẹ gọi điện cho con…”

“Mẹ, con biết” lần nào cũng vậy, anh đã quen rồi.

“Trình Kim sắp trở về nước”, Diệc Phong nói tiếp, “cô ấy sẽ đến thăm cha mẹ”.

“Con thì sao, bất hoà với cha ngần ấy năm, dạo này sức khoẻ ông ấy kém đi nhiều…” bà chưa dứt lời thì đã bị giọng nói tức giận cắt ngang.

Giọng nói còn sang sảng, xem ra sức khoẻ ông cụ vẫn tốt, Diệc Phong nói tiếp: “Xong công việc con sẽ về”.

Mẹ nói thêm vài câu mới gác máy.

Diệc Phong đẩy ghế đứng lên, bức ảnh trên ghế lộ ra dưới ánh đèn, anh cúi nhìn, cô thiếu nữ trong chiếc váy màu cánh sen dường như trở nên mờ nhạt xa xôi.

Tô Lương Thầ, vì em anh đã làm tất cả, còn em nói đi là đi, nhẹ nhàng đến thế… Đúng vào lúc anh quyết định từ bỏ tất cả…

Tô Lương Thần, sao có thể không hận em?

Thời gian trôi qua nhanh, chẳng mấy đã vào tháng Mười hai. Cuối năm, công ty chuẩn bị tổng kết, rất nhiều cuộc họp. Lương Thần do giành được hợp đồng quảng cáo với cty mỹ phẩm, có thành tích tốt nên được khen ngợi. Sau cuộc họp phòng, những người được khen đến phòng tài vụ nhận tiền thưởng.

Trước khi hết giờ làm buổi chiều, cả phòng bàn chương trình liên oan ăn mừng. theo thông lệ, mỗi người lần lượt đứng ra mời cả phòng đi ăn ở những địa điểm khác nhau, hôm đó đến lượt Lương Thần, cô đang tính xem nên đi nhà hàng nào thì Lăng Dụ cười hì hì cáo biệt, nói là có hẹn đi dự tiệc sinh nhật một người bạn.

Đường Mật kéo cậu ra cửa, thầm thì: “ Sao vội thế, hẹn hò với ai phải không?”

“Làm gì có!” Lăng Dụ cười thật thà. “có người anh em mời”.

Đường Mật lườn cậu rồi buông tay: “Đi đi! Uống ít thôi, đừng quá đà, sáng mai phải đi gặp một khách hàng quan trọng đấy. Đừng để nhỡ việc, cẩn thận k thì bị Đại Lưu ăn thịt đấy”.

Đại Lưu là trưởng phòng, nổi tiếng khó tính, công tư phân minh, ông cũng là một trong những nguyên lão của công ty, có quyền tyển hoặc sa thải nhân viên. Từng có thuộc cấp do quá chén trong bữa tiệc cuối năm, say xỉn làm nhỡ việc công, mùa xuân năm sau lập tức bị sa thải. Đối với Đại Lưu lười biếng và vô trách nhiệm trong công việc là điều không thể tha thứ.

“Em biết rồi.” Lăng Dụ vẫy tay rồi đi vào thang máy, nhăn mũi: “Chị Đường Mật rất giống mẹ em"

“Cái gì?” Đường Mật trợm nắt bất lực nhìn chàng trai mất hút sau cánh cửa.

Lương Thần ngồi bên cười thích thú.

Buổi tối cả phòng đi ăn ở ‘Làng cá Phú Lăng”. Lúc đó tiết trời đã bắt đầu trở lạnh nên các nhà hàng loại này rất đông khách.

ở lâu trong nghề, ai cũng uống được rượu, chỉ có Lương Thần không uống được rượu nhưng cô cũng lịch sự cầm ly. Ăn xong mọi người lại rủ nhau đi hát, uống cà phê. Lương Thần chọn một góc rồi ngồi yên tại đó, nhìn mấy đồng nghiệp tranh nhau micro, hát đối, song ca, thả sức gào. Xem chừng tất cả quên hết những lời giáo huấn đối với đàn em Lăng Dụ lúc chiều.

Lương Thần vừa vào nhà vệ sinh thì có điện thoại.

“Chị Lương Thần, cấp cứu giang hồ!” Lẫn trong giọng nói trong trẻo của Lăng Dụ là tiếng nhạc ồn ào.

Khi Lương Thần đến địa điểm chỉ dẫn, cô cảm thấy cực kỳ hoa mắt. Lăng Dụ đang đứng giữa một đám những gã thanh niên trạc tuổi, gã nào cũng say bét, cậu có vẻ lúng túng, gượng cười: “Chị Lương Thần, phiền chị quá!”

Cái gọi là ‘phiền’ đó chẳng qua là muốn Lương Thần thanh toán giúp tiền ăn. Nhìn con số khổng lồ trên hoà đơn, Lương Thần thở phào thanh toán, may mà tối nay cô mang đủ tiền. Những việc còn lại các nhân viên nhà hàng sẽ giải quyết ổn thoả, đưa các vị say không biết trời đất lên taxi là việc làm quen thuộc của họ.

Ra khỏi nhà hàng, Lăng Dụ vẫn luôn miệng cảm ơn, Lương Thần xua tay, nhìn cậu, cười: “Xem chừng mắt vẫn còn tinh lắm!”

Không hiểu sao Lương Thần bỗng nhớ lại hình ảnh Lăng Diệc Phong uống nhiều rượu hôm đó. Hay tửu lượng cũng có gien di truyền?

Hai người đi bộ dọc theo con phố đông đúc, Lăng Dụ bắt đầu giải thích: “Mấy tay chị vừa nhìn thấy, có một tay là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật hôm nay, vốn uống tốt, đang vui vẻ thì bạn gái gọi điện tuyên bố chia tay, hai người không thể hàn gắn được.“Bị người yêu bỏ đúng vào ngày sinh nhật ư, sao thảm thế?”

“Đúng vậy, cả bọn uống với cậu ta, càng uống càng buồn, liên tục hò nhau cạn chén, uống cho quên mọi sự, kết quả chưa kịp thanh toán, tất cả đã say mềm.”

Lương Thần mỉm cười lắc đầu.

Lăng Dụ vẫn coi Lương Thần như chị gái, kể hết mọi chuyện: “Mấy cậu này bình thường đều dùng thẻ thanh toán, tiền mặt trong túi cũng có nhưng em ngại lục ví chúng nó. Em thì dạo này đang bị mẹ quản tài chính quá chặt…”

Lương Thần giờ mới hiểu, thì ra Lăng Dụ và gia đình đang có chuyện bất hoà, xe hơi và thẻ tín dụng đều bị thu hồi. Bình thường anh chàng vun tay quen rồi, không hề có ý thức tiết kiệm nên hôm nay mới rơi vào thế bí như vậy.

Cậu vẫn còn là một đứa trẻ!

“Chị Lương Thần, số tiền đó ngày mai em sẽ trả”.

“Không sao, không gấp đâu”, Lương Thần cười: “Tôi cũng có lời cho cậu đây, chỉ sợ cậu lại bảo giống mẹ cậu”.

“Haha…” Lăng Dụ gãi đầu, cười theo: “Chị Đường Mật không giận thật chứ? Chuyện của em không thể một lúc nói hết được, đằng nào cũng không thể về nhà nhận tội, nhưng về chuyện chi tiêu, sau này nhất định em sẽ lưu ý”.

Lương Thần gật đầu: “Biết thế thì tốt”.

Hai người đi bộ, chẳng mấy chốc đã đến nhà Lương Thần. Trước khi chia tay, Lương Thần như chợt nhớ ra, hỏi: “Vậy cậu sống ở đâu?”

“Ở nhà anh họ em”.

Cô thoáng ngẩn người rồi mới gật đầu, chỉ dặn một câu: “Đi cẩn thận”.

Lăng Dụ cười: “Em biết rồi”.

Ngày hôm sau quả nhiên xảy ra chuyện.Buổi sáng Lương Thần vào phòng làm việc, chưa kịp rót cho mình tách trà, điện thoại trên bàn làm việc đã réo gấp từng hồi như thúc giục.

Giọng Lăng Dụ vừa khàn vừa buồn rầu, vẻ nôn nóng chưa từng thấy: “Chị Lương Thần, lại phiền chị rồi, chị nhất định phải giúp em!”. Liền sau đó là giọng nói tức giận xen lẫn lo âu của Đường Mật vọng lại, hình như Đường Mật đang vò đầu bứt tai.

Lúc đó Lương Thần mới biết sáng sớm hai người đã đi gặp một khách hàng quan trọng. Vốn đã chuẩn bị hai phương án để khách lựa chọn, lúc chuẩn bị diễn thử hôm trước phát hiện có chi tiết cần chỉnh sửa nên Lăng Dụ mang đĩa về nhà sửa lại, nhưng sáng nay đi làm cậu lại quên không mang.

Thật là…chỉ tại Đường Mật độc mồm! Lương Thần nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm trước, bất giác thở dài. Một thứ quan trọng như vậy sao Lăng Dụ lại sơ suất đến thế?“…Muộn rồi còn nói lăng nhăng gì nữa! Mau nhờ Lương Thần đến nhà cậu lấy mang đến đây!” Vẫn giọng nói Đường Mật the thé từ xa vọng lại, lọt vào tai Lương Thần.“Địa chỉ nhà em là…” Lăng Dụ nói địa chỉ khi nhà và số phòng của mình.

“Anh em không có nhà, nếu không em đã nhờ anh ấy đem đến, chìa khoá dự phòng để dưới bệ cửa sổ. Chúng em ở đây sẽ tìm cách giữ chân khách. Chị Lương Thần, nhờ giúp cho, cái đĩa ở ngay trên bàn vi tính”.

Bọn họ, người thì ở phía đông thành phố, băng ghi hình thì ở một ngôi nhà nào đó trong khu chung cư phía tây thành phố, đi lại tốn không ít thời gian. Trong thời đại hiệu suất là hàng đầu, đương nhiên dùng sức lao động hiện có là tốt nhất. Lương Thần cầm ống nghe nhìn quanh, các đổng nghiệp đang bận công việc cua mình, có lẽ người rỗi nhất là cô.

Cô gật đầu: ‘Thôi được, chờ nhé!”

Lương Thần từ trong taxi bước ra, nhìn quanh, có cảm giác như từng đến đây. Ban ngày ánh sáng đầy đủ, cô mới càng thấy rõ ưu thế và sự độc đáo của khu chung cư này, kiến trúc hiện đại, phối cảnh hài hoà!

Lương Thần dễ dàng tìm thấy chìa khoá dưới bệ cửa sổ, nhẹ nhàng bước vào nhà. Bên trong rất yên tĩnh, vắng lặng nhưng lại có cảm giác ấm áp như đang có người trong phòng.

Xa xỉ! Lương Thần thoáng ngạc nhiên. Mặc dù đang mùa đông, nhưng không cần thiết mở lò sưởi trong nhà khi không có người!

Đó là ngôi nhà ba tầng biệt lập, để tranh thủ thời gian Lương Thần đi thẳng đến cầu thang định lên tầng hai lấy chiếc đĩa. Nhưng vừa đặt bước chân dầu tiên lên bậc cầu thang, sau lưng cô vang lên một chuỗi tiếng động. giật mình! Tim đập thình thịch, cô khựng chân, ngoảnh lại.

Tiếng động phát ra từ một phòng nhỏ còn mở cửa, vừa rồi lúc qua hành lang cô đã không để ý, trước tình hình thế đột ngột, ý nghĩ đầu tiên của Lương Thần liệu có phải kẻ trộm.

Một chút căng thẳng,cô nắm chặt chiếc xắc, từ từ tiến đến lại…

Bước qua ngưỡng cửa, cô nhìn thấy dáng một người đán ông cao mảnh đang đứng nghiêng nửa người về phía cô, máo tóc đen nhánh rủ xuống trán, nửa khuôn mặt bị che khuất dưới sàn, quang cảnh rất bừa bãi.

Cô thở phào, tay cầm chiếc xắc bất giác đưa lên, khuy xắc va vào khung cửa phát ra tiếng động nhẹ. Lăng Diệc Phong, tay chống vào chiếc bàn nhỏ, quay phắt lại, lúc đó anh mới nhận ra sự tồn tại của Lương Thần.

Cô vào lúc nào? Bằng cách nào? Ngay đến tiếng mở cửa anh cũng không nghe thấy.Anh đứng thẳng người…dõi theo ánh mắt của cô, anh nhìn những mảnh thuỷ tinh vỡ lăn lóc trên sàn, hơi cau mày. Anh muốn uống nước, không ngờ mắt bỗng tối sầm, cả ấm và cốc đều rơi vỡ.

“Sao em lại ở đây?” anh chuyển hướng nhìn.

“…Tôi về lấy đồ giúp Lăng Dụ”. Lương Thần ngập ngừng: “Không biết anh ở nhà”. Nếu cô biết thì cô đã không đến. Có lẽ Lăng Dụ đã nói dối!

Lăng Diệc Phong đứng dựa vào bàn trang điểm, đôi mắt đen thẫm nhìn cô, yên lặng, nét mặt không biểu cảm.

Lương Thần không biết nên làm thế nào, lát sau chỉ vào cầu thang nói: “Tôi lên đây…”Cô vừa dứt lời, thân hình thẳng tắp kia bắt đầu chuyển động.

Lăng Diệc Phong đi qua khu bếp, ngang qua cô, đi thẳng lên lầu. Lương Thần không nói gì, tự giác bước theo. Ngôi nhà trước đó đã yên tĩnh, giờ đây mặc dù có thêm một người, nhưng bầu không khí dường như càng trở nên yên ắng ngưng đọng lại.

Tiếng bước chân hai người trên cầu thang, một nặng, một nhẹ, cảm giác như những âm thanh đó đang gõ vào lòng.

Vì sao? Rõ ràng mỗi khi chia tay đều cho rằng đây sẽ là lần cuối cùng gặp lại nhau, nhưng không lâu sau lại luôn vô tình giáp mặt nhau.

Lương Thần cắm cúi bước, bỗng người phía trước đột nhiên dừng lại, đầu cô gần như va vào lưng người đó. Lăng Diệc Phong đứng bên ngoài phòng ngủ, hơi nghiêng mình. Lương Thần ngẩng đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt bình thản hướng vào cô, lòng chợt xao động.

Phòng thứ hai bên cạnh cầu thang là của Lăng Dụ. Chỗ này đây. Lương Thần nhìn quanh xác nhận lại, giơ tay mở cửa, nhìn lướt đã thấy chiếc đĩa màu để giữa cuốn tạp chí và chiếc gạt tàn.

Lấy xong đồ, Lương Thần phải đi ngay. Không biết là do công việc gấp gáp, hay là do bầu không khí trì trệ đến ngạt thở. Ra đến ngoài cửa, cô mới phát hiện người đàn ông từ khi gặp lại vẫn luôn tỏ ra điềm tĩnh lạnh lùng lúc này đang đứng tựa vào tường, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt gầy, hơi tái.

Vì sao lúc trước cô không nhận ra? Lương Thần sững người, giơ tay ra theo bản năng và chạm phải một nguồn nhiệt kinh người.

“Anh sốt rồi!”

Nguồn nhiệt lập tức tránh sang bên.

Lăng Diệc Phong bất chợt mở mắt ngước nhìn cô. Cảm giác tưởng như đã mất từ lâu ấp áp dâng trào, cảm giác đó lúc này dường như trở nên không thật. Anh nói giọng dửng dưng: “Không phải việc của cô”.

Lương Thần nghẹn giọng. Đúng lúc đó chiếc điện thoại trong tay đổ chuông, có vẻ như thời gian đã hết.

Đường Mât gọi, giục cô nhanh chóng mang cái đĩa đến, ông khách khó tính sắp không giữ nổi rồi.

Lương Thần gật đầu lia lịa, mắt nhìn Lăng Diệc Phong với nét mặt lạnh tanh lướt qua vai mình, đi vào phòng bên cạnh.

Đôi tay cô hình như vẫn còn lưu hơi ấm! Lương Thần nhìn theo cài dáng lầm lũi, cắn môi, tay nắm chặt chiếc xắc tay lao xuống lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.