Cuối cùng Lương Thần cũng đưa được
chiếc đĩa cứu tinh đến tay Đường Mật, cô thở phào nhẹ nhõm. Qua khe cửa, cô
thoáng thấy bộ mặt cau có, nôn nóng của vị khách, tuy nhiên, coi như vẫn còn
kịp, cũng không đến nỗi bị Trưởng phòng Đại Lưu lột da.
Lại ngồi taxi, khắp người vã mồ hôi, người lái xe thấy mặt cô đỏ lựn, cười hỏi:
“Cô đi đâu?”
Lương Thần thầm nghĩ một lát, quyết định đi theo con đường cũ.
Vừa rồi vội đi, chìa khoá nhà anh vẫn nằm trong xắc, lần này co đi thẳng tới
phòng Lăng Diệc Phong theo lộ trình đã định.
Người nằm trên giưởng nhắm mắt, quần áo chưa thay, chăn chưa gấp. Lương Thần
đến gần, nhất thời không thể chắc chắn anh có ngủ thật hay không, hình như vừa
rồi cô còn cảm nhận thấy cái nhìn lạnh tanh của anh.
Thời gian từng phút trôi qua, Lăng Diệc Phong vẫn ngủ yên. Trên vầng trán sáng
bóng của anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, anh lạnh, thu người lại, rõ ràng là đang
rất lạnh. Cô đi tới, kéo chăn đắp và đưa tay lên trán anh. Vẫn nóng ran.
Cô vỗ nhẹ vào vai anh. Như thế này không được, trên đường quay lại cô đã mua
một ít thuốc, nhưng trước khi xác định được bệnh, cô không thể tuỳ tiện cho anh
uống thuốc.
Nhưng theo cảm nhận của cô, hình như Lăng Diệc Phong cố tình không dậy, lúc đầu
anh rõ ràng hé mắt nhìn cô, nhưng anh lại quay mặt vào trong ngủ tiếp. Cảm thấy
ánh mắt của anh mờ dần, cô càng sốt ruột, nắm vai anh lay gọi: “Lăng Diệc
Phong, mau dậy đi bệnh viện…”
Cuối cùng cô gần như lôi người bệnh dậy. Lúc đó người trên giường mới rên khe
khẽ một tiếng, miệng lẩm bẩm gì đó, trán vẫn cau có, không biết do bị sốt cao
hay do bị quấy rầy.
Mọi động tác của cô bất chợt đều dừng lại.
Bàn tay cô vẫn đặt trên vai Diệc Phong, nét mặt đã hơi giãn ra. Trong khoảnh
khắc cô có cảm giác được quay trở về ngày xưa. Vừa rồi anh nói: “Lương Thần,
đừng làm ồn, để cho anh ngủ…”
Lâu lắm rồi, cô đã tưởng vĩnh viễn không còn được nghe những lời như thế! Anh
gọi cô ‘Lương Thần’, lần đầu tiên sau khi gặp lại, không lạnh lùng, không giễu
cợt, thân thiết quen thuộc đến đau lòng.
Cuối cùng cô vẫn phải mời bác sĩ đến nhà, sau khi bác sĩ kiểm tra, tiêm mũi hạ
sốt, tất cả mới tạm ổn. Lương Thần không dám bỏ đi, cô vẫn nhớ Lăng Diệc Phong
trước nay vốn khoẻ mạnh, ít bị ốm, nên đành gọi điện đến công ty xin nghỉ nửa
ngày. Lăng Diệc Phong bị ốm khiến cho bầu không khí nặng nề, gượng gạo giữa hai
người có phần giảm bớt, Lương Thần cũng thấy tự nhiên hơn. Đưa mắt nhìn quanh
gian phòng, cô nhận ra đâu đâu cũng chứa đầy hình ảnh của Lăng Diệc Phong, ít
nhất cô không nghĩ rằng anh cũng chơi chiếc PS2 để trong phòng khách.
Ánh nắng đầu đông ấm áp dịu dàng, thiết kế ánh sáng trong phòng rất tốt, ngồi
trên thảm giữa phòng khách, có thể trực tiếp hưởng thụ ánh mặt trời, thật là dễ
chịu.
Lương Thần mở ti vi, tiện tay cầm một cái đĩa trong đống đĩa trên giá, bỏ vào
máy PS2.
Lăng Diệc Phong đã tỉnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng dộng từ tầng một. Anh đi
xuống, nhìn thấy một cô gái ngồi trước màn hình ti vi.
Người đó ngồi hơi chếch, mấy sợi tóc mai lay nhẹ trong ánh nắng vàng hoe. Khuôn
mặt hầu như không trang điểm, làn da trắng mềm mại, nhu mì. Tay cầm điều khiển, mắt chăm chú nhìn lên màn hình, nét
mặt cô thay đổi tự nhiên, hoàn toàn không biết có người đang nhìn mình, đẹp,
sang nhưng hồn hậu.
Lăng Diệc Phong cảm thấy bản thân rơi vào cảnh ngộ không lối thoát, con người
đẹp hồn hậu kia khiến anh có cảm giác đó vẫn là Tô Lương Thần thời đi học. Anh
đứng sát mép cửa, không dám cử động, không dám phá vỡ khung cảnh đó.
Lát sau, nét mặt Lương Thần vừa thất vọng vừa bất lực cô nhún vai, dừng tay.
Lăng Diệc Phong lúc đó mới chú ý đến trò chơi trên màn hình, là trò giải cứu
nạn nhân.
Âm nhạc kết thúc trò chơi vang lên, Lương Thần khẻ lắc cái cổ đã tê cứng, thầm
nghĩ có nên tiếp tục trò chơi bạo lực này không, hoàn toàn không biết có người
từ phía sau đi đến.
Khi nhận ra thì Lăng Diệc Phong đã ở ngay bên cạnh.
“Anh đỡ chút nào chưa?” cô ngẩng đầu hỏi.
Lăng Diệc Phong làm như không nghe thấy, liếc nhìn cô, ngồi xuống bên, hỏi:
“Chơi thích chứ?”
Lương Thần quay đầu lại nhìn tivi, người phụ nữ hung dữ trên màn hình vẫn lăm
lăm khẩu súng chờ sự lựa chọn của cô. Nghĩ đến thành tích mấy tiếng đồng hồ vừa
rồi, tự dưng bật cười: “Anh biết mà, tôi chẳng hiểu gì hết”.
Diệc Phong cũng mỉm cười, đúng thế, Lương Thần vốn thiếu dây thần kinh vận
động, khiêu vũ, trượt băng cũng kém, không ngờ chơi game cũng chẳng khá hơn.
Có lẽ do cảnh tượng vừa rồi quá đẹp, có lẽ nụ cười vừa rồi quá hồn nhiên, Diệc
Phong thấy lòng nôn nao, hỏi: “Thử lần nữa chứ?”
Lương Thần ngước nhìn, ngập ngừng giây lát rồi gật đầu.
Anh bị sốt cao mà trở nên lẩm cẩm? Cứ như hai người của ngày xưa!
Nhưng cô chợt nhận ra bầu không khí này, giây phút này là những điều cô luôn
thầm hoài nhớ. Sao cô nỡ phá vỡ?
Kết quả vẫn không khá hơn so với những lần trước, Đến khi nhân vật game một lần
nữa ngã lăn ra đất, bắt gặp ánh mắt cười nhạo của người ngồi nên, cô mới cảm
thấy mình đúng là vô dụng.
“Chỉ là trò chơi thôi mà”. Lăng Diệc Phong an ủi, thầm nghĩ không hiểu sao chỉ
một động tác ngắm bắn đơn giản lại trở nên rất khó khăn đối với một người nào
đó.
Lương Thần không biết nói sao. Trời biết vì sao! Nhìn thấy kẻ địch áp sát, mặc
dù có vũ khí lợi hại trong tay nhưng cô vẫn run, không thể bắn trúng chỗ hiểm.
“Em đánh như thế có đến sáng mai cũng không thoát ra được”. giọng Diệc Phong có
vẻ khiêu khích.
Cô vừa định phản bác, cài điều khiển trong tay cô đã bị cướp mất. Mười phút
tiếp theo, cô cuối cùng cũng đành chấp nhận bị coi thường. Khói lửa mịt mùng,
thịt nát xương tan những người bên cạnh vẫn điềm tĩnh ung dung hoàn thành nhiệm
vụ và giành chiến thắng.
“Chơi nữa chứ?” Lăng Diệc Phong trao cái điều khiển vào tay cô, khoé mép hơi
nhếch lên.
Cứ như trẻ con vậy, Lương Thần thầm nghĩ. Cái nhếch mép vừa rồi của anh rõ ràng
là nụ cười đắc ý.
“ Không chơi nữa!” đột nhiên cô cảm thấy tủi thân, dường như ở phương diện nào
đó, cô k thể nào sánh được với anh. Lăng Diệc Phong nhớn mày, nhìn bộ mặt giận
dỗi của đối phương, không hiểu sao lại buông một câu: “Để anh dạy cho”.
Lương Thần còn chưa hiểu anh dạy thế nào thì một cánh tay anh đã quàng ngang
lưng cô, một cánh tay anh quàng qua vai, một bàn tay đặt lên trên tay cô. Hơi
thở của hai người rất gần, toàn thân Lương Thần như căng ra, cô nghe rõ từng
nhịp hơi thở của anh, đầu thậm chí không dám động đậy.
Lăng Diệc Phong dường như cũng có phần sửng sốt cử chỉ thân thiện như vậy như
bất chợt xuất hiện từ trong tiềm thức.
không nên như thế! Nhưng nhìn cô ở khoảng cách gần như thế, nhìn vẻ hồn hậu của
cô, anh tự dưng không thể nào kiềm chế được.
bây giờ thu tay về lại càng không tự nhiên, Diệc Phong cảm nhận được sự lúng
túng của Lương Thần bèn ghé tai nói: “Bắt đầu đi”.
Tô Lương Thần, rốt cuộc ngươi đang làm gì?
Mắt
nhìn lên màn hình, lòng cô rối bời, không ngừng tự vấn bản thân, tư duy bỗng
trở nên rối loạn. Vẫn biết là có quá nhiều chuyện không nên, như lúc này đây,
mười ngón tay sát lên nhau, vai dựa vai, cô bỗng nhận ra cô luôn nhớ da diết
hình ảnh này.
Trên màn hình thấp thoáng bóng hai người, hai bóng hình sát nhau. Lương Thần
nhắm mắt, trái tim lặng dần. Liệu có thể chỉ một lần này? Chỉ cho phép mình
buông thả một lần này? Với cô lúc này, Lăng Diệc Phong giống như thuốc phiện,
biết rằng không nên dùng nhưng lại không thể không dùng, cô rốt cuộc đã không
thể kiểm soát nổi tình cảm của mình.
Hơi thở của anh, thân nhiệt của anh, tư thế ôm từ phía sau, tất cả, tất cả, cô
dường như đang chìm đắm trong giấc mơ, mơ lại giấc mơ xưa. Tuyệt vời đến mức
đầu ốc trở nên mụ mị.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng trò chơi cũng kết thúc. Có
một phút màn hình tối lại, bóng hai người càng trở nên rõ nét, rõ đến mức có
thể nhìn thấy đốm sáng của đồng tử trong mắt, sống mũi thẳng, cặp môi mỏng của
anh… Tất cả đều giống hệt như trước.
Nhưng tất cả đã không còn như trước…
Cô đột nhiên bừng tỉnh, tỉnh lại từ giấc mơ năm nào. Khẽ cựa vai, cô nghiêng
đầu, muốn nói: “không chơi nữa, tôi phải về thôi…”
Lương Thần cố nghĩ ra thật nhiều phương án để kết thúc tình trạng này, nhưng trước
khi kịp mở miệng, đôi môi cô đã bị đơi môi ai đó ép chặt.
Cô giật mình, sững người, không kịp phản ứng.
Sao lại thế?
Không hiểu sao đôi mắt cô tự dưng khép lại, đôi môi khao khát đón nhận đôi môi
anh. Sức ấm từ bờ môi cháy của anh truyền sang môi Lương Thần, lan toả toàn
thân.
Người cô nóng ran, máu dồn lên mặt, ửng hồng.
Ngực như bị nén chặt đau nhức.
Đầu óc cô choáng váng.
Nhận ra lưỡi cô bị khuôn miệng nóng như lửa của anh mút chặt.
Không thể….
Bàng hoàng mở mắt. Cô định vùng ra, nhưng không thể. Bờ vai cô bị cánh tay Diệc
Phong ghì chặt, mạnh đến nỗi bả vai đau nhói. Dường như ngạt thở.
Buông tay nhìn vào mắt nhau, như ngây dại.
Tiếng anh thì thầm: “Nhắm mắt lại!”, giọng anh ấm như hơi thở.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức chợt ùa về.
Nụ hôn đầu tiên của hai người.
Vường trường thoang thoảng mùi hoa dành dành tháng bảy, cậu trai cao lờn, nụ
hôn đầu nồng nàn, tiếng nói cũng như một hơi thở: “Lương Thần, nhắm mắt lại…”
Tất cả đều quá đỗi thân thuộc. Hơi thở, giọng nói, bờ môi, anh đã khơi dậy những
cảm xúc chìm sâu nơi ký ức Lương Thần.
Ôm ghì nhau giữ chan hoà ánh nắng đang tràn qua cửa sổ rộng mở.
Hoàn toàn là của nhau như ngày nào.
Chân muốn khuỵu xuống, sức lực cạn dần như sắp lả, nhưng tay cô vẫn ôm riết bờ
lưng rắn chắc của người đàn ông đang run rẩy. Nhưng đúng lúc đó, một hình ảnh
khác dột nhiên lướt qua đầu cô như một sự nhắc nhở.
“…không nên!” cô bỗng nhiên lắc đầu, không biết lấy đâu sức lực đầy anh ra. Anh
chấp chới lùi lại, chân chạm vào cái giá để băng đĩa làm nó đổ nghiêng, băng
đĩa đổ tung ra sàn nhà.
Lăng Diệc Phong đứng ngây thất thần.
Lương Thần đứng cách vài bước chân, hai tay che mặt.
Cử chỉ này như giáng vào tiềm thức anh.
Cô xấu hổ ư? Hối hận ư?
Rốt cuộc cô đang nghĩ gì?
Anh chợt thấy lạnh toát. Đây là lần thứ hai! Lúc đầu cô chấp nhận k hề cự
tuyệt, sau đó lại quyết liệt đầy anh ra. Giồng như ngày xưa không hề thương
lượng đẩy anh đến tình cảnh như ngày hôm nay.
“không thể như thế”. Lương Thần thở gấp, cô khéo mắt nhưng không để né tránh
khuôn mặt đàn ông tuyệt đẹp phía sau lưng, cuối cùng cô cũng đã mở được miệng,
giọng nói thấp dần: “Anh bị sốt, không biết mình đang làm gì…” sao anh có thể
hôn cô, sau khi đã có người đàn bà khác?
Phút chốc căn phòng bỗng trở nên lạnh giá,
Lăng Diệc Phong chậm rãi đứng lên, ánh nắng xiên ngang làm bóng anh đổ dài, để
lại trên sàn nột hình thù méo mó. Anh lãnh đạm nhìn nhười trước mặt, nghe câu
nói lạ lùng của cô, nổi giận như trào lên.
Đúng thế, có lẽ là do sốt cao, đầu óc rối loạn nên anh mơ hồ nghĩ rằng người
ngồi trước mặt mình là Tô Lương Thần ngày xưa, nên anh mới muốn hôn cô, hôn đắm
say như vậy. Lăng Diệc Phong, một người đầy kiêu hãnh, lại hồ đồ buông lơi theo
cảm xúc, hôn mãnh liệt người đàn bà đã thay lòng! Điều đáng hận nhất là từ lúc
đó, anh bỗng nhận ra mình vẫn còn xúc động đến thế. Dư âm của nụ hôn đến lúc
này vẫn làm anh choáng váng.
Sau phút im lặng kéo dài, đúng lúc Lương Thần cảm thấy cô sắp bị cái nhìn
nghiệt ngã kia xuyên thấu thì người đứng trước mặt đột nhiên cười nhạt.
Lăng Diệc Phong nhếch mép, nói vẻ châm biếm: “Đúng vậy, tôi suýt quên cô đã
không còn là của tôi nữa. Chỉ là do tôi quá hiếu kỳ, người đàn ông bây giờ của
cô, liệu có phải là ‘người mới’ mà ngày xưa cô đã nói”, anh dừng lại rồi tiếp:
“Hay là cô quen có mới nới cũ, không biết anh ta là người đàn ông thứ bao nhiêu
nữa?”
Người cô run lên, lần đầu tiên cô phát giác một điều, thì ra chỉ một câu nói
đơn giản cũng có thể làm trái tim tổn thương đến thế.
Có mới nới cũ…Đây không phải là Diệc Phong của tôi!
Diệc Phong không bao giờ làm tổn thương Lương Thần!
Nhưng cô lại không thể phản bác.
Em đã yêu người khác!
Thật trớ trêu thay! Ngày xưa cô đã nói với anh như vậy, bây giờ còn biết nói
sao?
Trong lòng cô biết rõ, người thực sự ‘có mới nới cũ’ chính là người đàn ông mặt
lạnh như băng đang chỉ trích cô bội bạc. Nhưng cô không muốn thanh minh. Năm
xưa cô đã không làm thế, bây giờ nhắc lại thì có ích gì?
Tín đồ của Chúa đành cam chịu.
Nỗi đau trong lòng không ai biết, ngay cả người ấy.
Cúi đầu nhìn hai bóng đổ trên nền nhà. Hai cái bóng có một phần chồng lên nhau.
Nhưng trái tim họ thì sao? E không thể cùng nhịp đập.
Thời gian từng phút trôi qua, cuối cùng Lương Thần ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt
lạnh giá của Diệc Phong, trở về với con người tự chủ vốn có. Khoảnh trán trắng
xanh vẫn êm đềm.
“Tôi đi đây”. Cô ngập ngừng giấy lát, cuối cùng vẫn giữ lại câu tạm biệt.
Không cần tạm biệt.
Nếu đã biết gặp lại chỉ để làm tổn thương nhau, tốt nhất không nên gặp lại.