Sự Dịu Dàng Chết Tiệt

Chương 53: Chương 53: Buồn bực




Các món ăn nhanh chóng được đưa lên. Có Vệ Tử Minh đây không lo bầu không khí nhạt nhẽo, thỉnh thoảng cậu ta cố tình trêu Tiểu Vũ, càng thấy Tiểu Vũ bực mình anh chàng này càng vui. Hơn nữa cả hai đều rất tò mò về An An, thỉnh thoảng lại mượn chủ đề nào đó nói chuyện với cô.

“An An, cô người Đại Liên hả?”, Vệ Tử Minh tò mò hỏi.

“Không, tôi đến đây công tác thôi.” An An khẽ cười trả lời, vì đoán chắc họ là bạn thân của Tiểu Vũ nên cô cũng rất thân thiện.

“Vậy ra cô là người gần chồ chúng tôi?”, Vệ Tử Minh nghi ngờ nhìn Mần Nhất Hàng, nãy giờ họ vẫn nghĩ là Tiểu Vũ đến đây mới tán được chứ.

“Đúng thế, chúng ta vốn quen biết từ trước”, An An cười.

“Cậu điều tra hộ khẩu hả? Hỏi nhiều làm gì, lo ăn đi”, Tiểu Vũ không chịu được, cái tên Vệ Tử Minh này sao cứbám riết người ta thế, lúc này ngồi yên giống như Nhất Hàng có phải tốt không.

Nhưng Vệ Tử Minh cười, nói với Tiểu Vũ: “Tôi cứ nghĩ cậu quen ở đây thì chỉ cho bọn tôi với để hai đứa đỡ khỏi cô độc”. Mần Nhất Hàng lúc này mới gật đầu cười phụ họa.

Đúng là hai người này, trong mắt họ thì tán gái luôn là chuyện đại sự hàng đầu. “Muốn tán thì tự tìm đi”, Tiểu Vũ quăng cho một câu tàn nhẫn rồi tiếp tục ăn.

“An An, cô xem cái tên này rõ ích kỷ. Ỷ có người đẹp bên cạnh nên không thèm đếm xỉa bọn tôi nữa.” Vệ Tử Minh còn pha trò: “Người đẹp, công ty lần này đến đây còn có cô em nào nữa không, haha, gọi đến đây làm quen chút”. Mần Nhất Hàng cũng đưa mắt nhìn cô vẻ dò la.

“Lần này đến đây chỉ có mình tôi là nữ, làm anh thất vọng rồi”, An An cười đáp.

“Vậy hả?”, Vệ Tử Minh cố ý liếc sang Tiểu Vũ: “Lúc về thì sao? Giới thiệu cho tôi vài mỹ nữ trong công ty cô nhé”. An An cười, đang nghĩ không biết nên trả lời ra sao thì trên đùi bồng truyền đến cảm giác đau nhói, cô sững người, Tiểu Vũ đang nhéo vào đùi mình. An An cười cười nghiêng mặt qua trừng mắt với hắn, sau đó mới quay sang nói tiếp với Vệ Tử Minh: “Mấy cô ở công ty tôi, phải vềmới biết được. Nhưng bọn họ cực kỳ thích những anh chàng đẹp trai”. Lúc này Tiểu Vũ có vẻ hờn dỗi, không hiểu tại sao hắn lại trẻ con như vậy.

“Không vấn đề gì, mặc dù bọn tôi không đẹp trai bằng anh chàng Tiểu Vũ của cô nhưng gặp mấy cô em đó vẫn rất tự tin, đúng không, Muỗi?”, Vệ Tử Minh nói một cách tự mãn. Anh chàng này đúng là mặt dày, nhưng đúng là cũng có chút tư chất.

An An không nén được cười: “Vậy để lúc về tôi hỏi thử xem”. Nhớlời Tiểu Vũ từng nói giữa bọn họ có rất nhiều chuyện thú vị, đột nhiên cô nghĩ nếu ba người này cùng đi với nhau chắc chắn sẽ thành một nhóm quái dị.

Mần Nhất Hàng vẫn rất ít nói, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiểu Vũ, thấy hắn đang cố kiềm chế khi Vệ Tử Minh cứ tìm cách bắt chuyện với An An, nhưng anh ta lại giả vờ như không biết cười trừ. Nhất Hàng biết, Vệ Tử Minh chẳng qua đang cố tình trêu chọc cái tính thiếu kiên nhẫn của Tiểu Vũ. Bình thường mặt hắn lúc nào cũng lạnh tanh, chẳng quan tâm đến ai, hai người họ muốn nói chuyện, hắn cũng chẳng phản ứng gì, còn muốn hắn tỏ thái độ rõ ràng thì đúng là khó hơn lên trời. Tuy nhiên, hôm nay rõ ràng là khác, dường như có cô gái tên An An này bên cạnh, Tiểu Vũ rất dễ bị tác động, sự khó chịu dường như viết rõ trên mặt hắn. Đây đúng là vở kịch hay. An An thấy gương mặt Tiểu Vũ càng ngày càng khó chịu, đang nghĩ xem làm cách nào để an ủi hắn. Nhưng cũng không thể không trả lời những câu hỏi của Tử Minh, cậu ta dường như không thấy gương mặt của Tiểu Vũ đang xám xịt lại, vẫn mải tán chuyện rất vui vẻ.

“Người đẹp ở Đại Liên bao lâu?”, Vệ Tử Minh vừa uống ly vang đỏ vừa nhướng mày hỏi.

“Hôm nay tôi phải về rồi, tối nay bay”, cô nhìn Tiểu Vũ, nhẹ nhàng nói.

“Ồ, sao nhanh thế?”, Vệ Tử Minh ngạc nhiên kêu lên, quay sang nhìn Mần Nhất Hàng, anh chàng này cũng hơi ngỡ ngàng: “Vậy còn một tuần nữa Tiểu Vũ sao mà sống được?”.

“Tắt đài đi, không khiến cậu quan tâm”, Tiểu Vũ đang buồn bực, đâu dễ tìm được một nơi lãng mạn thế này, vậy mà bị hai tên đáng ghét đến phá đám, hắn chưa nói thì thôi, đã vậy còn phải nhìn An An cười với họ, đúng là cực kỳ khó chịu mà.

Vệ Tử Minh tỏ ra oan ức nói: “Là tôi quan tâm cậu, sợ cậu buồn, cô độc giống bọn tôi”.

Mần Nhất Hàng lúc này mới lên tiếng: “Vệ Tử Minh, cậu nói ít thôi, ăn đi. Không thấy Tiểu Vũ sắp cầm dao đuổichúng ta à?”. Con người này quả nhiên chỉ cần mở miệng là cay nghiệt.

An An đành cười hòa giải: “Nghe Tiểu Vũ nói, chương trình đào tạo của các anh rất thú vị”. Vệ Tử Minh vừa thấy An An không khó chịu liền vui vẻ trở lại, nói: “À, Tiểu Vũ là siêu làm trò, buổi đầu tiên hôm đào tạo cậu ta bị giáo viên nhầm là con gái, haha, buồn cười chết mất”. An An kinh ngạc vừa cười vừa quay sang Tiểu Vũ, sao lại không nói với cô chuyện này nhỉ, nhìn cái vẻ xinh xắn này, không nói chuyện đúng là rất dễ khiến người khác nhầm lẫn.

Tiểu Vũ nhấp một hớp rượu, xem ra hôm nay đừng hy vọng hai tên này sẽ biến đi, phải nghĩ cách thôi. An An nghe Vệ Tử Minh kể mấy chuyện thú vị, cười hớn hở, thật chẳng ngờ bình thường Tiểu Vũ cũng dễ đùa vậy, không giống với lúc ở bên cô chút nào.

Tiểu Vũ dựa lưng vào sô pha mọi người nói chuyện không lên tiếng. Thấy lưng An An lộ ra, ánh mắt hắn lóe lên ranh mãnh. Khẽ đặt tay vào eo cô, nhẹ nhàng vẽ lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn hai người đối diện.

Hai tay An An đang cầm dao dĩa dừng phắt lại, Tiểu Vũ đang làm gì thế? Cô trấn tĩnh giữ nụ cười, đầu óc cố đoánxem hắn đang muốn nói điều gì, bên tai không còn nghe được lời của Vệ Tử Minh nữa, chỉ có thể ngồi đơ ra cười. “Không - vui”, Tiểu Vũ viết rõ ràng hai chữ, cô cho một miếng thịt bò vào miệng để giấu đi nụ cười, cậu nhóc này, làm sao an ủi đây?

Cô ngồi thẳng lưng lên, sợ người đối diện có thể phát hiện ra Tiểu Vũ đang nghịch sau lưng cô. Cũng may là cái khăn trải bàn rất lớn, ngồi lọt thỏm trong sô pha, nửa người đều bị che kín.

Thấy An An không có phản ứng gì, ngón tay hắn tiếp tục viết “Tôi - muốn - hôn”, lúc viết đến chữ “hôn” còn đặc biệt nhấn mạnh từng nét từng nét một. Nụ cười trên mặt An An có phần cứng ngắc, hắn lại muốn làm gì đây? Ngước mắt nhìn sang đối diện, bắt gặp ánh mắt cười tinh quái của Mần Nhất Hàng, không xong rồi, chắc chắn là anh ta trông thấy điều gì rồi?

Có chút hoảng hốt, bỏ dao dĩa xuống, cô cầm ly lên nhấp rượu, hơi liếc sang trừng mắt với Tiểu Vũ, tuy nhiên cậu nhóc này hoàn toàn không để ý, dựa người vào sô pha tay vẫn hoạt động.

An An lo lắng, muốn dừng ngay tên thần kinh này lại, không biết hắn còn làm những chuyện điên rồ nào nữa. Cô đặt ly xuống, nhìn Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng tỏ ýxin lỗi: “Mọi người cứ tự nhiên, tôi vào phòng vệ sinh một chút”, sau đó, xách túi nói nhỏ với Tiểu Vũ: “Cho tôi ra”. Tiểu Vũ nghiêng người tránh cho cô đi.

Vừa bước vào nhà vệ sinh cô vội vuốt ngực, cuối cùng cũng có thể thở phào. Cậu nhóc này lần nào cũng khiến cô căng thẳng, biết làm sao giờ? Cô bồn chồn đi qua đi lại trước bồn rửa, hai người này không đi, Tiểu Vũ chắc đang cực kỳ khó chịu. Tuy miệng không nói ra nhưng chiều nay là cơ hội cuối cùng để hai người bên nhau, hắn nhất định không muốn bị người khác phá rối, nhưng cũng chẳng thể đuổi họ đi, đúng là khó xử.

Tránh vào đây suy cho cùng chỉ là kế tạm thời, không thể cứ ở lì mãi không ra. An An cắn môi, dù sao vẫn phải quay lại bàn, cô nhìn vào gương cố gắng cười.

Nhưng vừa mới ra khỏi cửa đã bị ôm cứng lại. Cô hoảng hốt kêu lên một tiếng, thấy một gương mặt to lớn choán trước mắt, không phải Tiểu Vũ thì là ai? Rõ ràng đứng chờ ngoài cửa để bắt người mà. An An đấm nhẹ vào người hắn: “Sao lại lén lén lút lút trốn ở đây?”.

“ừm, không vui”, hắn khổ sở vùi đầu vào cổ cô, An An thấy buồn cười vỗ về hắn: “Chỉ là ăn cùng thôi mà, chả phải chút nữa họ đi rồi sao?”.

Đúng lúc này một cô gái đi vào, thấy họ ôm nhau bênngoài phòng vệ sinh không nén được cười, mắt còn liếc liếc. An An bối rối, khẽ đẩy Tiểu Vũ: “Mau tránh ra, bị người ta thấy bây giờ”. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, nét mặt vẫn ủ rũ nói: “Tôi muốn được an ủi một cái”, An An nhìn gương mặt dễ thương đó, vừa buồn cười vừa bực, nhìn xung quanh xem có ai không rồi hôn vội một cái lên môi hắn. Thấy hắn chồm tới, cô vội dùng ngón tay đặt lên môi hắn: “Không được, ở đây không được, bạn cậu còn ở ngoài kia đợi kìa”. Thấy hắn nhăn mặt, cô liền đưa hai tay ôm khuôn mặt đáng ghét đó dỗ dành: “Được rồi, mau quay lại thôi, ở đây lâu quá rồi, không lịch sự”, nói xong, kéo tay hắn ra ngoài lối đi.

về đến bàn ăn, thấy chỗ họ ngồi trống trơn. Hắn kéo cô ngồi xuống, trên bàn để một mảnh giấy nhỏ, Tiểu Vũ cầm lên xem, bật cười, nét mặt tươi tắn trở lại. Cô tò mò giật lấy tờ giấy xem, trên đó ghi: “Tiểu Vũ, chắc cậu bức bối lắm rồi. Tôi và Tử Minh biến trước nhé, nhưng vì trừng phạt cậu có sắc quên bạn nên bữa ăn này cậu bao. Đừng nói bọn tôi xấu xa, dù sao cũng có người đẹp trong lòng, chút tiền cỏn con này đừng tính toán. - Con muỗi”.

Cô đọc xong khẽ cười, hai người này quả là quái đản. Cô thấy Tiểu Vũ đang cười, liền cầm mảnh giấy dán vào mũi hắn đùa: “Đọc đi, hai người đó đều nói cậu trọng sắc khinh bạn đó”. “Cô không biết họ là một đôi thổ phỉ à? Nhưng may là còn chút biết điều, cuối cùng cũng đi rồi”, Tiểu Vũ đắc ý nói, kế sách của hắn quả là hữu hiệu.

“Tuy nhiên, tôi biết cậu rất thích họ”, An An nhìn gương mặt không còn buồn bực của hắn, vui vẻ nói.

“Nhưng bị họ làm phiền cũng mệt, chẳng còn cách nào khác cả.” Tiểu Vũ mặc dù làm ra vẻ không đồng tình nhưng vẫn nở nụ cười, vậy là họ lại có thể tận hưởng cơ hội cuối cùng được ở bên nhau rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.