Khoảng thời gian tươi đẹp
trôi qua rất nhanh, nhìn từng phút từng giây vuột mất, tâm trạng An An dấy lên
một nỗi buồn khó tả, cô mong hạnh phúc này nán lại lâu hơn chút nữa.
Nhìn Tiểu Vũ bên cạnh nắm
chặt lấy tay cô, cùng ngắm hoàng hôn đang khuất dần nơi cuối chân trời, chỗ đó
đỏ rực lên một màu chói lóa. Người ta đều nói ánh tà dương rất đẹp, nhưng gần
đến xế chiều mới có thể chiêm ngưỡng nó, phải chăng mọi thứ đẹp đẽ đều chỉ tồn
tại trong thoáng chốc? Cô cứ ngồi nhìn mãi về phía đó, rất lâu không nói tiếng
nào.
Tiểu Vũ bỏ tay ra, khẽ
vòng tay ra sau ôm lấy bờ vai cô: “Đừng nghĩ nhiều quá, tất cả những phiền muộn
cứ để cho tôi, được không?”. Hắn biết cô đang lo âu. Chia xa luôn khiến người
ta có cảm giác mơ hồ, những điều tốt đẹp đã trải qua giống như bị sự chia ly
này cắt nhỏ. An An chầm chậm ngả vào vai hắn, mỉm cười hỏi nhỏ: “Chúng ta
thậtsự có thể bên nhau không?”. Tay hắn siết chặt lại: “Nhất có thể, chỉ cần
kiên trì, nhất định có thể”, giọng nói nặng trĩu, nhưng đầy sức mạnh. Cô cười,
gật đầu, chẳng phải đã lựa chọn rồi đó sao? Tiểu Vũ lúc nào cũng ngang ngược
không bao giờ cho cô rút lui, ngoài con đường đi tới vòng tay hắn ra hoàn toàn
không còn lối thoát nào khác. Hắn dùng sự ngọt ngào ấm áp và hạnh phúc để dẫn
dắt cô. Chính bản thân An An cũng thừa nhận rằng minh không còn khả năng kháng
cự nữa.
Cô nằm gọn trong lòng hắn
khẽ đưa tay ôm quanh hông Tiểu Vũ, mặt áp sát vào lồng ngực rộng: “Nói cho tôi
biết, đây không phải là một giấc mơ, tôi rất sợ sau khi trở về, tất cả những
điều này sẽ tan biến”, trong lòng cô bất an.
Hắn nắm chặt lấy tay cô:
“Tôi luôn chờ đợi giây phút giấc mơ đẹp này thành hiện thực, bao nhiêu lần tôi
tự hỏi mình, đến khi nào mới có thể bước ra khỏi những giấc mơ để thật sự ôm cô
trong tay”. Hắn dùng cằm xoa lên đầu cô, “Bây giờ, cô đã chắc chắn là của tôi,
dù có chạy đi đâu nhất định tôi sẽ kéo cô trở lại”. Trái tim An An vừa xót xa
vừa ngọt ngào, cô sẽ không chạy đi đâu cả, chỉ cần một câu nói của hắn, chỉ cần
nghĩ đến việc Tiểu Vũ đang đợi cô, bất luận trở về phải đối mặt với điều gì
chăng nữa, cô cũng không hề chùn bước.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn
hắn đầy xúc động, cố kìm nướcmắt: “Tiểu Vũ, thực sự cảm ơn cậu, nếu như sau này
có một ngày cậu chán ghét tôi, hãy cho tôi biết trước, tôi sẽ học cách mỉm cười
nói tạm biệt, sau đó sẽ cảm ơn cậu về khoảng thời gian tươi đẹp này”.
Hắn đột ngột hôn lên môi
cô, mạnh mẽ như muốn nuốt hết những lời nói đó. An An cuối cùng vẫn không kìm
được nước mắt, thế là đủ rồi, dù cho con đường phía trước có khó khăn đến đâu,
nhất định cô sẽ vượt qua, để đền đáp lại hạnh phúc mà hắn đã mang đến cho cô.
Trong nụ hôn vừa ngọt
ngào vừa đau khổ này, Vũ Minh còn nếm được vị mằn mặn của nước mắt. Cô gái ngốc
này, sao lại khờ thế chứ, không được nghĩ ngợi, bất cứ điều gì cũng không được
nghĩ, tất cả hãy cứ giao cho hắn. Trái tim điên cuồng gào thét, đôi môi ghì
siết như muốn mãi mãi không bỏ cuộc, giữ cô ở bên cạnh mình. Nhưng Tiểu Vũ lo
lắng, sợ rằng không ở bên cạnh cô, trái tim người con gái này sẽ lại bị lung
lay khiến hắn không thể nào nắm bắt được.
Sự lo lắng về cuộc chia
tay dằn vặt hai người, bởi vậy họ càng trân trọng cái ôm cuối cùng này hơn bao
giờ hết.
Cuối cùng An An vẫn không
để hắn tiễn cô ra sân bay, sợ rằng trước mặt đồng nghiệp cô lại không kìm được
nước mắt. Cô hy vọng mang nỗi nhớ của hắn theo về, nhìn đoànngười đi qua đi lại
trong phòng chờ, trái tim cô thầm nhắc nhở mình: Rồi hai người sẽ được bên
nhau, Tiểu Vũ, tôi sẽ đợi cậu về.
Mỗi lần máy bay cất cánh
đều để lại vệt sáng dài trên bầu trời, Vũ Minh lặng người, tay cầm điều thuốc,
ngọn gió vô thổi qua cuốn làn khói tản mác trong không gian. Hắn vẫn đến, mặc
dù cô không cho phép, hắn vẫn đến, dù trong lòng lưu luyến, muốn khắc ghi từng
hình ảnh của cô vào trong đầu. Đứng sau hàng cột, hắn chăm chú nhìn An An, rồi
cô bước vào cửa soát vé, trái tim hắn thắt lại.
An An, nhất định phải đợi
tôi.
Trở lại điểm xuất phát,
một tương lai chưa rõ về đâu đang đợi hai người. Họ có đủ dũng cảm để đi tiếp
không? Không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác, chỉ có thể dõi theo con
đường mà họ đang đi.