Máy bay dần hạ cánh, cuối
cùng vẫn phải quay lại.
An An hít một hơi thật
sâu, rời khỏi sân bay. Ngồi trên ô tô nhìn ra cửa sổ thấy cảnh vật xung quanh,
cô phải liên tục nhắc nhở bản thân rằng, mình đã trở về. Không biết điều gì chờ
đợi ở tương lai, chỉ cần đối mặt, ngoài mỉm cười, cô còn có thể có tâm trạng
nào nữa chứ?
Đứng dưới tầng ngước lên
nhìn phòng của mình, An An ngạc nhiên khi thấy có ánh đèn hắt ra. Bây giờ mới
giữa tháng, Minh Minh về rồi ư? Hơi bất
ngờ, thật trùng họp, cô thở dài, không nghĩ phải đối mặt sớm như vậy, chắc muốn
cô giải quyết mọi chuyện sớm đây.
Lấy chìa khóa mở cửa sắt
dưới tầng, cô xách túi đi lên. Nhìn vào cánh cửa nặng nề, tâm trạng tự nhiên
hồi hộp, không biết đằng sau nó, điều gì đang chờ đón cô?
Mở cửa, vẫn là căn nhà
quen thuộc, đơn giản, sạch sẽ ngănnắp, có hơi hướng người ở. Cô đóng cửa lại,
tháo giày, đi vào bên trong.
Một khuôn mặt hoàn toàn
bất ngờ đập vào mắt An An, cô sững lại, cứ thế ngẩn ra nhìn đối phương. Sao có
thể chứ? Mẹ của Minh Minh? Bà ấy xuất hiện trong nhà lúc này khiến cô hoang
mang, chút căng thẳng mơ hồ lộ rõ sự bất an.
Mãi lâu sau cô mới định
thần lại, gượng cười: “Chào dì, dì đến khi nào vậy?”, cô nhẹ nhàng đặt túi
xuống một góc bên cạnh lối vào, cúi mặt để che giấu cơn chấn động đang diễn ra
trong lòng.
Mẹ Minh Minh là một phụ
nữ rất thời thượng, biết cách chăm sóc cơ thể nên hoàn toàn không thể nhận ra
bà ta đã gần năm mươi tuổi. Gương mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc nhìn cô dò
xét: “về rồi à?”, rồi nhìn thẳng vào mắt An An hỏi: “Sao? Không hoan nghênh
à?”.
An An mỉm cười: “Làm gì
có chuyện đó, hiếm khi dì đến, không biết ở có quen không?”, cô lúng túng cho
tay sau lưng. Bà ta vẫn vậy, không thân thiện chút nào.
“Đúng là chẳng quen, mọi
thứ sắp xếp trong nhà tôi đều không biết ở đâu”, bà ta quay người đi đến chỗ sô
pha ngồi xuống tiếp tục xem tivi. An An khẽ gật đầu, định vào phòng cất đồ đạc,
nhưng dường như bà ta không để ý liềnnh: “À, trong nhà có nhiều thứ tôi tìm
không thấy, nên tôi dọn cái tủ trong phòng để bỏ đồ tìm cho dễ”. An An lặng
người đi nhưng vẫn gượng cười, biết là mẹ anh sẽ bắt bẻ mình: “Dì ạ, cháu vào
phòng cất đồ trước”.
Thật không ngờ, vừa về
tới nhà người đầu tiên cô gặp không phải là Minh Minh mà lại là mẹ anh, việc
này càng khiến cô choáng váng, đầu óc rối tung cả lên.
Bước vào phòng, trên bàn
vẫn nguyên vẹn như trước. Cô đặt túi xuống, định treo quần áo vào tủ. Mở tủ ra,
vừa nhìn vào cô chết sững thêm lần nữa. Sao bà ta có thể làm thế? An An nắm
chặt cánh cửa, tức giận, mẹ Minh Minh đã dọn hết quần áo cô đi, trong tủ toàn
là đồ của bà ta, đồ của cô một cái cũng không thấy đâu.
Cô kéo ngăn tủ to phía
dưới, thì ra bà ta bỏ đồ của cô và Minh Minh ở đây nhưng để tách biệt, đồ Minh
Minh nằm hết ở trên còn đồ cô nằm dưới tận tầng đáy, nội y và áo khoác bà ta
nhét hết vào một chồ. Điều này khiến An An phát điên lên, ngay cả quần áo mà bà
ta cũng muốn can thiệp?
An An hít một hơi thật
sâu cố gắng kìm nén cơn giận dừ, dù sao thì mẹ anh có lẽ chỉ ở đây vài ngày
thôi. Quần áo định treo lên cô cũng gấp lại cho vào ngăn tủ, rồi nhẹ nhàng đóng
lại, cô cắn môi, đứng dậy đi ra ngoài. Mẹ anh dường như không muốn giải thích
về mấy chuyện đó, vẫn ngồi xem tivi. An An bước tới hỏi: “Dì ăn chưa?”.
“Giờ này chẳng lẽ còn
chưa ăn? Ngày nào cũng ăn muộn như vậy chẳng trách Minh Minh nói dạ dày thường
khó chịu.” Bà ta không quay mặt sang, vẫn nhìn vào tivi tiếp tục phàn nàn. An
An cố nhẫn nhịn: “Dì ơi, cháu đi nấu chút đồ ăn đây”, nói rồi lặng lẽ đi vào
trong bếp.
Thoát khỏi ánh mắt đó,
cảm giác ức chế trong cô cũng giảm đi chút ít, An An đưa tay day day thái
dương, vốn đau đầu vì chuyện làm thế nào để mở lời với Minh Minh, không ngờ mẹ
anh lại đến.
Nấu xong mì, An An ngồi
trong bếp hỏi vọng ra, nhưng không thấy bà ta trả lời. Hai tiếng ở trên máy
bay, tai vẫn còn ong ong khó chịu, giờ lại đến đầu cũng căng cứng. Tâm trạng
thấp thỏm không yên, không biết mẹ anh lần này đến đây làm gì, cô cũng không
dám hỏi, sợ gây hiểu lầm lại càng bị ghét hơn.
An An đang ăn dở thì mẹ
Minh Minh đi vào, bà ta kéo ghế ngồi đối diện cô. Nét mặt u ám giống như bất cứ
lúc nào cũng có thể bùng nổ một cơn lốc xoáy, An An cảm thấy da đầu mình căng
lên, bà ta vẫn không nói lời nào, nhìn cô chằm chằm. An An lo lắng, cố gắng nuốt
vội rồi lên tiếng: “Dì, có chuyện gì ạ?”. “Cô một tháng lương được bao nhiêu?”,
mẹ anh vừa mở miệng đã hỏi thẳng.
An An choáng váng, hoàn
toàn bối rối trả lời: “Trên dưới bốn ngàn tám ạ.” Cô không hiểu mẹ Minh Minh
muốn biết làm gì?
“Cô biết Minh Minh một
tháng bây giờ bao nhiêu không?”, nét mặt bà ta càng xám xịt lại. Cô người, lẽ
nào là do lương cô cao hơn? Cô do dự nói: “Hình như là bốn ngàn”.
“Cái gì mà bốn ngàn, nó
giờ một tháng chỉ có khoảng ba ngàn rưỡi”. Mẹ anh lạnh lùng nói: “Phòng này ai
trả tiền?”. Cô càng căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng hiểu ra ý mẹ của anh nói
gì, thì ra do vấn đề trả tiền phòng ư?
“Trước giờ là Minh Minh
trả, cháu chỉ ứng trước thôi”, cô thấy bất an khẽ trả lời.
“Lúc đầu thì không nói
làm gì, nhưng nó chịu trách nhiệm trả tiền phòng sao lại để cô ứng trước?”, nét
mặt bà ta đầy vẻ khó chịu.
An An khẽ hắng giọng: “À,
Minh Minh nói là tháng này sẽ trả lại cho cháu”.
Mẹ anh tức giận nói: “Đã
nói rồi, không được lấy tiền của cô, chúng tôi không phải không có tiền cho nó.
Đườngđường là một thằng đàn ông, sao lại lấy tiền của phụ nữ tiêu được chứ?”.
An An nghe xong trong lòng khó chịu, người nhà Minh Minh luôn là vậy, mãi mãi
xem cô như người dưng.
Dường bà ta vẫn chưa chịu
bỏ qua, tiếp tục bực tức nói: “Còn nữa, tháng này ngân hàng gọi điện thoại đến
nhà giục, vì nó chưa trả tiền nhà, làm tôi và cha nó bẽ mặt chết đi được”.
An An chán nản, Minh Minh
sao lại thế này chứ. Mỗi tháng ba bốn ngàn tiền lương vẫn không đủ cho anh chơi
bời sao, thường đến ngày trả tiền phòng đều gọi điện bảo cô ứng trước. Cô biết
mình đi công tác không thể đến ngân hàng trả được, nên trước đó còn nhắc anh
đừng quên hạn người ta thu tiền.
Nhưng cuối cùng An An vẫn
đỡ lời cho anh: “Có lẽ mấy ngày nay anh ấy bận công tác nên quên”.
Mẹ Minh Minh càng nói
càng tỏ ra tức giận: “Sớm nghe lời tôi thì tôi đã mua nhà cho ở. Giờ ngay cả
tiền phòng cũng không lo nổi, không biết nó chơi bời kiểu gì?”. An An không
biết nên an ủi bà ta thế nào đành im lặng.
“Minh Minh vốn đâu có như
vậy, giờ nó không giống con trai tôi rồi, càng ngày càng không nghe lời”, nói
xong, ánh mắt có phần ác cảm nhìn cô. Lòng An An chùng xuống, ý của mẹ anh đã
quá rõ ràng, trước giờ bà ta vẫn không tán thành cho họ sống chung, thậm chí
ngay cả chuyện anh ham chơi cũng đổ lên đầu cô.
Cô cảm thấy mệt mỏi, thật
sự rất mệt. Nếu như có thể ích kỷ hơn thì đã tốt, không cần nghĩ xem Minh Minh
có còn tình cảm gì với cô không. Từ khi yêu nhau đến nay, anh đã để lại cho cô
không ít tổn thương, mệt mỏi, cô lúc nào cũng tự an ủi bản thân rằng chỉ cần nỗ
lực yêu thương, quan tâm anh, rồi một ngày nào đấy Minh Minh sẽ học được cách
yêu cô hơn. Nhưng lúc này cảm giác đó ngày càng xa vời vợi. Có lẽ buông tay
nhau mới là cái kết cuối cùng cho họ.
Đội nhiên cô không muốn
nghe thêm lời quở trách nào của người ngồi đối diện mình nữa: “Dì à, nếu như dì
cảm thấy Minh Minh vì ở với cháu mà trở nên như vậy thì cháu rất xin lỗi. Cháu
không thể trả dì một người con ngoan, nhưng có thể cho dì một đáp án mà dì mong
muốn, đó là có lẽ chúng cháu không họp để sống chung với nhau”, nói xong, không
đợi mẹ anh có phản ứng gì, cô đã cầm bát đổ phần mì thừa rồi đi rửa.
Mẹ anh dường như bị câu
nói của An An làm cho chết sững, hồi lâu sau vẫn chưa định thần lại, nét mặt
như có đám mây mù che phủ, bà ta đột ngột đứng dậy, đi đến cửabếp: “Cô đã biết
là không họp rồi thì sao còn chưa rời khỏi Minh Minh? Lẽ nào muốn dính chặt lấy
ngôi nhà này?”. An An khẽ nhắm mắt lại, để mặc bà ta muốn nói gì thì nói.
“Tôi nói cho cô biết, căn
phòng này do chúng tôi mua, số tiền cô trả kia tôi sẽ bảo Minh Minh đưa lại
cô.” Bà ta vẫn tiếp tục không buông tha, cười nhạt nói: “Lần này đến đây là để
giới thiệu cho Minh Minh một người phù hợp hơn, hai ngày trước còn dẫn nó đi
xem mắt, hai đứa nó đều rất vừa ý. Nếu cô cảm thấy không họp sao không nhân lúc
này đi sớm đi, tài giỏi như thế mà cũng sợ không kiếm được thằng đàn ông nào
sao?”.
An An nắm chặt chiếc bát,
trong lòng đau đớn, cố kìm nước mắt, tuyệt đối không thể khóc, chẳng phải cô đã
biết trước kết quả như vậy rồi sao? Sẽ có một ngày Minh Minh tìm được một người
tốt hơn cô, sáu năm có là cái quái gì, mày đúng là con ngu, anh ta đã đi xem
mắt rồi đấy.
An An hít một hơi dài, từ
từ quay người lại nhìn người đàn bà tao nhã đang dùng những lời lẽ ác ý để ép
mình rời khỏi đây. Cô nở nụ cười: “Vậy sao? Nếu như cảm thấy hợp thì tốt quá
rồi, cuối cùng anh ta cũng làm mấy vị hài lòng”, nói xong, cô lau khô chiếc bát
rồi cất lên tủ, lách qua người bà ta đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
An An ngồi lên bồn vệ
sinh, tự ôm lấy mình, tại sao lạilạnh thế này chứ? Bản thân mình ngu ngốc, lúc
nào cũng ray rứt mâu thuẫn, còn Minh Minh đã sớm có lựa chọn mới rồi. Sáu năm
ư, sáu năm thì sao chứ?
Mắt cô khô cạn, đã không
còn khóc được nữa, cũng không biết khóc vì điều gì? Vì sự ngu ngốc của mình,
hay vì những điều mình đã cho đi, tất cả là do cô tự chuốc lấy, nhưng sao trong
lòng đau đớn như vậy. An An rất hy vọng Minh Minh sẽ chửi mắng căm thù cô vì sự
phản bội đó, nhưng không phải là những lời tàn khốc như lúc này, khoảng thời
gian có với cô, thì ra đã từ lâu con người này không còn quan tâm đến nó nữa.